"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 125 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1469 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:05:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 51: Chuyện Ban Đêm
ý Nhuận Phúc lót thảm nằm ở ngoài cửa, có lẽ là ban ngày mệt quá nên ngủ rất say, cũng không có bị tiếng ồn ảnh hưởng, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng ngáy rất nhỏ của ông.
A Hạnh cúi người xuống, đắp kín chăn mền trên người phụ thân. Sau đó rón rén từ bên cạnh bước đi, băng qua phòng khách đi tới bên trong tiền viện.
Đêm lạnh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu khắp cả vùng đất, trong không khí còn có tầng sương, Tam công tử đứng ở bên trong tiền viện đưa lưng về phía A Hạnh. Mái tóc xoăn dài phủ ngang lưng, y phục trắng như tuyết hơi phất động.
Không thể không nói dưới ánh trăng nhàn nhạt cái bóng lưng này càng được tô điểm thêm thanh thoát xuất trần.
Nhưng tức giận của A Hạnh tuyệt đối sẽ không vì cái bóng lưng này mà giảm xuống nửa điểm. Nàng hung hăng nhìn chằm chằm sau lưng hắn hận không thể mắng hắn một trận, nhưng là bây giờ thấy hắn, trừ giương mắt nhìn, A Hạnh còn chưa dám nổi giận với vị Tam công tử này.
Thật là buồn a, ai bảo hắn là con trai của Tấn vương cho nên nàng ghét hắn hơn nữa cũng chỉ có thể chịu đựng...
Thẩm Nguyên Phong nghe được động tĩnh xoay đầu lại, dưới ánh trăng làn da trắng như tuyết càng thêm tinh tế, trên đôi mắt vẫn che một tầng vải trắng, nhưng trong đầu A Hạnh không tự chủ được hiện ra một đôi tròng mắt màu lam như biển rộng.
"Ồ, ngươi còn chưa ngủ sao? Cũng không ngủ được sao?" Trong giọng nói của Tam công tử lộ vẻ kinh ngạc không giống như là giả vờ.
Tay của A Hạnh không khỏi nắm chặt thành quả đấm, hắn còn dám hỏi? Nàng vì ai mới không ngủ được! Có vài người ngay cả lửa cũng có thể đốt được!
" Nếu ngươi cũng không ngủ được thì nói chuyện phiếm với ta đi! Bây giờ đôi mắt ta lại không nhìn thấy gì, đang buồn đến phát điên đây!" Bình thường lúc này hắn đã sớm hẹn dăm ba người bạn uống rượu khắp nơi, làm gì có cái dáng vẻ buồn bực ở nơi này đi đến mọi ngóc ngách nhàm chán như vậy!
Nghe lời của hắn cho dù tính nhẫn nại của A Hạnh có khá hơn nữa cũng không nhịn được, nàng tức giận nói: "Số ta không tốt như Tam công tử, ban ngày có thể không buồn không lo mà ngủ cả ngày, ta còn phải làm việc! Buổi tối không nghỉ ngơi tốt sao được!"
Mặc dù Thẩm Nguyên Phong không biết hình hài dáng dấp của tiểu cô nương này trước mắt này ra sao nhưng nghe được giọng nói oán thán của nàng, trong đầu vẽ ra dáng vẻ một tiểu cô nương cắn răng nghiến lợi, trừ hắn và những bằng hữu giang hồ bên ngoài, người bình thường còn chưa có ai dám đối xử với hắn như vậy! Người nào thấy hắn đều cúi đầu khom người, bộ dạng chỉ sợ không đủ cung kính, làm cho người ta cảm thấy rất vô vị, tiểu cô nương trước mặt thì ngược lại, rất có hứng thú!
Hắn giống như là tìm được món đồ chơi có thể giết thời gian nhàm chán, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Mặc dù hắn cũng là con trai của Tấn vương cao quý nhưng tính tình lười biếng, hơn nữa còn có một đoạn thời gian rất dài lưu lạc ở bên ngoài cho nên đối với tôn ti cũng không rõ ràng như người bình thường. Nhưng dù sao hắn vẫn là người thuộc tầng lớp quyền quý, từ nhỏ đã có thói quen được người khác phục vụ cho nên trong lời nói còn chưa phải mất đi phần ngạo khí nào.
Hắn cố ý nghiêm mặt: "Ngươi có biết hay không, chỉ bằng cái giọng vừa rồi ngươi nói với ta thì ta liền có thể trị ngươi tội chết!"!"
Tâm A Hạnh căng thẳng, tay nắm chặt chợt buông lỏng, tình hình tước mắt là địch mạch, không cúi đầu không được a...
Nàng dùng đủ kiểu cũng không muốn cúi đầu, trầm giọng nói: "Thật xin lỗi, Tam công tử, dân nữ không biết lễ phép, xin ngài không nên cùng dân nữ so đo!" Nhắc tới nàng vẫn là ân nhân cứu mạng của hắn, hơn nữa bây giờ rõ ràng là lỗi của hắn nhưng vì thân phận của hắn, nàng không cúi đầu không được. Xã hội cũ thật là ác...
" Ngươi qua đây nói chuyện phiếm với ta đi thì ta sẽ tha thứ cho tội vô lễ của ngươi!" Thẩm Nguyên Phong nói lên yêu cầu.
A Hạnh còn có thể làm gì? Cho dù mí mắt nặng ngàn cân nàng cũng không thể không vực dậy tinh thần.
" Giúp ta đưa cái ghế tới đây!"
A Hạnh lườm hắn một cái, đỡ cái ghế để cho hắn ngồi xuống.
A Hạnh ngồi xuống bên cạnh bàn nhỏ cách đó không xa, hai tay chống cằm, mí mắt một cái lại một cái đánh nhau. Sau đó nghĩ đến căn bản Tam công tử không nhìn thấy, dứt khoát nhắm đôi mắt lim dim lại.
"Này ngươi đừng tưởng rằng mắt ta không nhìn thấy thì không biết ngươi đang len lén ngủ!" Tiếng nói của Tam công tử đột nhiên vang lên.
A Hạnh cả kinh thiếu chút nữa té ghế! Nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt đã bị băng kia. Mắt của hắn thật sự không nhìn thấy sao? Hắn làm sao biết mình đang ngủ?
Thẩm Nguyên Phong nghe được âm thanh luống cuống tay chân của nàng, quay mặt đi cười trộm, hắn nghe được tiếng hít thở đều đều của nàng mới đoán được nàng đang ngủ, không ngờ nàng lại phản ứng lớn như vậy, thật là thú vị!
Thẩm Nguyên Phong ho nhẹ hai tiếng, đè xuống nụ cười của mình, sau đó hỏi: "Ngươi tên là A Hạnh? Tên thật là gì?"
" Lý Hạnh!" A Hạnh trả lời đơn giản sau đó lấy tay che miệng lại ngáp.
" Ta tên là Thẩm Nguyên Phong."
"Hả??" A Hạnh cho là mình nghe lầm: "Ngươi mới vừa nói cái gì?"
Thẩm Nguyên Phong cười: "Ngươi tuổi còn trẻ, tai không tốt vậy sao, ta nói tên của ta là Thẩm Nguyên Phong!"
A Hạnh rất ngạc nhiên, tỉnh ngủ một nửa: "Ngươi nói cho ta biết tên của ngươi làm gì? Ngươi Tam công tử Tấn vương phủ, ta chỉ là bình dân, chẳng lẽ ta có thể gọi tên của Tam công tử sao?"
Thẩm Nguyên Phong nâng cằm lên: "Tại sao không thể? Ta nói có thể thì là có thể! Tên vốn chính là để cho người ta gọi, không gọi tên thì đặt tên làm gì?"
A Hạnh nhìn khuôn mặt kiệt ngạo của hắn thiếu chút nữa bật cười. Tam công tử, tên của ngươi mặc dù là cho người ta gọi nhưng cũng không phải là ai cũng có thể gọi có biết không!
A Hạnh cũng nâng cằm đánh giá hắn, mặt mũi như được chạm trổ tỉ mỉ dưới ánh trăng có chút xán lạn, môi hơi nhếch lên lộ ra chút tính trẻ con, thiếu chút nữa đã quên đối phương chỉ mới là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, chính là cái tuổi trẻ con trong huyền thoại! Cho nên mới nói ra mấy lời không hợp thân phận này! Nhưng hắn như vậy ngược lại có chút khả ái.
" Ta thật sự có thể gọi tên ngươi? Ngươi sẽ không vừa nói ta vô lễ, muốn trị tội ta sao?"
" Muốn trị tội ngươi, muốn thì có thể chỉ cần tùy tiện nói vài câu liền có thể bắt tội ngươi! Nhưng như vậy rất vô nghĩa, ta thích người như ngươi vậy, có thể không câu nệ mà nói chuyện với ta." Hắn dừng một chút, nói: "Như đã nói qua, ngươi giống như là không sợ ta dù chỉ một chút!"
" Không phải a! Ta vốn là rất sợ!" Trong lòng A Hạnh nghĩ nhưng bộ dạng này của ngươi thì làm sao có thể làm cho người ta sợ được. Hoàng thân quốc thích đều kỳ lạ như vậy sao?
A Hạnh định hỏi hắn là tại sao mà bị thương, rốt cuộc là kẻ nào dám làm Tam công tử Tấn vương bị thương thành ra như vậy nhưng nghĩ thì nghĩ rốt cuộc vẫn không lên tiếng, mặc dù hắn xem ra giống như người giản dị dễ gần nhưng mà có phải thật vậy hay không? Không phải nói những người lớn lên trong nhà giàu có đều có mấy tầng mặt nạ sao? Nếu quả thật ngây thơ như vậy đi tin lời hắn đến lúc chết thế nào còn không biết. Hơn nữa đây cũng không phải là vấn đề nàng nên quan tâm. Vẫn nên thu hồi lòng hiếu kỳ của mình lại!
A Hạnh trề miệng một cái không nói gì. Thẩm Nguyên Phong nhất thời cũng không lên tiếng. Hai người cứ lẳng lặng ngồi như vậy, cảm nhận sương đêm càng ngày càng đậm.
Một lát sau A Hạnh đánh vỡ yên tĩnh, nàng nhìn y phục đơn bạc trên người Thẩm Nguyên Phong: "Ngươi mặc mỏng như vậy không lạnh sao? Có cần ta lấy y phục của phụ thân cho ngươi không?"
Thẩm Nguyên Phong phất tay từ chối, ngón tay trắng noãn thon dài trông rất đẹp mắt.
" Không cần, ta không sợ lạnh, ta thực ra là một cao thủ!" Hắn mặt không đổi sắc nói.
A Hạnh thiếu chút nữa ói ra, cao thủ? Bị người dùng bột vôi đánh lén thành công mà gọi là cao thủ? Nhìn hắn vừa nói mạnh miệng mặt không đổi sắc, da mặt cũng dày thật...
A Hạnh không nhịn được hạ uy phong hắn: "Ngươi biết khinh công không?"
Trên mặt Thiếu niên tràn đầy kiêu ngạo: "Tất nhiên biết, trong đám bằng hữu khinh công của ta là giỏi nhất!"
" Vậy ngươi có thể đạp tuyết vô ngân không?"( đạp tuyết không để lại dấu chân)
Mặt thiếu niên cứng đờ.
" Có thể nhất vĩ độ giang không?" ( một nhảy vượt sông)
Nhìn sắc mặt của hắn dần dần tái đi, trong lòng A Hạnh hết sức sảng khoái nha!
" Phi diêm tẩu bích thì chắc được chứ?" (bay trên mái nhà, chạy trên tường)
Thiếu niên lau mồ hôi lạnh vội tiếp lời: "Phi diêm tẩu bích đương nhiên không thành vấn đề."
A Hạnh chậc chậc lắc đầu: "Cao thủ a ~~!" Nàng cố ý kéo dài âm cuối.
Cho tới nay Thẩm Nguyên Phong luôn kiêu ngạo vì võ công của mình vậy mà lúc này lại bị A Hạnh đả kích đến thương tích đầy mình, không khỏi nhảy cẫng lên phản bác: "Trên đời nào có công phu đạp tuyết vô ngân, nhất vi độ giang gì đó hả, cho dù là sư phụ ta cũng không làm được! Nói hươu nói vượn! Nói hươu nói vượn!" Hắn liên tiếp nói mấy câu nói hươu nói vượn, mặt phồng lên đến đỏ bừng!
" Không có, không có, là ta nói hươu nói vượn, sư phụ ngươi nói không có thì tức là không có."
Thẩm Nguyên Phong trầm mặt xuống: "Không cho phép vũ nhục sư phụ ta!" Giọng nói hơi lạnh lùng.
A Hạnh cũng ý thức được mình nói chuyện quá đáng, vội vàng xin lỗi: "Thật xin lỗi." Giọng nói thập phần chân thành.
Thẩm Nguyên Phong đứng ở nơi đó mặt lạnh, tóc xoăn thật dài tung bay theo gió đung đưa có quy luật, xinh đẹp thật xinh đẹp a!
A Hạnh đang thầm trách mình lắm mồm gây chuyện, đột nhiên Thẩm Nguyên Phong mở miệng, giọng nói có chút chần chờ: "Ngươi nói cái đạp tuyết vô ngân và nhất vi độ giang đó, ngươi đã thấy qua chưa?"
A Hạnh suy nghĩ một chút, trong giọng nói thận trọng: "Đã thấy!" Chỉ là ở trong phim...
Thẩm Nguyên Phong thở dài, giọng nói có chút tiếc nuối: "Không nghĩ tới ngươi là dân nữ nhỏ nhoi lại có thể gặp được kỳ ngộ như vậy, có thể gặp được tuyệt đỉnh cao thủ như thế..."
A Hạnh hừ nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nhủ, cái gì gọi là dân nữ nhỏ nhoi chứ?
Lỗ tai Thẩm Nguyên Phong rất thính đương nhiên nghe được tiếng hừ nhẹ của nàng, khẽ mỉm cười, thật đúng là càng ngày càng lớn mật! Nhưng như vậy mới thú vị!
Xa xa giọng nói của người gõ mõ truyền tới. Thẩm Nguyên Phong nghe được tiếng ngáp của A Hạnh sau đó cũng ý thức được không phải ai cũng ngày đêm đảo lộn như hắn, mặc dù hắn có chút tuỳ hứng nhưng cũng tuyệt đối sẽ không quá đáng.
Hắn nói với A Hạnh: "Ngươi đi ngủ đi, không cần theo ta tán gẫu, tự ta ngồi một lúc là tốt rồi."
A Hạnh được đặc xá mừng rỡ trong lòng, xoay người liền hướng phòng mình chạy đi. Chạy được hai bước bỗng nhiên dừng lại quay đầu lại nói với Thẩm Nguyên Phong: "Tam công tử, mắt ngươi còn chưa khỏe, vẫn nên ngồi yên tốt hơn, tránh cho bị đụng trúng vết thương sẽ không tốt!" Ngàn vạn lần đừng làm ra tiếng vang quấy rầy ta ngủ...
A Hạnh A Hạnh - Thập Tam Xuân