No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyễn Hà An
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 110 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1784 / 7
Cập nhật: 2016-11-21 20:53:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phiên Ngoại Đường Hoan
ường Môn. Sùng Diêu Đài. Thanh Huy Các.
Tiết Đồng nhìn chằm chằm tuấn nhan của Đường Hoan đã thẹn quá thành giận, đôi mắt nhỏ như hạt đậu đã mở to như mắt gà chọi, vẻ mặt hứng thú thao thao bất tuyệt trêu chọc: "Nếu ngươi luyến tiếc cô bé ấy như thế, cần gì phải thả người. Tiểu tử ngươi không phải rất biết hạ độc sao, Nhuyễn Cân Tán lúc trước Mộc cô nương trúng là ngươi hạ mà. Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là khối đầu gỗ, hạ dược một lần nữa, cô ta khó trốn khỏi ma chưởng của ngươi. Đồ ngốc ngươi lại đem Bích Lưu châu cho cô ấy làm cái gì, giờ thì tốt rồi, khiến cho gà bay trứng vỡ người đi nhà trống (ý nghĩa như câu mất cả chì lẫn chài, tức là không được gì cả), thật sự là tiền mất tật mang." Nói xong lại ra vẻ vuốt bộ râu dài trắng, rõ ràng rất biết cách nhạo báng.
Đường Hoan thấy bộ dạng già mà không kính (già mà không để người khác kính trọng), vui sướng khi người gặp họa của Tiết Đồng, xấu hổ tức giận nói: "Theo tình hình ngày đó, hạ độc chỉ là bất đắc dĩ. Hoan đã vô cùng hối hận, việc đó đã thành sai lầm lớn. Nàng vốn có tâm phòng bị rất nặng, nếu đắc tội một chút, sau đó ngàn tốt vạn tốt cũng không bù được lỗi lầm lúc trước."
Độc môn Nhuyễn Cân Tán của Đường Môn so với xuất phẩm Nhuyễn Cân Tán của nơi khác đâu chỉ bá đạo hơn ba phần, nếu trong ba tháng không thể trừ tận gốc sẽ mất hết võ công di hại cả đời. Ngày đó trong khoảnh khắc hắn đem Tịch Nhi ném cho Mạc Hi, đã thông qua Tịch Nhi hạ Nhuyễn Cân Tán. Thuốc này đối với người không biết võ công sẽ không chút thương tổn, cho dù ngày sau tập võ cũng không ngại, cho nên Tịch Nhi ngược lại vô sự.
Tiết Đồng gật gật đầu, đồng tình nói: "Ngươi mặc dù không thể so với lão phu, nhưng cũng được xem là nửa lương y, coi như có vài phần nhãn lực. Ngày đó ngươi cùng ta nói có lẽ Mộc cô nương có thể chất đặc thù, bảo lão phu đến xác nhận, ta còn nói ngươi vì lấy được tín nhiệm của nàng dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lừa lão phu tới. Ai ngờ đúng là sự thật. Coi như tiểu tử ngươi thức thời!" Ngừng lại một chút, ông lại vỗ ót đầy nếp nhăn, rung đùi đắc ý ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ thở dài: "Ôi chao, nay tốt rồi, Mộc cô nương được Bích Lưu châu, lại đả thông hai mạch nhâm đốc, tiểu tử ngươi võ công vốn không bằng cô ta, nay ngay cả hạ thuốc cũng không dùng được, ngươi lại chung tình với cô ta, có thể nói khắp nơi đều ở thế hạ phong. Thật đáng thương đáng tiếc." Than thở xong lại cười hì hì.
Đường Hoan đợi Tiết Đồng cười đủ rời đi, yên tĩnh trong chốc lát. Lấy ra tờ giấy hoa sen Mạc Hi đặt trong đèn hoa sen, không khỏi lại nhớ lại tình cảnh ngày đó khi thay nàng hái lá phong, vì thế đề bút viết: "Nhất trọng sơn, lưỡng trọng sơn, sơn viễn thiên cao yên thủy hàn. (Một tầng núi, hai tầng núi, núi cao trời xa khói nước lạnh.)" Viết đến đây, không khỏi ngừng bút âm thầm cân nhắc: cũng không biết nàng lẻ loi một mình ở Kim Lăng có khỏe hay không, nghĩ như thế liền không viết tiếp nữa. Chờ nét mực khô, tỉ mỉ gấp tờ giấy bỏ vào hà bao lúc trước đựng Bích Lưu châu. Trong lòng thở dài nghĩ: năm đó tiên tổ Đường Sùng cũng trong lúc vô tình đem Bích Lưu châu ra ngoài, ai ngờ cũng là có đi không về mua dây buộc mình. Mà mình lúc mới đầu cũng chỉ tò mò, muốn giữ nàng lại, ai ngờ Bích Lưu châu nhận chủ, sau đó bởi vì ngày ngày ở chung, cuối cùng không thể tự kềm chế, thì ra mình cùng tiên tổ Đường Sùng còn có phụ thân đều giống nhau, tránh không khỏi số mệnh. Một khi động tình, liền khắp nơi bị người quản chế, thân bất do kỷ, tâm cũng không do mình...
Thích Khách Vô Danh Thích Khách Vô Danh - Dạ Tuyết Miêu Miêu Thích Khách Vô Danh