Số lần đọc/download: 655 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:21:51 +0700
Chương 45
- "H
ọ cũng say lắm, tớ phải đưa họ về đến tận nhà, e rằng hôm nay cả hai đều xin nghỉ không đi làm".
Cô gật đầu, rồi đi rót cốc cà phê, Chris bỗng nhiên hỏi: "Chàng trai hôm qua gặp... có phải là người hai năm trước đứng chờ cậu ở cổng ký túc xá không?"
- "Đúng vậy, không ngờ cậu vẫn còn nhớ". Cô khuấy đều cốc cà phê: "Cậu ấy là con hai người bạn của bố mẹ tớ, từ nhỏ tớ và cậu ấy đã chơi thân với nhau".
- "Hèn gì cậu ấy biết nhà cậu ở đâu".
- "Cậu ấy tất nhiên biết chứ, vì tớ bây giờ đang ở trong nhà cậu ấy". Kỉ Hoa Ninh hờ hững nói, không để ý đến vẻ mặt Chris đã trở nên căng thẳng: "Cậu và cậu ấy ở chung một nhà? Chỉ có mỗi hai người các cậu?".
- "Phải". Cô thản nhiên đáp: "Bố mẹ cậu ấy đều ra nước ngoài công tác, họ nhờ tớ...". Ý cô muốn nói cô là "bảo mẫu" chăm sóc cậu.
- "Queenie", hai tay cậu vỗ lên vai cô, nghiêm túc nói: "Cậu đừng nghĩ mọi chuyện đơn giản quá. Đôi khi, cậu không có ý gì, nhưng không có nghĩa người khác cũng như thế". Với ánh mắt chàng trai đó nhìn cô, tuyệt đối không phải như em trai đối với chị gái, điều này hai năm trước anh đã sớm nhận ra.
- "Tớ thấy cậu nghĩ hơi xa rồi đấy! Tớ chơi với cậu ấy từ nhỏ đến lớn, lẽ nào tớ lại không hiểu? Yên tâm đi!". Cô vỗ vỗ vai anh, rồi đứng dậy bước đi, để lại anh ngồi ngốc nghếch một mình trong phòng.
Queenie này, chẳng ngờ cũng có lúc suy nghĩ không thấu đáo! Chris khẽ chau mày, chỉ có đàn ông mới hiểu được đàn ông nghĩ gì, ngay cả khi đó có là một cậu bé đi chăng nữa. Cô ấy, sao lại không chịu hiểu cơ chứ?
Kỉ Hoa Ninh mơ hồ cảm thấy Tiểu Lam mấy hôm nay có vẻ khác lạ. Tuy vẫn cười nói ngọt ngào với cô, nhưng khi chỉ có một mình thì không biết đang nghĩ đến điều gì.
Hay là cậu ấy đang yêu? Cô nhủ thầm, bất ngờ rón rén tiến đến phía sau cậu:
- "Không được cử động!". Cô lấy tay giả làm súng dí vào lưng.
Lâm Tĩnh Lam cũng đùa nghịch giơ tay lên: "Nữ hiệp tha mạng!".
- "Dẹp, chẳng thú vị gì cả". Cô hầm hầm ngồi xuống một bên, nhớ lúc nhỏ mỗi lần chơi đùa như thế này, cậu đều giật thót ngã lăn ra đất, có khi còn sợ khóc thét. Trẻ con lớn lên rồi đúng là chơi không thấy vui như trước nữa, cô lặng lẽ thở dài, dường như mình đã già rồi.
Cậu chớp chớp đôi mắt sáng lấp lánh nói: "Sao thế? Được rồi, chị muốn chơi trò gì, tôi sẽ chiều".
- "Thật không?". Cô gian xảo cười: "Vậy cậu thành thật khai báo, cậu thích con gái như thế nào?".
- "Cái, cái gì con gái...".
- "Mặt đỏ, mắt lấm lét, có vấn đề có vấn đề. Nói mau, cậu thích cô bé nào?".
Giọng cậu vo ve như muỗi: "... Chị đã biết?".
Cô gật gật đầu: "Phải phải, tôi đương nhiên là biết, còn có ai hiểu cậu hơn tôi chứ?".
- "Thế chị... chị nghĩ sao?". Cậu vừa hy vọng vừa lo lắng nhìn cô, điệu bộ giống như con nai vàng ngơ ngác.
- "Tôi? Tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ Tiểu Lam của chúng ta! Là cô bé nào? Nói đi, để chị tư vấn cho, có phải cô bé hôm trước đi cùng cậu lúc gặp tôi say rượu không?". Cô nhớ mang máng hôm đó có một cô bé đứng bên cạnh cậu, hình dáng cụ thể thế nào thì chưa kịp nhìn rõ.
Cảm giác trong lòng cậu phút chốc như từ thiên đường rớt xuống địa ngục, cậu buồn rầu nói: "Không, chị lại trêu tôi rồi".
- "Không phải à? Vậy cậu mấy hôm nay sao có vẻ thẫn thờ thế?".
Cậu bực bội: "Chẳng lẽ thấy tôi thẫn thờ, chị liền nghĩ ngay đến việc tôi thích ai đó?".
- "Bởi vì... chính là... cậu không tâm sự. Tôi nghĩ cậu đã mười tám tuổi, đại khái cũng lớn như vậy rồi. Thích một ai đó, người ta lại không thích mình... Cậu cũng biết từ nhỏ cậu đã rất vụng về, ngốc nghếch...". Cô trước nay trêu chọc cậu đều không mảy may thương xót.
Đáng lẽ phải tức giận, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy ấm áp trong lòng. Cậu mỉm cười: "Tôi kém cỏi vậy ư? Nếu tôi thật lòng thích một ai đó, sẽ kiên trì theo đuổi đến cùng, bất kể thời gian bao lâu, cho đến lúc người ta chấp nhận mới thôi".
Kỉ Hoa Ninh đột nhiên thấy tim mình đập thình thịch, lại nghĩ lúc nãy đoán mò đã sai bét: "Thế, thế là tôi đã đoán sai. Để đền bù hôm nay tôi sẽ nấu thêm mấy món ngon".
- "Chị nói đấy nhé...".
Khi ăn cơm, Kỉ Hoa Ninh nghe cậu kể chuyện vì thiếu kinh phí nên chương trình thí nghiệm chưa thể khởi động được, cô tỉ mỉ hỏi cặn kẽ, sau đó bảo cậu: "Việc này tôi nghĩ mình có cách. Công ty tôi trước nay cũng hay tài trợ ột số thí nghiệm, dự án của các cậu kể ra cũng có liên quan với công ty tôi, ngày mai đi làm tôi sẽ báo cáo lên lãnh đạo xin tài trợ thử xem".
- "Thật sao?". Lâm Tĩnh Lam mừng rỡ cầm lấy tay cô, hai mắt sáng ngời như sao. Kỉ Hoa Ninh bị ánh mắt chiếu tướng của cậu nên có chút ngẩn ngơ, bèn giơ đũa đập tay cậu: "Được rồi! Ăn cơm đi!".
Kỉ Hoa Ninh báo cáo dự án này lên ban lãnh đạo, rất nhanh đã có kết quả phê duyệt: Cho phép. Tiếp theo cô cùng cấp trên và một số chuyên gia của công ty đến tận nơi khảo sát để đánh giá các điều kiện từ phòng thí nghiệm, đội ngũ nghiên cứu cho đến kế hoạch thực hiện đề tài xem có phù hợp hay không, rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng. Lâm Tĩnh Lam và các bạn học nhận được tin, lập tức chuẩn bị sẵn sàng tốt mọi thứ, nếu có thể thông qua cuộc khảo hạch này, việc khởi động chương trình thí nghiệm sẽ không thành vấn đề nữa.
- "Xin trân trọng giới thiệu: Đây là ngài Dương, ngài Uông – cấp trên của tôi, là hai chuyên gia về dinh dưỡng sinh vật, còn đây là chủ nhiệm đề tài – giáo sư Hàn".
Buổi giám định hôm nay, Kỉ Hoa Ninh là người nổi bật nhất ở hiện trường. Vận bộ trang phục màu be vừa vặn, mái tóc đen dài xõa ngang vai, môi đỏ má hồng. Lâm Tĩnh Lam thấy cô thật khác với hình ảnh thường ngày, toát lên vẻ duyên dáng vô cùng quyến rũ.
Những lúc thế này, người hướng nội như cậu vốn không giỏi giao tiếp với người khác, nên chỉ lặng lẽ theo dõi, giống như lần đầu tiên cậu xem cô biểu diễn violon, lộng lẫy diễm lệ.
Ngoài ra, còn có một người từ đầu đến cuối luôn để ý đến họ, đó là Chris. Khi thấy chàng trai trẻ kia ngồi đây, anh chợt hiểu ra tại sao Queenie lại chủ động đề xuất sự hợp tác giữa hai bên. Lý do này khiến anh có chút băn khoăn: Từ trước tới nay anh theo đuổi chủ nghĩa tự do, không thích bị ràng buộc gì bởi bất cứ điều gì. Nhưng nhìn anh giờ đây, có lẽ đã đến ngày vướng vào lưới mộng?
Một tháng rưỡi sau, Kỉ Hoa Ninh nhận được kết quả thẩm định cuối cùng của công ty. Cô mỉm cười cất bản thông báo vào cặp, tan giờ làm chạy thẳng tới trường Tiểu Lam. Tự hỏi không biết cậu ấy xem xong bản thông báo này sẽ phản ứng như thế nào?
Cô còn chưa kịp bước vào phòng thí nghiệm, thì đã nghe tiếng cười vui vẻ của một cô bé từ trong đó vọng ra: "Lớp trưởng Lâm, anh xem mọi người đều nói thế cả, anh hãy chấp nhận đi".
Mấy người bên cạnh cũng nhao nhao lên: "Lâm Tĩnh Lam, bạn gái cậu một lòng một dạ, cậu còn xấu hổ nỗi gì!".
Lại nghe giọng Tiểu Lam nhỏ nhẹ nói: "Không phải thế, các cậu đừng nói lung tung".
- "Nói lung tung thì sao, chuyện này chỉ sớm hay muộn thôi, ha ha...".
Tiểu Lam ở đây đùa vui thế này, hèn gì suốt ngày khư khư ôm lấy cái phòng thí nghiệm. Kỉ Hoa Ninh mím môi, đẩy cửa bước hẳn vào: "Lâm Tĩnh Lam!".
Mọi người trong phòng giật mình ngoảnh lại, đưa mắt nhìn ra cửa. Kỉ Hoa Ninh không nghĩ đến trong này có nhiều người như vậy, cô ý thức được hành động của mình vô duyên quá, mặt bỗng đỏ dần lên.
Giáo sư Hàn hết nhìn Tiểu Lam, rồi nhìn cô gái ngoài cửa, sau đó cởi bao tay đi tới: "Kỉ tiểu thư? Có phải đã có tin tức gì về chương trình thí nghiệm không?".
Kỉ Hoa Ninh lập tức khôi phục lại nụ cười tươi tắn, rút bản thông báo từ trong cặp ra: "Đúng vậy, giáo sư Hàn. Tôi đến để thông báo ọi người, kế hoạch hợp tác đã được duyệt, sang tháng có thể bắt đầu thực hiện".
"Yeah!" Một người trong nhóm phấn khích nhảy lên vỗ tay reo. Kỉ Hoa Ninh quay người định rời đi, Lâm Tĩnh Lam vội đứng dậy nói: "Hoa Ninh, đợi chút, tôi sẽ về cùng với chị".
Kỉ Hoa Ninh liếc cô gái đứng đằng sau cậu, cô bé nhỏ nhắn đáng yêu, khoảng chừng mười bảy tuổi, đứng cạnh Tiểu Lam trông rất đẹp đôi. Cô xua xua tay: "Không cần đâu, tôi có việc phải về trước, bữa tối cậu tự ăn ở ngoài nhé".
Cậu vẫn bướng bỉnh: "Không, chị cứ chờ tôi một lát". Nói rồi trở vào lấy áo khoác và cặp sách của mình, vội vã xin phép giáo sư, xong chạy ra ngoài trước ánh mắt tò mò của mọi người.
Mẫn Na sững sờ đứng im tại chỗ, cảm giác như có ngàn vạn mũi kim châm, đi theo cũng không được, ở lại cũng không xong. Mọi người đều ý tứ ra vẻ không chú ý đến cô, vì họ biết trong lòng cô gái mà họ tưởng là bạn gái Lâm Tĩnh Lam lúc này đang bị vỡ mộng.
Chỉ có giáo sư Hàn như chợt nghĩ ra điều gì đó, tủm tỉm cười, khẽ nói: "Thì ra là như thế".
Bên ngoài, một cô gái trẻ mặc trang phục công sở đang bước đi rất nhanh, phía sau một chàng trai cao lớn chạy đuổi theo, chàng trai tuy chân dài, nhưng nhất thời chưa thể bắt kịp cô: "Hoa Ninh, đừng đi nhanh thế".
Kỉ Hoa Ninh giọng giận dỗi: "Đường tôi tôi đi, đường cậu cậu đi, tôi đi nhanh hay chậm liên quan gì đến cậu?".