Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 114 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 633 / 9
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 49
ứ Thập Cửu. Thư đến
Tướng quân vào triều, không ham chiến.
Hạ Ngọc Cẩn chức bé tiếng nói nhẹ, không cần vào triều, thường thường có thể trốn việc là trốn ngay, công tác dựa hết vào Lão Dương Đầu. Hoàng thượng cũng mắt nhắm mắt mở với hắn, miễn là không gây sai lầm nghiêm trọng, không sửa Tuần Sát Viện thành ca lâu diễn quán thì cũng chẳng buồn tìm hắn hoạnh họe. Lão Dương Đầu đành phải chảy hai hàng lệ nóng, run run rẩy rẩy cắm mặt vào làm, báo đáp sự “tín nhiệm” của quận vương, thỉnh thoảng gặp phải phiền phức gì không giải quyết được, lại lôi thân phận của hắn ra chống đỡ, xử lý mấy đám lưu manh côn đồ, cũng không gặp phải khó khăn gì.
Hôm nay, tâm trạng quận vương không tốt, lại không thèm đến Tuần Sát Viện như mọi khi, sau khi bố trí công việc cho Lão Dương Đầu và mọi người xong, bèn trốn vào trong chăn suy xét xem tại sao chiến thuật của mình lại thất bại. Bị nương tử đè ngược là chuyện rất mất mặt, càng mất mặt hơn là hắn bị đè ngược mà lại còn **, thấy thích…. Tình trạng như vậy sau này quyết không thể tái diễn, phải duy trì vị trí nam trên nữ dưới, duy trì tôn nghiêm của đàn ông và quyền làm chủ.
Nguyên nhân thất bại chủ yếu là ở thể lực.
Cũng không biết Diệp Chiêu ăn cái gì, người khỏe như trâu, tiện tay áp xuống một cái là hắn hết cựa, lại còn cái eo kia… Nhịp chân kia… Hắn không thể tưởng tượng tiếp… Dù sao trong tình huống như vậy mà muốn phản công, là chuyện cực kỳ gian nan.
Cuối cùng Hạ Ngọc Cẩn rút ra kết luận: Vì để bảo vệ sự cân bằng trên giường, trước tiên phải rèn luyện thể lực.
Cho dù đánh bại Diệp Chiêu là chuyện chắc chắn không bao giờ, nhưng ít nhất cũng không thể kém quá nhiều. Sau đó xúi nàng giả vờ mềm yếu, nhường mình một tí, lăn xuống giường, đại khái cũng không khác mình lên trên là mấy. Tiếp theo là đè nàng xuống, mình trèo lên trên hoành hành ngang ngược, làm chút chuyện thỏa mãn cảm giác chinh phục…
“Như thế hay lắm, như thế hay lắm…” Hạ Ngọc Cẩn càng nghĩ càng **.
Dế Mèn và Cốt Đầu nhìn nhau, đều cảm thấy vẻ mặt biểu cảm của chủ nhân rất là quái dị, khả năng là đau lòng hóa điên rồi.
Muốn tăng thể lực phải tập võ.
Văn võ khắp triều, công phu của Diệp Chiêu mà nhận đứng thứ hai, thì không ai dám nhận là thứ nhất.
Hạ Ngọc Cẩn tận dụng điều kiện, bảo Diệp Chiêu tùy theo khả năng mà soạn giáo trình, cố gắng truyền dạy bản lĩnh ình.
Cho dù Diệp Chiêu có là kỳ tài ngút trời, cũng không đoán ra được mục đích đáng khinh đằng sau nhu cầu tập võ của phu quân, chỉ cho rằng hắn muốn cải thiện thể chất, vui mừng quá đỗi, tranh thủ lúc hắn còn chưa thay đổi ý định, lập tức lôi ngay ra hoa viên, dạy cho vài phương pháp thổ nạp, rồi đốt một nén nhang, để hắn bắt đầu đứng trung bình tấn.
“Cứ như vậy?” Hạ Ngọc Cẩn nghĩ chắc hẳn nàng phải có bí tịch học võ gì đó vừa đơn giản vừa nhanh giỏi hơn.
“Con đường võ học phải đi từng bước một, không thể tham nhiều ham nhanh,” Diệp tiên sinh sắn tay vào làm, bắt đầu dạy dỗ, “Lực đùi là quan trọng nhất, người Diệp gia luyện võ đều bắt đầu đứng trung bình tấn từ năm ba tuổi, mỗi ngày luyện năm sáu canh giờ, không có đường tắt.” Nàng là võ si, từ nhỏ luyện võ đến điên cuồng, hành quân đánh giặc cũng không dám bỏ, cho dù bây giờ công việc bận rộn, mỗi ngày ít nhất cũng phải dành ra hai canh giờ luyện tập, ngày nghỉ thì càng lặn vào trong phòng luyện võ, trừ đi giao hữu với người khác còn không thì cũng chẳng thèm bước ra khỏi cổng.
Hạ Ngọc Cẩn bất đắc dĩ, kiên trì luyện tập.
Cuối xuân gần hạ, mặt trời cũng không quá nóng, trong hoa viên chim hót hoa thơm, gió mát từng cơn, nén hương nhỏ còn chưa cháy hết nửa, sương sống với đùi hắn đã bắt đầu mềm ra, không giữ được nữa.
Diệp Chiêu rất kinh nghiệm đẩy một chậu than hồng xuống dưới mông hắn.
Hắn không thể lùi bước, chỉ đành nghĩ đến thành tích chiến bại hôm qua, cắn răng kiên cường chống đỡ, không bao lâu thì mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ tai hồng.
Đám Dương Thị sáng nay nghe thấy đủ chuyện, tất cả đều cho rằng sự thất bại quận vương thể hiện đêm qua làm cho tướng quân không đủ thích thú, nay lại thấy hắn chăm chỉ tập lực eo lực đùi, bao nhiêu suy đoán lại càng được xác nhận hơn, không khỏi lo lắng trong lòng. Sợ tướng quân thấy quận vương không thể làm ình thỏa mãn mà tìm cớ ly hôn, Dương Thị vội vàng sai người đi tìm đuôi hổ loại xịn nhất về ngâm rượu, lại bảo phòng bếp bữa nào cũng chuẩn bị toàn những món tráng dương, để hắn hùng phong đại chấn, phục vụ tướng quân, tạo phúc cho quần chúng.
Mi Nương và Huyên Nhi không buông tha bất kỳ một cơ hội lấy lòng nào, nhân lúc tướng quân chỉ đạo hướng dẫn quận vương, không hẹn mà cùng bê một mâm đầy trái cây đồ ngọt đến lấy lòng, đứng ngoài cửa viện liếc mắt lườm đối phương một cái rồi vội vàng đi vào, nụ cười trên gương mặt còn ngọt hơn cả đường cả mật.
Hạ Ngọc Cẩn thấy hai thị thiếp vây quanh nương tử hắn lấy lòng, bóc nho bóc nho, cười cười nói nói, lời oanh tiếng yến, vui vẻ vô hạn, còn mình lại phải ngồi trên chậu than, vì thế sinh ra bất mãn trong lòng, gào lên: “Không nhìn bên này à?”
Thu Hoa đứng bên cạnh giám sát hắn tốt bụng đột xuất mà an ủi: “Quận vương đừng nổi giận, thể lực ngài yếu như vậy, cẩn thận lại ngã vào chậu than bây giờ, bộ quần áo này may bằng lụa gấm tốt nhất, đắt lắm đấy.”
Thu Thủy đồng tình cảm thán: “Haiz, tướng quân đặt yêu cầu với ngài cao quá, sao lại bắt ngài phải tập cùng chương trình luyện tập với Diệp Niệm Bắc? Ít nhất cũng phải giảm đi phân nửa chứ.”
Diệp Niệm Bắc năm nay hơn sáu tuổi.
Hạ Ngọc Cẩn bị an ủi mà suýt nữa phịch luôn xuống chậu than.
Diệp Chiêu vội dừng hưởng lạc, nghiêm mặt nói với hai thị thiếp: “Còn không mau đi hầu hạ gia các ngươi luyện võ?”
Mi Nương và Huyên Nhi yểu điệu dạ vâng, chạy tới bên người Hạ Ngọc Cẩn, một người xòe quạt ra, không ngừng quạt từng ngọn hương phong cho hắn, một người lấy khăn tay ra, không ngừng lau mồ hôi trên trán hắn.
Mi Nương khuyến khích: “Kiên trì thêm chút nữa, chỉ còn có nửa nén hương thôi, chống đỡ qua được, thiếp bóp chân cho ngài.”
Huyên Nhi cũng cổ vũ: “Hương sắp cháy đến chân rồi, cố chống đỡ một tẹo nữa là xong, nói mấy câu này nhạt quá, hay là, để thiếp kể chuyện cười cho quận vương gia nghe một chút nhé?”
Hạ Ngọc Cẩn vất vả lắm mới hít được một hơi đầy lồng ngực, lại thiếu chút nữa bị mấy kẻ dở hơi này chọc cười phun hết ra.
Diệp Chiêu ngồi cạnh để ý, thấy hắn nghẹn đỏ hết mặt, còn tưởng nghĩ đến chuyện đêm qua, thật là đáng yêu làm sao.
Cảm xúc đang tốt đẹp, thị nữ bên ngoài lại báo vào: “Tướng quân, cữu lão gia gửi thư cho người.”
Mẫu thân của Diệp Chiêu họ Liễu, dòng dõi nhà binh, Liễu tướng quân đóng ở Gia Hưng Quan chính là cậu cả của nàng. Từ khi Diệp gia gần như bị giết sạch đến nay, cậu cả vì nghĩ nàng là con trai nhà họ Diệp, trong thời gian đánh quân Kim rất quan tâm giúp đỡ nàng, sau khi chiến sự yên ổn, còn tính toán để nàng cưới vợ sinh con, giữ lại chút dòng dõi cho Diệp gia, đến khi cả đối tượng xem mắt cũng đã lựa chọn ổn thỏa rồi thì mới biết nàng là nữ nhi, tức giận đến thiếu chút nữa cầm lang nha bổng chạy ra khỏi cổng đập chết đứa cháu gái làm xằng làm bậy, khi quân phạm thượng này. Chỉ là lòng quân Mạc Bắc ổn định, đoàn kết nhất trí, không dám làm liều, ngày nào cũng lo lắng đề phòng, ăn ngủ không yên, tóc bạc đi bao nhiêu, cho đến tận lúc hoàng thượng khai ân xá tội, mới nặng nề thở phào, cho nên Diệp Chiêu cũng rất biết ơn ông.
Đám võ tướng học vấn không cao lắm, văn vẻ bay bướm đều do quân sư viết thay.
Trong thư, ông nói cũng cảm thấy rất bất an với một đám nhỏ quân Đông Hạ luôn loanh quanh gần biên quan, nay biết tình hình trong kinh, thà rằng tin còn hơn không, y theo lời Diệp Chiêu, đã chỉnh đốn binh lính, trùng tu tường thành, biến Gia Hưng Quan thành trong địa con kiến chui cũng không lọt, tất khiến cho bọn man di Đông Hạ có đến mà không có về.
Trên thư còn có vài chữ ông tự tay viết, cong cong vẹo vẹo: “Làm nữ nhân phải hiền hậu một chút, cái gì nhịn được thì nhịn, đừng hở ra là đòi đánh đòi giết, giống như mẹ ngươi, xách đao đuổi người ta hơn mười dặm, lần này dù sao cũng là gả cho hoàng gia, tuyệt đối đừng để bị đuổi về nhà, cho dù nó muốn đuổi, cũng phải đánh cho nó một trận trước đã, sau đó nghĩ cách xin thánh thượng cho cái giấy ly hôn, sau này tái giá cho dễ ——– Đọc xong thư này đốt ngay, đừng để thằng kia nhìn thấy, về chuyện ngươi nói muốn báo đáp gì gì thì không cần. Ít nữa cửu biểu muội Tích Âm của ngươi vào kinh, cho nó mượn nhà ở nhờ, tiện thể giúp nó tìm lấy một mối, dòng dõi thấp một chút cũng không sao, quan trọng là nhân phẩm tốt.”
Hạ Ngọc Cẩn cắn vào lưỡi, thở phì phò, ghé vào bên người nàng, âm trầm nói: “Ta đọc được rồi.”
Đời thuở nhà ai có ông cậu lại đi xui cháu ngoại đánh chồng? Quả nhiên không phải người một nhà thì không vào chung một cửa, đều là CMN một đám đáng giận.
Tâm trạng của Diệp Chiêu thì lại rất tốt, nàng lật đi lật lại bức thư đọc thêm vài lần, khóe miệng ý cười không che dấu được, “Tích Âm muội muội muốn đến,” sau đó liền một hơi ra lệnh cho thị nữ, “Quét dọn chu đáo một phòng cho biểu tiểu thư, bố trí người hầu thật tốt, chọn cái phòng ngay cạnh sân của ta.”
Hạ Ngọc Cẩn bị lơ, rất khó chịu: “Biểu muội bên nhà cô đâu có ít, thân lắm hả?”
Diệp Chiêu nói: “Là bên nhà cậu ta, bà con xa, không phải con chú con bác.”
Huyên Nhi không đợi Hạ Ngọc Cẩn mở miệng, giành trước hỏi một vấn đề mấu chốt: “Nàng ấy xinh đẹp không ạ?”
Mi Nương trợn mắt liếc nàng một cái, cảm thấy nha đầu kia rất đầu đất, trừng mày trừng mắt bóng gió: “Cho dù biểu muội có xinh đẹp, cũng có thể xinh đẹp hơn quận vương sao?”
Huyên Nhi lại gần kề tai nói nhỏ: “Quận vương là người thích mỹ nhân, ngộ nhỡ hắn vừa mắt biểu muội của tướng quân, đưa vào cửa, hai bên được sủng ái, làm gì còn chỗ đứng cho chúng ta?”
Mi Nương càng cảm thấy nàng đầu đất hơn, lại khua tay múa chân bóng gió: “Đần độn, nếu thật sự là mỹ nhân tài đức vẹn toàn, lại có tướng quân chống ưng, còn lo không tìm được nhà nào tử tế sao?”
Diệp Chiêu nhớ lại mất một lúc, trả lời: “Thanh thanh tú tú, gầy gầy, không xấu.”
Đám thiếp thất thở phào.
Hạ Ngọc Cẩn bất an: “Thế không phải là không khác cô là mấy sao? Nói rõ trước đi, nếu thô lỗ quá ta phải đẩy nó sang biệt viện.”
Diệp Chiêu suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu: “Con bé có hơi hướng nội, thích khóc, hay ngượng, không thích đánh người.”
Mọi người thở phào.
Ha ha =]] Có bao nhiêu người ôm mộng chiến lại vậy =]] Vỡ hết chưa =]]
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới - Quất Hoa Tán Lý