We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Jeff Edwards
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Quang11
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Saigon Vĩnh cửu
Số chương: 60 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1178 / 7
Cập nhật: 2017-04-18 08:47:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51 - Uss Towers (Ddg-103) Vịnh Bengal Thứ Tư, 3 Tháng 12, 00:13 Giờ Địa Phương
iên sĩ quan Tác Chiến (TAO) bấm nút nói. “Điều Hành Vũ Khí, TAO đây. Anh được phép xạ kích. Hãy bắn vào Mục Tiêu Mặt Nước Không Một và Mục Tiêu Mặt Nước Không Hai bằng Harpoon đi.”
Tiếng trả lời vang lên ngay lập tức. “Điều Hành Vũ Khí đây, aye.”
Vài giây sau, sàn tàu bằng thép rung lên khi những quả phi đạn hành trình đối hạm gầm thét lao ra khỏi ống phóng của chúng.
“TAO, Điều Hành Vũ Khí đây. Bốn con chim rời ổ rồi, không thấy trục trặc gì. Đã bắn hai quả tới mỗi mục tiêu mặt nước địch.”
Trung tá Silva quan sát phù hiệu của bốn quả đạn bạn xuất hiện trên màn ảnh chiến thuật và lao đến những điểm trung gian đã được hoạch định từ trước, nằm phía bên kia của các mục tiêu. “Còn phải bao lâu nữa mới bắn đợt thứ nhì vậy?”
“Khoảng ba phút nữa.” Đại tá Bowie đáp.
Kế hoạch là tấn công trong hai giai đoạn. Đợt phi đạn đầu sẽ bay quá chiến hạm địch, bên dưới tầm nhìn của ra-đa Trung quốc. Khi các quả Harpoon này đã bay được nửa đường đến các địa điểm trung gian, đợt phi đạn thứ nhì sẽ được phóng đến các điểm trung gian của chúng, nằm ở phía bên này của các mục tiêu.
Khoảng cách giữa hai đợt phóng đã được tính toán để cho tất cả các quả Harpoon đều bay đến điểm trung gian của chúng cùng lúc. Sau đó, mọi quả phi đạn đồng loạt chuyển hướng bay thẳng đến mục tiêu và chuyển sang giai đoạn tấn công tối hậu, khi mà các ra-đa truy lùng mục tiêu được bật lên.
Bên phía tây của biên đội địch, chiếc USS Donald Gerrard cũng sẽ tiến hành một cuộc tập kích y như vậy vào hai chiếc tàu khu trục nhẹ bên phía bên kia của đội hình địch.
Cách đánh này được gọi là ‘simultaneous time-on-target’, tạm dịch là ‘đồng thời đến mục tiêu’. Nếu được thực hành đúng đắn, mỗi chiếc tàu hộ vệ của Trung quốc sẽ phải đột nhiên đối đầu với bốn quả phi đạn Harpoon, bay đến từ những phương hướng khác nhau.
Các chiếc tàu khu trục nhẹ đa năng lớp Jiankai II (Giang Khải II) và khu trục phòng không lớp Luzhou (Lữ Châu) được biết là có trang bị hệ thống chống phi đạn hành trình mạnh mẽ. Nếu phải đối diện với một (hay cho dù nhiều) quả Harpoon bay đến từ cùng đại khái một phương hướng, rất có khả năng là các chiến hạm Trung quốc này sẽ đánh chặn được hầu hết hoặc tất cả phi đạn. Nhưng mà khả năng chúng có thể xạ kích bốn phi đạn địch cùng lao đến từ những phương hướng khác nhau thì thấp hơn nhiều.
Nếu các đánh giá chiến thuật gần đây nhất đều chính xác, thì một cuộc tập kích theo lối ‘đồng thời đến mục tiêu’ sẽ đánh trúng một hay hai phát vào mỗi chiến hạm địch.
Đối với Silva, thời gian dường như đã gia tốc dữ dội. Khoảng thời gian 3 phút giữa hai đợt phi đạn dường như lướt qua trong vài giây ngắn ngủi, rồi sàn tàu lại run lên vì đợt Harpoon thứ nhì được phóng đi. Bốn phù hiệu vũ khí bạn lại hiện lên trên màn hình Aegis và ngay lập tức bắt đầu bay về hướng điểm trung gian của chúng.
Các phi đạn này chỉ vừa bay chưa đến 1 phút thì báo cáo của nhóm Chiến Tranh Điện Tử (EW – Electronic Warfare) đã vang lên trên mạng. “TAO, đây là EW. Tôi bắt được hai nguồn phát xạ X-band, hướng đi hai-tám-không. Đặc điểm tín hiệu và nhịp tần số phù hợp với ra-đa điều khiển xạ kích của máy bay tiêm kích Chengdu J-15.”
Trước khi bất cứ người nào kịp phản ứng, tiếp theo là báo cáo của viên chỉ huy Không Chiến. “TAO, Không Chiến đây. Dòng dữ liệu từ chiếc Night Eagle III vừa bị cắt ngang giữa chừng.”
Viên TAO bấm nút nói. “Không Chiến, TAO đây. Nói rõ báo cáo vừa rồi. Có phải anh bị mất liên lạc với vệ tinh không?”
“TAO, Không Chiến đây. Thưa thiếu tá, không phải vậy ạ. Chúng ta vẫn còn liên lạc tốt với SATCOM 7, nhưng vệ tinh đã mất liên lạc với máy bay không người lái rồi.”
Silva trao đổi ánh mắt với Bowie. “Đại tá, nếu tôi không lầm, một phi tuần Trung quốc vừa đánh rơi chiếc máy bay không người lái của chúng ta rồi.”
Nhận định của nàng được xác nhận bởi viên Sĩ Quan Phòng Lái chỉ hai giây sau. “TAO, Phòng Lái đây. Thủy thủ canh gác vừa báo cáo trông thấy một quả cầu lửa ở hướng hai-bảy-năm. Góc độ là 51 độ.”
Bowie quay sang viên TAO. “Chuẩn bị kích hoạt SPY nhé. Các bằng hữu Trung quốc của chúng ta vừa nhận ra là chúng ta đang ở trong xóm của họ rồi đó. Tôi muốn chúng ta sẵn sàng chuyển sang tư thế chiến đấu Aegis hoàn toàn ngay lập tức khi được lệnh.”
Hắn đề cao giọng để cho toàn bộ nhân viên phòng hành quân CIC đều nghe được. “Mọi người nghe đây. Sắp sôi nổi lên rồi đó. Mọi người hãy tập trung và sẵn sàng cho bất cứ điều gì nhé!”
Trên màn ảnh Aegis, phù hiệu của các phi đạn Harpoon vừa bay đến các điểm trung gian cuối cùng và quẹo về phía các chiến hạm địch. Các phi đạn này thuộc loại bay rà sát mặt nước để tránh vùng bao phủ của ra-đa từ các mục tiêu càng lâu càng tốt. Trong vòng khoảng 90 giây nữa, chúng sẽ có thể bị phát hiện bởi các nhân viên ra-đa Trung quốc.
Bowie không có ý đồ cho phép các chiến hạm địch kịp thời gian phản ứng chống lại các phi đạn ấy. Hắn gật đầu với viên TAO. “Bắn pháo vào chúng đi.”
Viên TAO chuyển lệnh cho nhóm Điều Khiển Vũ Khí và chiếc chiến hạm giật lên khi khẩu pháo 127 mm nhả ra phát đạn đầu tiên. Tiếng súng vang lên bên trong phòng hành quân CIC như một tiếng sấm, chỉ hơi giảm thấp vì các vách tường thép cách ly căn phòng với tháp pháo.
Khẩu pháo bắt đầu chu kỳ nạp đạn tự động của nó, cứ mỗi ba giây lại bắn một quả trong tiếng nổ chấn động cả xương cốt. Sau khi năm quả đạn được phóng đi, khẩu pháo lại quay sang chiếc khu trục hạm Trung quốc thứ nhì và nhả ra năm quả khác. Rồi khẩu pháo lại quay trở về chiếc khu trục hạm đầu và lại bắn năm phát.
Viên pháo Vulcano:
Mỗi giây bay được 800 m, viên pháo đầu tiên chỉ mất 74 giây đã bay đến mục tiêu. Khi bay đến đoạn cuối của đường bay, mô-đun kiểm soát hai cánh nhỏ ở đầu mũi tiếp nhận dữ liệu GPS và so sánh với vị trí được ước tính bởi khối đo lường quán tính, bên trong viên pháo. Mô-đun kiểm soát điều chỉnh góc độ của hai chiếc cánh nhỏ và viên đạn Vulcano chúi đầu vào giai đoạn bay cuối cùng.
Cảm biến tia hồng ngoại khóa cứng vào nguồn nhiệt lượng lớn nhất mà nó có thể thấy. Mô-đun kiểm soát cánh nhỏ làm một điều chỉnh góc độ sau cùng và viên pháo dẫn đường lao đến mục tiêu như một ngôi sao băng.
Chiếc tàu khu trục lớp Luzhou có hai động cơ tua-bin hơi nước do Trung quốc thiết kế. Khi viên pháo đầu tiên trong loạt đạn bắt đầu từ bầu trời lao xuống, ký hiệu nhiệt lượng mạnh nhất là một cụm khí siêu nóng bốc lên từ ống khói ở phía trước.
Viên Vulcano đầu tiên đâm vào nơi nóng nhất của luồng hơi xả ra, khoảng 2 m bên trên ống khói, hoàn toàn hụt khỏi chiếc tàu khu trục và trúng vào nước khoảng 15 m bên trái của chiếc tàu. Nó nổ tung, bắn tung một làn mưa mãnh đạn hoặc là lao vào biển, hoặc là bắn trúng vào vỏ tàu thép của chiến hạm kêu leng-keng một cách vô hại.
Ba giây sau, viên Vulcano tiếp theo bắn hụt chiếc tàu Trung quốc còn xa hơn nữa. Nhưng rồi, viên thứ ba đã đến.
Khu trục hạm Shijiazhuang (Thạch Gia Trang), lớp Luzhou số 116, Hải quân QGPNDTH
Trung úy Dong Jie quay ống nhòm sang phải và cuống quít đảo khắp bầu trời bên phải của tàu. Viên sĩ quân trực và tên thủy thủ canh gác đang tụ lại nơi cửa sổ kính bên trái của phòng điều khiển, tìm cách nhìn nơi hai vụ nổ vừa xảy ra bên trái của tàu.
Nhưng mà họ đang nhìn sai hướng rồi. Các quả tên lửa hay đạn pháo, hay cái gì đó đã bay đến từ phía đông. Trung úy Dong đã nghe thấy chúng rõ ràng, một tiếng rít cao thé mà tai gã chỉ thoáng nghe được. Âm thanh gì thế nhỉ? Cái thứ gì nổ vậy nhỉ?
Thế rồi gã lại nghe thấy tiếng rít ấy lần nữa, cũng từ phía đông như hai lần trước. Gã quay sang viên sĩ quan trực và nói. “Nghe kìa!”
Nhưng viên sĩ quan trực không hề lắng nghe.
Dong bước mau đến cánh cửa kín nước bên phải của phòng chỉ huy. Gã vặn mạnh cần kéo cửa lên, kéo cửa mở ra và bước ra hành lang bên phải dưới ánh sao. Khí trời đêm lạnh lẽo ập vào người gã như một nhát búa, nhưng gã muốn biết cái âm thanh kia từ đâu đến.
Chẳng biết nó là cái gì, nhưng chắc chắn nó quá nhỏ để có thể thấy trên ra-đa bởi vì các màn ảnh trong phòng chỉ huy không cho thấy có vật gì đang tiếp cận cả và các nhân viên điều hành ra-đa cũng không có báo cáo bất cứ điều gì bất bình thường.
Gã nâng ống nhòm lên mắt và quét qua bầu trời tối. Gã không thấy gì ngoài những ngôi sao. Nhưng mà kẻ nào lại có thể làm ra những điều này chứ nhỉ? Bọn Ấn Độ sao? Hay bọn Mỹ? Nhưng mà bọn chúng đã đi xa rồi mà. Bị đánh bại và bị xua đuổi khỏi chiến trường…
Xuyên qua cánh cửa phòng chỉ huy còn mở, Dong có thể nghe tiếng điện thoại reo lên. Chắc là hạm trưởng rồi, đang muốn một bản báo cáo về những tiếng nổ kỳ quái kia đây mà.
Tiếng rít đang lớn lên. Dong nghĩ rằng gã vừa thoáng thấy một cái gì đó, một cái bóng nhỏ và đen ngòm loáng thoáng lao xuống từ bầu trời tối thui.
Thế rồi một cụm ánh sáng quắc làm lóa mắt gã. Chân gã rời sàn tàu khi sóng xung kích và mảnh đạn xuyên vào thân thể gã, ném gã văng xuyên qua cửa vào phòng chỉ huy.
Lúc này, báo cáo vang lên trên loa, tiếng nói kích động của viên sĩ quan của nhóm Ra-đa lắp bắp nói về sự xuất hiện bất ngờ của bốn viên phi đạn đang lao đến từ những phương hướng khác nhau. Những tiếng thét lệnh cho các hệ thống vũ khí phòng thủ.
Nhưng đôi tai tê tái của Dong Jie đã bị tràn ngập bởi nhịp tim đập xa xôi của gã. Ban đầu rất nhanh, rồi chậm dần… chậm dần…
Gã khép đôi mắt, rồi lại mở chúng ra. Quan cảnh vẫn không hề thay đổi. Cho dù mí mắt gã đang đóng hay mở, gã chẳng thấy gì khác hơn là cái lóe sáng trắng của phát nổ.
Óc gã không nhận biết âm thanh như lưỡi cưa máy của những khẩu pháo nhiều nòng loại Gatling đang khạc ra những tràng đạn 30 mm vào màn đêm. Gã không hề nhìn thấy hai hỏa cầu bùng lên trong đêm tối khi hai dòng đạn cao tốc cắt nát hai quả phi đạn địch. Gã không hề nhìn thấy các khẩu Gatling di chuyển về phía những mục tiêu kế tiếp.
Và gã không hề nhìn thấy các quả Harpoon Mỹ còn lại vượt qua hàng rào phòng thủ và len lõi vào để hạ đòn sát thủ.
USS Towers
“TAO, Điều Khiển Vũ Khí đây. Harpoon đến mục tiêu, ngay lúc này đây!”
Bowie không chút do dự. “Kích hoạt SPY đi!”
Vài giây sau, các màn ảnh Aegis khổng lồ bắt đầu tràn ngập dữ liệu về quân địch: năm phù hiệu tàu mặt nước địch và bốn cặp phù hiệu máy bay địch.
Trong một thoáng thời gian, 16 phù hiệu phi đạn bạn nằm chồng bên trên phù hiệu của các khu trục và khu trục nhẹ của Trung quốc, mỗi chiếc có 4 phi đạn bạn. Rồi phù hiệu phi đạn màu xanh lơ biến mất khỏi màn ảnh, chừa lại phù hiệu tượng trưng cho chiến hạm địch.
Trung tá Silva quan sát các phù hiệu Harpoon tắt ngúm đi. Bao nhiêu phi đạn đã lọt qua được và bao nhiêu viên bị bắn hạ trước khi bay đến mục tiêu? Quan trọng hơn là, còn bao nhiêu chiến hạm hộ vệ cho chiếc tàu sân bay Trung quốc còn khả năng chiến đấu?
Lúc này, vì chiếc máy bay không người lái đã bị tiêu diệt, không có cách nào để đánh giá thành quả chiến đấu cả. Có lẽ phải mất nhiều phút nữa mới có thể làm rõ được chiếc tàu nào còn có thể di chuyển và xạ kích, và chiếc nào đã bị loại khỏi vòng chiến. Nhưng mà các chiếc tàu khu trục Mỹ đang ở thế hạ phong về quân số và không thể nào chờ đợi để biết thành quả được.
“Cứ tiếp tục pháo kích vào chúng.” Bowie nói. “Năm viên, chuyển mục tiêu, năm viên, rồi lại quay trở lại.”
Cứ mỗi ba giây, khẩu pháo lớn lại gầm lên và một quả Vulcano khác lại bắt đầu hành trình xa xôi đến một trong hai chiếc khu trục hạm lớp Luzhou.
Ở phía bên kia của chiếc tàu sân bay Trung quốc, chiếc USS Donald Gerrard cũng đang hạ thủ với hai chiếc khu trục hạm hạng nhẹ ở bên rìa tây của trận hình địch.
Cho tới nay, cuộc tập kích đã diễn ra y như trong kế hoạch. Cuộc đột kích đã xảy ra thật hoàn hảo, nhưng bất ngờ đã qua rồi. Khi mà các ra-đa SPY của họ đang phóng suất hằng mấy triệu watt năng lượng vào không gian, hai chiếc Towers và Gerrard đã mất đi mọi khả năng tàng hình rồi.
Bây giờ các máy bay tiêm kích của địch đã biết họ ở đâu. Lúc này họ đã không còn lẫn tránh được nữa.
Điều này được chứng minh chỉ 10 giây sau, khi tiếng nói của viên sĩ quan phụ trách Không Chiến vang lên trên mạng. “TAO, đây là Không Chiến. Bốn Bogies đang tiếp cận. Hai phi tuần mỗi cái hai chiếc. Có vẻ như bốn chiếc kia đang xông về phía chiếc Gerrard!”
“TAO đây, aye. Chờ một chút.”
Viên sĩ quan Tác Chiến nhìn sang Bowie. “Hạm trưởng, yêu cầu được phép khai hỏa vào máy bay địch.”
Bowie gật đầu. “Cho phép.”
Viên TAO quay trở về máy vi tính của mình và bấm nút nói. “Điều Khiển Vũ Khí, đây là TAO. Anh được phép khai hỏa. Xạ kích và hãy tiêu diệt mọi Bogies lọt vào tầm tác chiến của chúng ta!”
Trên màn ảnh Aegis, hai cặp máy bay địch màu đỏ đang nhích lại gần chiếc Towers.
Tiếng sấm lại vang lên khi khẩu pháo 127 mm lại phóng một quả Vulcano về phía một trong các tàu mặt nước của địch. Tiếng sấm này lập tức được tiếp theo bởi tiếng gào của tên lửa rời ống chứa.
“TAO, đây là Điều Khiển Vũ Khí. Bốn tên lửa được phóng rồi, không có trục trặc gì cả. Mỗi chiếc Bogey có một quả.”
Viên TAO đang với tay định bấm nút nói thì một báo cáo khác đã vang lên trên mạng. “TAO, Không Chiến đây. Bọn Bogies phóng phi đạn. Tôi đếm được 8 phi đạn đang bay đến.”
Viên TAO bấm nút nói. “Mọi vị trí, TAO đây. Có Vipers đang tiếp cận! Tôi lặp lại, có phi đạn đang tiếp cận! Điều Khiển Vũ Khí, chuyển Aegis qua chế độ tự động sẵn sàng. Cho CIWS vào chế độ tự động tác xạ. Break. EW, chuẩn bị phóng chaff!”
Chuyên viên Tác Chiến Điện Tử (EW – Electronics Warfare) trả lời ngay. “TAO, EW đây, sẵn sàng chaff rồi. Tôi đang theo dõi tám ra-đa truy tìm H-band, phù hợp với SSN-27 Sizzler. Xin được phép bắt đầu quấy nhiễu.”
“EW, TAO đây. Cho phép. Quấy nhiễu tùy ý.”
Một loạt tiếng gầm cho hay nhiều quả tên lửa SM-3 đã được phóng đi, tiếp theo là tiếng nói của viên sĩ quan chỉ huy nhóm Không Chiến. “TAO, Không Chiến đây. Mười sáu tên lửa đi rồi, không thấy trục trặc nào. Hai quả nhắm vào mỗi quả Viper.”
Các máy vi tính Aegis đang theo phương pháp ‘bắn-bắn-nhìn-bắn-bắn’: bắn hai quả tên lửa đánh chặn vào mỗi phi đạn hành trình đang đến gần, dùng ra-đa đánh giá xem những phi đạn nào đã bị tiêu diệt, rồi lại bắn hai quả tên lửa khác vào mỗi quả Viper nào còn sống sót sau đợt xạ kích đầu tiên. Trừ phi được người ta cắt ngang quá trình, Aegis sẽ tiếp tục phương thức tác xạ này cho đến khi chiếc Towers đã bắn hết phân nửa số tên lửa SM-3 mang theo. Đến khi ấy, các máy vi tính sẽ tự động giảm nhịp tác xạ xuống thành ‘bắn-nhìn-bắn-bắn’.
Lúc này, màn ảnh Aegis đã biến thành một nùi dấu hiệu đỏ và xanh rối loạn. Mắt của Silva nhảy từ dấu hiệu này qua cái khác, cố gắng tìm hiểu tình huống chiến thuật đang diễn biến nhanh chóng. Tình hình cuộc chiến đã trở nên phức tạp vượt qua trí óc con người có thể phân tích được. Trận chiến đã chuyển qua lĩnh vực cộng sinh giữa con người và máy móc, nơi mà con người chỉ còn có thể hoàn toàn lệ thuộc vào khả năng xử lý và kết nối dữ liệu của máy vi tính, mà máy vi tính cũng hoàn toàn lệ thuộc vào con người làm ra những quyết định theo bản năng và đôi khi dựa vào vài khoảnh khắc tài hoa chiến thuật sáng chói.
Phía bên trái của màn ảnh, tương ứng với phía tây của biên đội tàu sân bay Trung quốc, tình hình cũng phức tạp y như vậy. Chiếc Gerrard cũng đang tối tăm mặt mũi trong trận chiến của chính nó với những quả tên lửa, vừa lao đến lẫn lao đi, đang bay tán loạn.
Giữa những dấu hiệu hỗn loạn, phù hiệu đỏ của chiến hạm mặt nước Không Hai lóe lên và được thay thế bởi khung số liệu ‘vị trí cuối cùng’. Chiếc chiến hạm ấy vừa biến mất khỏi ra-đa rồi. Hoặc là nó đã chìm lỉm, hoặc là nó đã nổ tung thành những mảnh vụn quá nhỏ để có thể phản chiếu tia sóng ra-đa. Dù gì đi nữa, nó cũng biến mất rồi.
Silva đập nhẹ vào vai Bowie và chỉ vào màn ảnh. “Đại tá, chúng ta vừa tiêu diệt một mục tiêu mặt nước rồi đó.”
Bowie dời chú ý từ trận chiến trên không sang các phù hiệu tàu mặt nước, vừa đúng lúc viên sĩ quan Tác Chiến Mặt Nước loan báo sự kiện tàu địch bị tiêu diệt.
Viên hạm trưởng gật đầu hướng Silva. “Mắt cô lanh thật.” Hắn bấm nút nói. “TAO, hạm trưởng đây. Cho khẩu pháo 127 mm chỉ tác xạ vào mục tiêu mặt nước Không Một thôi.”
Trên màn ảnh, các phù hiệu phi đạn địch và bạn bắt đầu nhập vào nhau. “TAO, Không Chiến đây. Đã bắn hạ ba Viper. Chúng ta vẫn còn 5 phi đạn đang bay đến.”
“TAO, aye. Break. EW, TAO đây. Bắn chaff đi.”
Nhân viên Chiến Tranh Điện Tử lên tiếng nhận lệnh. “Bắn chaff, aye.”
Tiếng nói của gã được tiếp theo bởi một loạt tiếng nổ nhỏ. “Đã bắn sáu viên.”
Trong màn đêm, sáu quả đạn đầu tròn vọt ra khỏi giàn phóng Super-RBOC ở phía trước. Các viên ‘Super Rapid-Blooming Overboard Chaff’ (Super-RBOC, tạm dịch là đạn ‘chaff nổ cách xa tàu siêu nhanh’, xem ghi chú về chaff) bay vào không trung và nổ tung ở những điểm đã định trước, làm tung tóe ra những mảnh vụn kim loại và những đám mây bụi nhôm để lôi cuốn các ra-đa truy lùng mục tiêu trên phi đạn địch đang bay đến gần.
Lại thêm một loạt gầm rú khi các máy vi tính Aegis phóng một đợt tên lửa đánh chặn SM-3 khác.
“TAO, Không Chiến đây. Mười tên lửa phóng đi, không thấy trục trặc gì. Hai quả nhắm vào mỗi quả Viper còn lại.”
Trên màn ảnh chiến thuật, bốn quả tên lửa SM-3 được phóng về phía các máy bay tiêm kích Trung quốc đã đến mục tiêu. Một trong số máy bay địch lóe lên và biến mất khỏi màn ảnh, được thay thế bởi khung số liệu ‘vị trí sau cùng’.
“TAO, Không Chiến đây. Bắn hạ một Bogie. Số Bogie còn lại bay về phía nam.”
Viên TAO gật đầu. “Phi đạn SSN-27 là một vũ khí nặng. Có lẽ chúng không mang theo nhiều hơn hai quả đâu.”
“Có lẽ.” Bowie nói. “Nhưng chúng ta không nên dựa vào điều ấy.”
Mười quả tên lửa đánh chặn nhập vào năm quả Viper. Sau khi đám phù hiệu hỗn loạn yên ổn lại, ba quả phi đạn địch vẫn tiếp tục bay đến gần.
Bowie nhăn mặt. “Chúng ta vẫn nghe nói là SSN-27 rất khó đánh chặn, nhưng mà lạy Chúa… Phải làm thế nào mới bắn hạ được lũ khốn kiếp này chứ?”
Một trong số phù hiệu phi đạn địch bỗng nhiên quẹo sang một bên và biến mất.
“TAO, Không Chiến đây. Một quả bị chaff lừa rồi. Không quả nào bị quấy nhiễu cả.”
Hai quả Viper còn lại gần như chạm vào phù hiệu của chiếc Towers trên màn ảnh.
“TAO, Điều Khiển Vũ Khí đây. Hai quả Viper lọt lưới rồi. Chúng đã kích hoạt giai đoạn dẫn đường cuối cùng và chúng đã đến quá gần để có thể xạ kích bằng tên lửa. Khẩu CIWS đằng trước đang bắn.”
Không khí rung lên vì tiếng gào của khẩu CIWS khi nó phun một tràng đạn tungsten về phía hai quả phi đạn hành trình. Một tiếng nổ điếc tai vang lên khi quả Viper nổ tung chỉ cách chiếc tàu khu trục vài trăm thước.
Khẩu CIWS quay sang mục tiêu kế tiếp và bắt đầu khạc đạn. Tý xíu nữa là đã kịp thời rồi.
SSN-27:
Nửa giây trước khi lao vào mục tiêu, phần mũi của quả phi đạn bị trận mưa đạn tungsten đập nát, khiến bộ phận ra-đa truy lùng mục tiêu và bộ phận điều khiển phi đạn nát bấy. Nếu quả phi đạn cách xa mục tiêu 50 m thôi, thiệt hại như thế có thể đã đủ để làm nó lao đầu vào nước biển rồi. Nhưng mà quả SSN-27 đang di chuyển hơn hai lần tốc độ âm thanh và quán tính của tốc độ ấy khiến cho viên phi đạn mù lòa lao qua vài mét cuối cùng, trúng vào mục tiêu của nó.
Quả SSN-27 đánh trúng bên trái của chiếc chiến hạm Mỹ, khoảng 4 m dưới sàn tàu chính. Mọi cảm biến tinh vi của phi đạn và bộ phận kích nổ của nó đã bị khẩu CIWS đánh tan nát, nhưng sự đơn giản của ngòi nổ cơ giới vẫn còn sống sót.
Trong khoảnh khắc một phần triệu giây sau cuộc va chạm, lực va chạm truyền dọc theo chiều dài của quả phi đạn, khiến cho một thanh ferit kền lắp trong một vòng xoắn tính từ bị nén lại. Do hiện tượng từ giảo, sự biến dạng của thanh kền ấy tạo ra một xung động từ trường nhỏ xíu lan truyền suốt trong vòng xoắn, tạo ra một dòng điện. Dòng điện này kích hoạt hạt nổ vùi sâu trong đầu đạn của quả phi đạn.
Hai trăm kg Cyclotri-methylene Trinitramine lóe lên thành một luồng lực hình nón đâm xuyên vào vỏ tàu với sức mạnh của một đầu tàu xe lửa. Vách bằng thép gập lại như giấy. Những cây cột bằng thép kêu kẽo kẹt và gãy sụp trong nhiệt độ và áp suất cao. Một dòng thác mảnh vụn lao vào trung tâm chiếc tàu qua cái lỗ thủng khổng lồ ấy.
Thế rồi chỉ còn lại hỗn loạn và tử vong.
Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva - Jeff Edwards Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva