The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Raymond Khoury
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: The Last Templar
Dịch giả: Lê Trọng Nghĩa
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: phamhoai
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2056 / 39
Cập nhật: 2017-05-22 09:44:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51
ứng xếp hàng trước bàn đăng ký của hãng Hàng không Thổ Nhĩ Kỳ tại phi trường JFK, Tess nhìn đăm đăm vào màn hình điện thoại di động của mình. Màn hình không hiển thị người gọi là ai nên nàng quyết định không trả lời. Tess biết cuộc gọi đến từ một tổng đài điện thoại định tuyến nào đó, và ngay lúc này Tess không muốn tiếp chuyện với bất kỳ ai trong số những người có khả năng gọi đến. Không phải là Leo ở Viện, còn Lizzie hẳn bây giờ đang chuyển lời giải thích lúng túng, bí ẩn cho sự vắng mặt của nàng đến mọi người. Không phải là Doug gọi từ L.A – không phải. Nhưng nếu là Reilly… đó là người làm nàng thấy nghèn nghẹn trong cổ họng. Tess ghét phải đối xử với Reilly như thế này. Đây là một trong những quyết định khó khăn nhất mà nàng phải lựa chọn, nhưng giờ thì nàng phải vượt qua việc này thôi, Tess không thể nói với anh. Chưa thể.
Chưa thể nói được khi nàng vẫn còn ở trong nước.
Nhét điện thoại trở lại túi áo khoác, Tess đi đến bàn và bắt đầu cái thủ tục đăng ký nhàm chán. Sau khi làm xong thủ tục, Tess theo các bảng chỉ dẫn đến phòng chờ và uống thêm một ly cà phê, lúc đi ngang qua quầy báo nàng mua vài cuốn truyện bìa mềm để đọc khi rãnh rỗi; mặc dù liệu nàng có thể kiềm chế được trí tưởng tượng lồng lên như ngựa vía trong người để tập trung tinh thần vào cái loại tiểu thuyết ba xu này hay không, căn cứ vào những gì đang xảy ra, thì lại là một chuyện khác.
Tess đi ngang qua bộ phận kiểm tra hành khách tới phòng chờ rồi thả người xuống một cái ghế ở đó.
Tess không thể tin là nàng đang làm việc này. Ngồi đấy, chẳng thể làm gì khác ngoài việc đợi chuyến bay, cuối cùng đầu óc nàng cũng có cơ hội để chùng xuống, lùi lại một bước, và ngẫm nghĩ về những sự cố vừa qua cẩn thận hơn. Việc này không hẳn là tốt. Hai mươi bốn giờ qua, kể từ lúc Tess biết mình phát hiện ra được cái gì đó cho đến giây phút nàng thực sự khám phá ra nó, quả là một quãng thời gian căng thẳng tột độ. Giờ đây, lẻ loi một mình và chờ đợi cất cánh bay vào bóng đêm, Tess thấy mình trở thành con mồi của những nỗi sợ hãi và lo âu đang trào dâng từ sâu thẳm trong lòng.
Mày đang nghĩ gì vậy? Đến tận nơi kia, đến tận nơi thâm sơn cùng cốc của Thổ Nhĩ Kì – một thân một mình? Nếu tình cờ gặp phải Vance ở đó thì sao? Còn tất cả những chuyện đáng sợ khác mà mày có thể gặp phải? Đó đâu phải là đất nước an toàn nhất thế giới này. Một phụ nữ Mỹ đơn thương độc mã trong vùng rừng núi xa xôi của Thổ Nhĩ Kì. Mày điên à?
Chẳng bao lâu, sự lo lắng về tình trạng thể chất đã nhường chỗ cho một điều còn làm nàng phiền muộn hơn.
Reilly.
Nàng đã nói dối Reilly. Thêm một lần nữa. Một lời nói dối vì thói chểnh mảng, có lẽ vậy, nhưng cũng là lời nói dối khá nghiêm trọng. Lần này khác hẳn với việc lái xe bỏ đi cùng với tập bản thảo viết tay và không báo với Reilly về việc Vance đang chờ nàng ở nhà. Tess biết có điều gì đó đang nảy nở giữa Reilly và nàng, một điều nàng thích thú và muốn nuôi dưỡng, dù Tess cũng cái gì đó giữ Reilly lại mà nàng không thể gọi tên. Tess băn khoăn không biết liệu nàng có làm hỏng bất cứ cơ may nào nếu có thể đưa cả hai đến với nhau không. Tess nghĩ, đã có lần nàng trốn tránh một cơ hội như vậy; có những trường hợp bất khả kháng và Reilly rất thông cảm cho nàng – thực tế, anh đã cư xử tuyệt vời. Và giờ đây, lại là nàng, một lần nữa cư xử thật tệ.
Việc này có ý nghĩa như thế nào với mày hả Tess?
Nàng bừng tỉnh khỏi dòng suy tư đầy bất ổn khi thấy luồng ánh sáng huỳnh quang chói mắt bị chắn ngang và cảm thấy có sự hiện diện của ai đó đứng đằng kia che mất luồng sáng. Tess mở mắt.
Đó là Reilly. Anh đứng đó, lù lù trước mặt nàng và vẻ mặt không một chút hào hứng.
Nói đúng hơn, Reilly đang vô cùng rất tức giận.
Reilly phá vỡ sự im lặng ngột ngạt. “Cô nghĩ cô đang làm cái gì vậy hả?”
Tess không biết phải trả lời ra sao. Ngay lúc đó, một giọng mũi vọng xuống từ hệ thống truyền thanh phía trên đầu thông báo việc mở cổng đón khách lên máy bay. Hành khách xung quanh họ đứng dậy khỏi ghế và lũ lượt kéo về các cổng soát vé, việc này giúp cho nàng có được khoảng thời gian hòa bình quý báu.
Reilly nhìn đám hành khách và rõ ràng đang cố giữ bình tĩnh trước khi ngồi phịch xuống bên cạnh nàng. “Cô định khi nào mới nói với tôi?”
Nàng hít một hơi. “Khi nào tôi đến nơi,” Tess ngượng ngùng trả lời.
“Cái gì, cô sẽ gửi cho tôi một tấm bưu thiếp à? Khỉ thật, Tess. Có vẻ những gì tôi nói với cô như nước đổ lá khoai ấy.”
“Nghe này, tôi...”
Reilly lắc đầu, giơ cả hai tay lên để cắt lời nàng. “Tôi biết, cô xin lỗi, đối với cô đây là một cơ hội tuyệt vời, cơ hội có một không hai trong đời, có một thời điểm quyết định trong sự nghiệp… Chúng ta đã nói rõ về chuyện này trước đây rồi mà Tess. Có vẻ như cô cứ nhất quyết tự lao đầu vào chỗ chết, chết tiệt.”
Tess thở dài thất vọng, nghiền ngẫm những lời của Reilly. “Tôi không thể chỉ ngồi yên và để nó trôi qua. Vả lại, cho đến khi vụ này được giải quyết xong, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng vẫn không cảm thấy an toàn, Kim cũng sẽ không được an toàn… Anh ta đã ở trong nhà tôi, Sean à. Dù muốn hay không, tôi cũng đã dínhchuyện này.” Nàng dừng lại, gần như rất sợ hãi khi phải hỏi Reilly. “Anh nói có những chuyện mà tôi không biết? Những cái chết khác phải không?”
Reilly gật đầu rồi đưa mắt thận trọng nhìn xung quanh trước khi hạ giọng nói. “Ba tên kỵ sĩ khác đêm hôm đó – chúng chết rồi. Và chính xác là bọn chúng không chết khi đang ngủ.”
Tess nhích tới. “Anh nghĩ Vance giết bọn chúng à?”
“Hoặc là anh ta, hoặc là kẻ nào đó dính dáng tới anh ta. Dù kẻ nào đã làm chuyện đó thì thực tế là hắn vẫn còn nhởn nhơ ngoài kia và cái việc chết chóc kia xem ra chẳng làm hắn áy náy chút nào cả.”
Tess đưa tay dụi mắt, và nàng nhận thấy những ngón tay mình run run. “Nếu anh ta chưa tìm ra nó thì sao? Fonsalis ấy?”
“Tôi nghĩ là hẳn cô đã có một cuộc viếng thăm khác nếu anh ta chưa tìm ra nó. Theo suy đoán của tôi, anh ta biết rồi.”
Tess buông ra một tiếng thở dài. “Vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
Reilly quan sát nàng, rõ ràng là anh cũng đang tự hỏi như vậy. “Cô chắc là cô tìm ra đúng nó chứ?”
Nàng gật đầu. “Vâng.”
“Nhưng cô sẽ không cho tôi biết nó đang ở đâu phải không?”
Tess lắc đầu. “Tôi sẽ không nói đâu. Mặc dù tôi biết chắc là anh có thể buộc tôi phải nói, đúng không nào?” Ở bên trên, giọng mũi kia lại thông báo lần nữa, mời những hành khách cuối cùng lên máy bay. Tess quay qua Reilly. “Đó là chuyến bay của tôi.”
Reilly nhìn những hành khách cuối cùng đi qua cổng. “Cô chắc là mình vẫn muốn làm như vậy chứ?”
Nàng gật đầu với Reilly đầy cả quyết. “Vâng, chắc chắn.”
“Hãy để chúng tôi giải quyết chuyện này. Cô sẽ có toàn quyền đối với bất kỳ phát hiện nào, tôi đảm bảo điều đó. Chỉ cần để bọn tôi loại bỏ anh ta trước đã.”
Tess nhìn sâu vào mắt Reilly. “Đó không chỉ là về chuyện lòng tin. Đó là... đó là công việc của tôi. Và đó cũng là việc tôi phải làm.” Nàng chăm chú tìm kiếm những dấu hiệu của sự thông cảm, những đầu mối cho thấy anh đang nghĩ gì. “Vả lại, có thể nó nằm ngoài tầm tay cô... Những phát hiện tầm cỡ quốc tế... nó có thể rất cục bộ và rất lộn xộn.” Tess cố nở nụ cười ngập ngừng. “Vậy giờ tôi đã đi được chưa, hay là anh sẽ bắt tôi lại hoặc là làm cái gì đó tương tự.”
Reilly nghiến chặt quai hàm. “Tôi đang suy nghĩ về khả năng đó.”
Vẻ mặt Reilly chẳng có dấu hiệu gì trêu đùa. Ngược lại là khác.
“Vì tội gì nào?”
“Tôi không biết. Tôi sẽ tìm ra cái gì đó. Có lẽ là bỏ vào người cô một hai tép ma tuý.” Reilly giả vờ vỗ vỗ vào túi quần. “Tôi biết là mình mang theo người một ít.”
Mặt Tess dãn ra.
Nét mặt Reilly trở nên vô cùng nghiêm trọng. “Tôi phải nói gì để làm cô thay đổi ý định hả Tess?”
Nàng thích cái cách mà Reilly vừa hỏi nàng. Có lẽ mình chưa hoàn toàn làm hỏng chuyện này đâu. Tess đứng dậy. “Tôi sẽ ổn thôi.” Dù rằng nàng không tin là mình sẽ ổn.
Reilly cũng đứng dậy, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai đều đứng như vậy. Tess chờ Reilly nói thêm điều gì đó, nhưng anh vẫn lặng thinh. Một phần nhỏ bé trong thâm tâm nàng thậm chí vẫn đang hy vọng Reilly sẽ ôm chầm lấy nàng và ngăn không cho nàng đi. Nhưng anh đã không làm vậy. Tess liếc về phía cổng rồi quay lại đối mặt với Reilly. “Hẹn gặp lại anh.”
Reilly không trả lời.
Tess bước đi, đến chỗ người phụ nữ tươi cười một cách thái quá phụ trách máy quét thẻ lên máy bay. Nàng lấy hộ chiếu ra, đưa cho cô ta rồi nhìn về phía Reilly. Anh vẫn đứng đó, nhìn nàng ra đi. Tess cố nở nụ cười gượng gạo rồi quay đi, bước xuống lối đi nhỏ lót các tấm panô trắng.
Bốn động cơ phản lực cánh quạt đẩy rít lên khi nhân viên phi hành đoàn đứng dọc các lối đi hoàn tất những công đoạn chuẩn bị cuối cùng cho việc cất cánh. Tess được xếp một ghế cạnh cửa sổ cho chuyến bay dài mười tiếng đồng hồ và nàng thở phào nhẹ nhõm khi nhận thấy chiếc ghế bên cạnh bỏ trống. Lúc Tess nhìn toán nhân viên mặt đất đến dọn nốt thiết bị bảo dưỡng ra khỏi khu vực xung quanh máy bay, nàng cảm thấy một cảm giác hòa trộn kỳ lạ giữa sự phấn khích với dự cảm đầy bất an về những chuyện sẽ xảy đến. Nàng không thể ngăn mình cảm thấy phấn khích với cuộc hành trình phía trước, tuy nhiên những tin tức của Reilly về những tên kỵ sĩ đã chết cũng làm cho nàng lo sợ. Tess cố xua đuổi những hình ảnh đáng sợ đang hình thành trong đầu và cố thuyết phục bản thân rằng chỉ cần một vài biện pháp phòng ngừa cơ bản thì nàng sẽ được an toàn.
Tess hi vọng như vậy.
Lúc với tay lấy tờ tạp chí đọc trong chuyến bay nàng nhận thấy có tiếng lao xao ở phần đầu máy bay. Toàn thân nàng bỗng cứng đờ khi nhận ra đó là Reilly, anh ta đang bước về phía nàng.
Khỉ thật. Anh chàng trở mặt rồi. Anh ta định lôi mình ra khỏi máy bay đây
Trừng trừng nhìn Reilly với vẻ sửng sốt, Tess cảm thấy giận sôi lên. Khi anh ta tiến về hàng ghế của nàng, Tess dịch về phía cửa sổ. “Đừng làm thế mà? Đừng lôi tôi khỏi máy bay. Anh không có quyền. Tôi sẽ ổn mà – Ý tôi là, thôi nào, anh có người ở đó, đúng không nào? Họ có thể để mắt đến tôi mà. Tôi làm được việc này.”
Mặt Reilly vẫn tỉnh bơ. “Tôi biết.” Reilly thoải mái ngồi xuống chiếc ghế cạnh nàng.
Tess tròn mắt nhìn Reilly, kinh ngạc. Không thốt lên được lời nào.
Hoàn toàn bình thản, Reilly lấy tờ tạp chí khỏi tay nàng lúc cài dây an toàn. “Vậy đấy,” Reilly nói, “không biết họ có bộ phim nào ra hồn không nhỉ?”
Nhật Ký Bí Mật Của Chúa Nhật Ký Bí Mật Của Chúa - Raymond Khoury Nhật Ký Bí Mật Của Chúa