Số lần đọc/download: 1178 / 7
Cập nhật: 2017-04-18 08:47:09 +0700
Chương 46 - Tiểu Đoàn Tên Lửa Phòng Không Hồng Kỳ 12 Zigong, Trung Quốc Thứ Ba, 2 Tháng 12, 11:58 Giờ Địa Phương
Á
nh đèn vàng nhấp nháy làm Chao Peng chú ý ngay. Gã nhấn một nút bấm để tắt đèn cảnh báo, trước khi tiếng còi báo động kịp vang lên nếu đèn cảnh báo không được đáp nhận sau 5 giây.
Chao Peng mang quân hàm thượng sĩ. Gã làm phận sự rất giỏi gian và hãnh diện vì điều đó. Gã là một chuyên viên ra-đa đánh chặn được 3 năm rồi và chưa lần nào còi báo động vang lên trong ca trực của gã. Chưa bao giờ gã ngủ gật trước máy điện toán và gã kiên quyết sẽ không bao giờ để việc ấy xảy ra cho mình.
Bấm nút thật nhanh trên bàn phiếm, Chao gọi lên màn ảnh thông số của vụ cảnh báo và đọc qua đặc điểm phi hành của mục tiêu. Dữ liệu hiện lên sáng rực trên màn ảnh.
Được đặt giữa một vòng gồm sáu dàn phóng tên lửa KS-1A lưu động, H-200 là một hệ thống ra-đa có khả năng quét tia điện tử cực kỳ hữu hiệu. Giàn ăng-ten đã định pha có hình dáng như một tấm bia, có khả năng phát hiện, nhận diện và theo dõi ba mục tiêu trên không cùng lúc và có thể phóng và kiểm soát sáu quả tên lửa đánh chặn.
Sự nhạy cảm của hệ thống H-200 vừa hay, lại vừa dở. Nó khiến cho kẻ địch khó lòng trốn khỏi nó, nhưng nó cũng khiến cho số báo động lầm rất cao. Hệ thống này bám dính vào máy bay hàng không dân sự và máy bay tư nhân một cách đều đặn.
Chao không nghi ngờ gì lần cảnh báo này cũng sẽ lại là một máy bay phản lực hàng không dân sự khác. Nhưng gã quá giỏi dan và chăm chỉ để cho phép mình lơi lỏng phương thức hành sự đúng đắn. Đôi mắt sắc bén của gã lướt nhanh xuống các cột số dữ liệu của mục tiêu, rồi nhịp tim của gã chợt bắt đầu tăng nhanh.
Lần này không phải là một chiếc máy bay hàng không đi lạc khỏi đường bay dân sự; lần này là những mục tiêu di động nhanh, tất cả đều bay ở cao độ không đến 200 m. Chao phản ứng một cách tự động, bàn tay phải của gã vọt lên để đập mạnh vào nút bấm còi báo động.
Khi tiếng còi bắt đầu hú lên không ngừng, Chao đã xoay ống nói của bộ nghe đeo đầu vào trước môi. Gã bấm nút nói. “Sĩ quan trực, đây là nhân viên ra-đa đánh chặn. Tôi phát hiện 10 mục tiêu đã được xác thực, đang hướng đến vị trí này. Phi đạo cho thấy là phi đạn hành trình đối đất. Xin phép được chuẩn bị tên lửa để xạ kích.”
Tiếng nói của viên sĩ quan trực nghe có vẻ kinh nghi và bối rối. “Chờ đã! Anh có chắc không? Không phải là hệ thống bị trục trặc chứ? Hay là một cuộc tập trận?”
Chao thầm chưởi thề và lại bấm nút nói. “Thưa Trung Úy, không phải trục trặc đâu ạ. Không phải tập trận đâu ạ. Vị trí này của chúng ta đang bị tấn công và phi đạn đang tiếp cận rất nhanh. Không còn thời gian để bàn thảo nữa, thưa Trung Úy. Tôi xin được phép chuẩn bị tên lửa để xạ kích.”
“Nếu anh chắc chắn là vậy…” Viên sĩ quan trực nói ngờ nghệch. “Tôi muốn nói là, được! Anh được phép chuẩn bị xạ kích! Xạ kích vào mục tiêu đi!”
Hai bàn tay của Chao đã chạy trên bàn phiếm. “Vâng, thưa Trung Úy. Chuẩn bị khai hỏa ngay bây giờ.”
Cả đội phòng không gồm những giàn phóng tên lửa đôi lập tức tỉnh dậy. Cả sáu giàn hướng vào những góc độ khác nhau khi hệ thống ra-đa H-200 chỉ định một mục tiêu cho từng giàn phóng. Vài giây sau, quả tên lửa đầu tiên vọt ra khỏi đường ray, năm quả khác liên tiếp vọt ngay sau đó.
Bia ăng-ten ra-đa được lắp ở phần trước khung gầm của một chiếc xe tải quân sự 10 bánh. Chao đang ngồi trong phòng điều khiển của hệ thống H-200, như một cái thùng bằng thép nằm ở phần sau của khung gầm chiếc xe tải, cách cái bia ăng-ten to lớn kia vài mét.
Mặc dù xe được trang bị bộ phận giảm sóc cỡ lớn, gã vẫn cảm nhận được sự chấn động do các quả tên lửa lao đi truyền vào đế giầy. Trên màn ảnh theo dõi, mỗi quả tên lửa đánh chặn bay thành một đường cong về phía một quả phi đạn hành trình đang tiếp cận.
Khả năng toán học và định vị trong không gian của gã cao hơn người thường nhiều. Gã không phải là một thiên tài gì, nhưng gã có một năng khiếu bẩm sinh trong việc giải những bài toán và hình học hơn xa phần đông người thường.
Khi mới gia nhập quân đội, một viên đại úy của QGPND đã nhận ra Chao có khả năng ước tính chính xác đạn đạo mà không cần phải dùng dụng cụ hay mảnh giấy nháp nào. Chao có năng khiếu thông hiểu các vật thể sẽ di chuyển như thế nào trong không gian 3 chiều và trọng lực và lực cản của không khí sẽ ảnh hưởng đến đường bay của vật thể như thế nào.
Mắt gã dán chặt vào màn ảnh theo dõi. Giờ phút này, gã không cần phải dùng đến các năng khiếu kia để hiểu rằng mình chỉ còn cách cái chết vài giây mà thôi.
Cả đội phòng không chỉ mang 12 quả tên lửa mà thôi, mỗi giàn hai quả. Mà hệ thống H-200 chỉ có thể điều khiển 6 quả cùng lúc. Sáu quả còn lại phải chờ đến đợt thứ nhì, sau khi các kênh điều khiển của ra-đa đã được giải tỏa do sự thành công hay thất bại của 6 quả tên lửa trong đợt đầu. Nhưng mà sẽ không còn thời gian cho một đợt thứ hai nào nữa rồi.
Như thế, bài toán thật là đơn giản mà cũng không thể thay đổi được. Lúc này, có 10 quả phi đạn hành trình đang lao tới, trong số đó chỉ có 6 quả được chỉ định tên lửa đánh chặn mà thôi. Bốn quả kia sẽ tự do tiến đến mục tiêu. Chẳng may Chao Peng lại đang ngồi ngay tại chính giữa khu vực mục tiêu ấy, cái này có nghĩa là gã sắp bị nổ tan xác.
Trong một thoáng thời gian, gã tính đến chuyện tông cửa của căn phòng điều khiển ra và bỏ chạy tháo thân. Nhưng mà đã không còn thời gian để chạy nữa rồi. Chỉ còn đủ thời gian để lóe lên một tia hoảng hốt.
Phi đạn địch đã đến nơi rồi.
Gã không hề nghe được âm thanh quả phi đạn đầu tiên đập xuống. Gã chỉ cảm nhận thoáng qua cái cảm giác như cân nặng hơn khi mà khung gầm nặng nề của chiếc xe tải chở ra-đa rời khỏi mặt đất do sức ép của phát nổ. Gã thoáng thấy nền thép dầy uốn cong dưới đôi chân gã. Rồi đột nhiên, cả thế giới như tan rã trong một âm thanh và một sự hung bạo mà Chao Peng chưa từng tưởng tượng ra nổi.
Và rồi không còn gì nữa.