Số lần đọc/download: 1178 / 7
Cập nhật: 2017-04-18 08:47:09 +0700
Chương 47 - Phòng Tình Huống, Nhà Trắng Thủ Đô Washington Thứ Ba, 2 Tháng 12, 07:30 Giờ Địa Phương
T
ổng thống ngồi vào vị trí của mình nơi đầu bàn. “OK, nói cho tôi nghe về vụ phi đạn tập kích này đi!”
Viên sĩ quan trực phòng Tình Huống chỉa cần điều khiển từ xa về phía màn hính chính và ba bức ảnh độ phân giải cao được chụp từ vệ tinh hiện ra; ảnh được phóng đại để lộ rõ chi tiết. Trong mỗi bức ảnh, có thể thấy một cái hố hình tròn do một vụ nổ. Nhiều mảnh vỡ thiết bị máy móc nằm bên trong và chung quanh các hố ấy: những mẩu kim loại cháy nám và cong queo không thể nào cho thấy ban đầu chúng là vật gì nữa.
Viên sĩ quan trực nhìn ông tổng thống. “Thưa ngài, cái chúng ta đang nhìn là những gì còn lại của ba vị trí tên lửa phòng không của QGPND, nằm, theo thứ tự, ở các tỉnh Trung quốc là Tự Cống, Thành Đô và Trùng Khánh.”
Hắn bấm nút khiến một bản đồ lục địa Trung quốc hiện ra, với ba thành phố vừa được nói đến được khoanh tròn màu đỏ. Ba vòng tròn này tạo thành một tam giác vuông gần hoàn hảo, xoay khoảng 10 độ về phía tây, đáy tam giác gần như song song với dòng sông Dương Tử gần đó.
“Theo như Phòng Trinh Sát Quốc Gia khôi phục lại, cả ba địa điểm này bị tập kích cùng lúc bởi nhiều vũ khí tầm xa, được phóng đi bởi những giàn phóng lắp trên xe từ một tiểu bang Ấn Độ là Arunachal Pradesh. Ước tính tốc độ phi hành của các vũ khí này là Mach 0,7 và lộ trình đến mục tiêu từ 800 đến 900 km. Dựa theo thông số hiệu suất và tầm xa tương đối, chúng tôi tin rằng vũ khí trong cuộc tập kích này có lẽ là dòng phi đạn hành trình Nirbhay.”
Tổng thống Wainright gật đầu. “Chúng ta biết được những gì về các địa điểm mục tiêu? Các thành phố này có bất cứ ý nghĩa quân sự hay chính trị nào khiến cho Ấn Độ tuyển chọn chúng làm mục tiêu hay không?”
Bà bộ trưởng Quốc Phòng lên tiếng. “Chính các thành phố thì không có, thưa ngài. Nhưng mà vị trí địa lý của ba vị trí tên lửa này có thể là quan trọng.”
Tổng thống ra hiệu cho bà nói tiếp.
Bà bộ trưởng lấy một dụng cụ phát tia laser từ bàn họp, bật nó lên và chỉ tia sáng laser vào màn hình chính. Điểm sáng laser vòng vo trên bản đồ, gần phía đông của tiểu bang Arunachal Pradesh của Ấn Độ. Bà nói. “Đây là đại khái điểm phóng của vụ tập kích bằng phi đạn hành trình.”
Bà dời tay và điểm sáng laser chuyển sang phía đông. “Đây là vị trí của đập Tam Hiệp, trên con sông Dương Tử, gần thành phố Nghi Xương.”
Bà bắt đầu di chuyển tia laser tới lui. Trên màn hình chính, điểm sáng vạch thành một đường từ đông Ấn Độ đến vị trí của Đập Tam Hiệp. Mỗi lần tới lui, đường thẳng này lại tiến thẳng vào ngay giữa cái tam giác tạo ra bởi các thành phố Tự Cống, Thành Đô và Trùng Khánh.
Tổng thống nhìn bà. “Bà muốn nói là người Ấn Độ đang dọn sạch một con đường cho cuộc tấn công bằng phi đạn hành trình vào đập Tam Hiệp sao?”
Bà bộ trưởng QP tắt cây chiếu laser và đặt nó trở lại bàn họp. “Có vẻ là như vậy đó, thưa ngài tổng thống. Nếu giả định là họ định phóng phi đạn từ Arunachal Pradesh, thì họ sẽ phải loại trừ ba vị trí tên lửa Trung quốc ấy mới có được lộ trình sạch sẽ đến mục tiêu.”
Ông tổng thống thở dài. “Như vậy là chúng ta vẫn còn kẹt với cái Shiva quái quỷ gì đó sao? Tôi tưởng đâu người Ấn Độ sẽ không tiếp tục xua đám chó dữ nữa, một khi chúng ta đã đồng ý giúp họ chống lại biên đội tàu sân bay Trung quốc chứ?”
Viên Cố Vân An Ninh Quốc Gia lên tiếng. “Thưa ngài, tôi có hẹn gặp bà đại sứ Shankar lúc 10 giờ sáng nay. Việc này hiển nhiên sẽ là đề tài thảo luận chính yếu của chúng tôi rồi.”
Tổng thống gật đầu. “Nhưng mà…”
“Nhưng mà tôi gần như đã biết bà ấy sẽ nói gì rồi.” Brenthoven nói. “Họ rất cảm kích sự trợ giúp của chúng ta và biểu hiện đoàn kết của chúng ta, nhưng các đóng góp của chúng ta vào cuộc chiến không làm cho Trung quốc ngừng xâm lược.”
Tổng thống ngả người ra ghế. “Như vậy, đồng hồ vẫn còn tiếp tục đếm ngược sao?”
“Tôi e là thế, thưa ngài tổng thống.” Viên Cố Vân An Ninh Quốc Gia nói. Hắn liếc nhìn đồng hồ. “Và bây giờ chúng ta chỉ còn khoảng 11 giờ trước khi người Ấn Độ tiến hành kế hoạch của họ.”