We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 57 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 198 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:57:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 56
iếng nhạc trong nhà thờ nhẹ nhàng vang lên.
Bài hát của những cặp trai gái yêu nhau. Rất nhiều,rất nhiều người đang cùng cất lời trong bài hát ấy.
Nó đưa mắt nhìn khắp những người quanh mình, bất chợt thấy hắn đang nhìn nó.
Gương mặt nó đang cười tươi bỗng chốc trở nên gượng gạo, nếu không có tiếng của vị Linh mục làm chủ đám cưới này vang lên, thì có lẽ nó còn thảm hại hơn gấp nhiều lần.
Cảm xúc trong lòng nó hỗn độn đến nghẹt thở. Về đây là để chấp nhận sự thật sao. Nhưng sao nó lại khó đến thế.
Mọi người bỗng chốc nghẹn ngào và vỡ òa trong dòng cảm xúc ngọt ngào. Những tràng vỗ tay rầm rộ khi lời cha vừa dứt.
- Cha xin tuyên bố hai con chính thức là vợ chồng.
Nó mỉm cười nhìn Miu. Nụ cười hạnh phúc đầy niềm vui xen lẫn.
Ngày hạnh phúc nhất mà cô mong chờ cũng đã tới.
Hôn lễ dần kết thúc. Tiếng bước chân của những nam thanh nữ tú cùng nhau kéo ra trước cổng nhà thờ.
Nó cũng bị các anh lôi tụt theo, mọi người đứng thành tròn bao quanh cô dâu.
Ai cũng lo lắng cầu mong đóa hoa sao rơi vào tay mình.
Nó chẳng quan tâm lắm việc ai hứng hoa, lấy hoa hay thậm chí là nhận hoa. Trong đầu chỉ có hình ảnh đau thương của hắn qua ánh mắt. Nó biết hắn rất đau. Nhưng có lẽ nó nên buông tay. Buông tay để cả hai bớt đau khổ hơn.
Mọi người tranh dành, xô đẩy nhau để giành lấy bó hoa. Vô tình lại xô nó té ngã. Cứ ngỡ sẽ té thật đau. Nhưng lại rất êm cứ như chưa ngã vậy. Cảm nhận một vòng tay ấm nào đó đang ôm lấy nó bảo vệ, Nó ngạc nhiên mở mắt ra khi thấy hắn đang ôm mình. Chẳng phải lúc nãy hắn còn đứng ngoài vòng hay sao. Sao giờ lại ở đây được chứ. Có phải do trùng hợp hay ý trời mà bó hoa lại rơi ngay vào tay nó.
Gương mặt đỏ hồng lên của nó, càng khiến hắn muốn ôm hơn,. muốn đem nó nhốt vào lồng bằng pha lê trong suốt rồi bỏ vào tủ để mỗi ngày hắn được ngắm, được cưng nựng,. yêu chiều.
Nó vội vàng đẩy tay hắn ra khỏi mình, lùi về sao thêm mấy bước.
Nhìn vòng tay nó xa rời mình, lòng hắn cảm thấy thật đau. Tại sao cứ xem nhau như hai người xa lạ không quen biết chứ.
Những âm thanh, giọng nói nhịp nhàng vang bên tay nó và hắn câu hôn đi. Lúc này mới chú ý đến rằng mọi người đang nhìn nó và hắn.
Gương mặt đỏ càng đỏ hơn. Nó vội vàng quay mặt đi hướng khác.
Buổi lễ cũng kết thúc, tiếng trẻ con lại vang lên,rồi chạy ào về phía nó như xa cách nhau lâu lắm rồi. Hắn bắt ngờ khi nghe tiếng của những đứa trẽ lúc nãy bước vào lễ đường gọi nó.
- Mẹ ơi - ba nhóc đồng thanh, cùng nhau rời khỏi tay các ba chạy ào về phía nó.
Dang vòng tay rộng lớn của mình ra, nó ôm trọn ba đứa trẻ một cách dễ dàng. Cưng nựng từng đứa trước sự chứng kiến của hắn.
Hắn đang trong trạng thái chết lâm sàn. Miệng muốn nói mà sao chẳng phát ra được lời nào. Toàn thân hắn như đóng băng. Ba đứa trẻ xinh xắn ấy gọi nó là mẹ. Miệng còn tíu tít cười nói. Kể về mấy ngày ở đây cho nó nghe.
Nó cũng cười nói với lũ trẻ. Luôn miệng hỏi các ba có ăn hiếp, mắng các con hay không. Hắn đứng gần mà bị xem như người thừa. Muốn bắt chuyện cũng chẳng biết làm sao.
Đợi khi nó đi vào trong phòng thay đồ. Thay bộ váy phụ dâu ra mới đi gần lũ trẽ.
Lũ nhỏ thấy hắn,liền cười đáp. Diễn theo kế hoạch vạch sẵn của các ba là giúp chú đẹp trai có được trái tim của mẹ Joe lần nữa.
Bọn trẻ chạy về phía các ba. Mỗi người trên tay bề một đứa nhìn nó cười cười rồi đi ra ngoài cổng lớn nơi cô dâu chú rể đang đứng. Để lại không gian riêng tư cho hai người.
Nó ngồi trên ghế, gương mặt lạnh nhạt nhìn hướng khác. Chẳng buồn nhìn hắn một lần.
Hắn thấy vậy liền tiến lại gần, bắt chuyện. Hắn thật sự đã choáng khi biết sự thật là nó còn sống. Thậm chí còn xinh đẹp hơn trước nhiều.
Một tháng về thăm chú là khoảng thời gian hắn suy nghĩ rất nhiều. Hắn đã nói rõ với chú. Thật ra chú cũng biết chuyện này rồi nên cũng không ngạc nhiên lắm.
Nhìn nó hồi lâu hắn mới lên tiếng.
- Một năm em vẫn tốt chứ.
Nó im lặng không nói gì, chỉ biết là im lặng sẽ tốt hơn là khi mở miệng. Hiên tại đầu nó đang rất rối. Nó không biết đối diện với hắn như thế nào. Chứ đừng nói là mở miệng trả lời.
-Xem ra tính cách vẫn thế nhỉ.Lạnh lùng và ít nói.
-...............
- Em ghét tôi đến thế sao.
- Em không yêu tôi sao.
- Tôi không biết. - Bây giờ nó mới thật sự là kẻ ngốc nhất thế gian đây. Trời ơi chẳng phải im lặng là được sao. Tại sao lại lên tiếng chứ.
- Anh có chuyện muốn nói, em đi với anh đến một nơi được không?
p/s: Vậy là con hai đến ba chap nữa là truyện kết thúc. Bun hi vọng là mọi người sẽ ủng hộ cho Bun đến khi kết thúc nhé.
Ngoại truyện Bun sẽ cố gắng viết sớm rùi đang cho mọi người nhá
Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử - Không rõ tác giả