Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Chá Mễ Thố
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 70 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 578 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 06:56:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45: Tần Thái Hậu Chết
hương 45: Tần Thái Hậu chết
“Chu Liệt, ngươi thật lớn mật! Ngươi muốn tạo phản sao?!” Thấy Chu Liệt ra tay động thủ với Hạ Hầu Kình Thiên, Hạ Hầu Quân Vũ phẫn nộ không thôi.
“Thần chính là dựa theo ý chỉ của Thái Hậu, vẫn xin bệ hạ tránh ra!”
Chu Liệt không chút khách khí, vung tay lên, chưởng phong bức Hạ Hầu Quân Vũ lui đến một bên.
“Uy Xa Công, ngươi đang thẹn quá hoá giận hay sao?” Chu Liệt khí thế tới rào rạt, Hạ Hầu Kình Thiên chịu bức bách vẫn không mất đi vẻ thanh nhã, chỉ dùng hai đầu ngón tay phải, thoải mái đem Minh Nguyệt đao của Chu Liệt đẩy ra, “Với cấp độ này của ngươi, miễn cưỡng có thể làm đá kê chân cho mèo con của gia! Thật sự là tiện nghi cho ngươi!”
Chu Liệt còn chưa hiểu được ý tứ của Hạ Hầu Kình Thiên, đối phương đã thối lui đến một bên, một đạo thân ảnh màu trắng chắn trước mặt Chu Liệt.
“Chu Liệt, ân oán giữa ta và ngươi vẫn chưa kết thúc!”
Đánh giá Chu Liệt, Ngọc Phi Yên gật đầu.
Hạ Hầu Kình Thiên nói không sai, Chu Liệt là kình địch thứ nhất nàng gặp được, chỉ có giẫm lên hắn để tiến lên, mới có thể vươn lên trình độ cao hơn, hắn không phải chính là một tảng đá kê chân cực tốt sao!.
“Hừ! Tiểu nha đầu lừa đảo, khẩu xuất cuồng ngôn! Ngươi muốn chết, ta sẽ thanh toàn ngươi!” Thấy Ngọc Phi Yên tự tiến đến cửa tìm chết, trong lòng Chu Liệt cực kỳ sảng khoái. Mới vừa rồi bị Hạ Hầu Kình Thiên ngắt lời, hắn chưa tìm được cớ gì để trử bỏ Ngọc Phi Yên, hiện tại chính là một cơ hội vô cùng tốt!
Trước giết chết Ngọc Phi Yên, sau sẽ trừ bỏ Hạ Hầu Kình Thiên! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Một lần giải quyết được hai cái phiền toái, thật là đúng dịp!
Ngay lúc Chu Liệt đang âm thầm cao hứng, đột nhiên từ trong không trung một cỗ lực vô hình cực lớn xuất hiện, nhấc bổng hắn cùng Ngọc Phi Yên lên cao.
Phanh ——
Trần nhà Từ Ninh Cung bị cỗ lực này bật tung lên, chỉ đến khi Chu Liệt cùng Ngọc Phi Yên đang lơ lửng giữa không trung, cỗ lực này mới biến mất, hoá thành một lá chắn màu tím, bao vây hai người ở bên trong.
Đây là…… Kết giới?!
Nhìn thấy lớp màn tím mơ hồ bao vây lấy mình, Chu Liệt bị dọa đến mức suýt nữa đánh rớt luôn Minh Nguyệt đao.
Chỉ có Thần Tôn mới có thể dùng huyền lực ngưng tụ ra kết giới cá nhân như thế, trên đại lục này khi nào thì xuất hiện một Thần Tôn? Các đại nhân vật cấp tôn thượng, tại sao lại hạ mình đến địa phương cằn cỗi này! Huống chi nơi đây có thiên địa cách chế ước, dù Thần Tôn đến đây, huyền lực cũng sẽ bị áp chế, chỉ có thể đạt đến trình độ Vũ Tông là cùng, như thế nào có thể ngưng tụ ra kết giới như thế chứ!
Chu Liệt không thể tin được những gì mình đang nhìn thấy, vội cầm lấy Minh Nguyệt đao, xuất ra toàn lực chém về phía kết giới. Đã không thể nào thương tổn kết giới, lại bị một đạo lực rất lớn ném ngược trở về, xém chút nữa thương thân, Chu Liệt lúc này mới nhận thức rõ hiện trạng.
Quả nhiên là kết giới!
Chẳng lẽ vừa rồi có một vị đại nhân vật tránh ở chỗ tối quan sát?
Hắn bây giờ ra tay như vậy, đến tột cùng là có ý tứ gì?
“Không biết Tôn Thượng giá lâm, Chu Liệt không kịp nghênh đón, vẫn xin Tôn Thượng tha lỗi!” Chu Liệt giật mình, cung kính quỳ xuống hành lễ. Dù ở Đại Chu quốc này hắn là người đứng nhất, người người kính ngưỡng, nhưng ở thế giới dùng thực lực để nói chuyện này, Thần Tôn đã đến trước mặt, Chu Liệt cái gì cũng không phải.
Nhìn Chu Liệt vội vàng thay đổi vẻ hách dịch vừa nãy, hèn mọn quỳ trên mặt đất, Ngọc Phi Yên cảm thấy buồn cười.
Mới vừa rồi còn bày ra bộ dáng lão tử là đệ nhất thiên hạ, lúc này thì khúm núm giống một cái nô tài, thật sự là buồn cười quá đi! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Hai đại nhân vật ở kinh thành đột nhiên lơ lửng giữa không trung, lập tức khiến cho bách tính chú ý, tất cả mọi người vội vàng tìm chỗ cao, ngửa đầu ngóng xem tình cảnh hiếm thấy này.
“Mau nhìn! Là Vũ Thần đại nhân! Vũ Thần đại nhân đang quỳ trước mặt một tiểu cô nương!”
“Y, người nọ không phải Ngọc gia Nhị tiểu thư sao? Vũ Thần đại nhân tại sao phải hướng nàng quỳ xuống a?”
“Chậc chậc, chẳng lẽ vừa rồi Ngọc Phi Yên nói đều là thật sự? Vũ Thần đại nhân thật sự cùng Thái Hậu có tư tình? Hắn hiện tại đang làm cái gì đó? Cầu Ngọc cô nương không cần nói ra ngoài sao?”
Âm thanh bàn tán cuồn cuộn không ngừng tràn vào tai Chu Liệt.
Khốn kiếp! Những người này hết thảy đều thúi lắm!
Ngay lúc Chu Liệt muốn đứng lên phản bác, cỗ lực đạo vừa mới biến mất lại xuất hiện, ấn đầu của hắn, “Thùng thùng thùng”, hướng về phía Ngọc Phi Yên dập đầu ba cái.
“Xem đi, ta nói không có sai đâu! Vũ Thần đại nhân hướng Ngọc cô nương dập đầu nữa chứ!”
“Ta không có ——” Chu Liệt cắn răng, không dám giãy dụa. Cỗ lực này khiến hắn e sợ khủng hoảng vô cùng, đối phương có thể dễ dàng bóp chết chính mình, hắn nào dám nhúc nhích.
“Chu Liệt, người đối với ta hành lễ lớn như thế, sẽ làm ta giảm thọ!” Ngọc Phi Yên đã đoán ra bút tích khủng bố như vậy là thành quả của ai.
Ngoại trừ Hạ Hầu Kình Thiên nam nhân ngạo kiều cường hãn lại bao che khuyết điểm kia, ai có thể lợi hại như vậy!
Thời điểm nội tâm Chu Liệt đã muốn điên, lực đạo lại biến mất, một thanh âm quen thuộc truyền tới, “Mèo con, đây là trận chiến đầu tiên trong nhân sinh của ngươi, gia cho ngươi một phần đại lễ!”
“Hạ Hầu Kình Thiên, là ngươi?!” Thanh âm này Chu Liệt rất quen thuộc, không phải Hạ Hầu Kình Thiên thì là ai! Chu Liệt trong lòng chấn động.
Hạ Hầu Kình Thiên làm sao có thể lợi hại như vậy!
Thấy Chu Liệt còn chậm chạp không hiểu rõ sự thật, Ngọc Phi Yên cảm thấy hắn rất đáng thương.
Chết đến nơi cũng không biết tại sao mình chết, thật sự là một kẻ ngu xuẩn!
Ngọc Phi Yên cười lạnh, tay phải rút ra một cây sáo, lấy khí cụ làm kiếm, nhắm thẳng vào yết hầu Chu Liệt, dù hắn ta sớm đã có phòng bị, thời điểm tránh né vẫn chậm một bước, bên tai bị đuối sáo cắt đứt một đường dài, máu tươi ứa ra.
“Đánh nhau! Vũ Thần đại nhân cùng Ngọc gia phế vật đánh nhau!” Mọi người hưng phấn mà kêu la đứng lên.
“Trời ạ, đôi mắt của ta mù sao? Ta thế nhưng nhìn thấy Ngọc Phi Yên có thể cùng Vũ Thần đại nhân so chiêu, nàng làm sao là phế vật, cái này hoàn toàn là thiên tài a!”
“Mười chiêu…… Mười lăm chiêu…… Hai mươi chiêu! Ta kháo! Ngọc tiểu thư quá lợi hại! Ta quyết định, từ nay về sau Ngọc đại nhân chính là thần tượng của ta, Ngọc đại nhân, ta muốn đi theo ngươi!”
“Ngọc đại nhân lợi hại! Ngọc đại nhân, ta sùng bái ngươi!”
Dân chúng kinh thành hét chói tai hưng phấn hò reo.
Có thể tận mắt thấy cao thủ so chiêu, tất cả mọi người kích động không thôi. Đặc biệt là Ngọc Phi Yên ngang trời xuất thế này từng là phế vật bị mọi người cười chê, cùng Chu Liệt thế lực ngang nhau, hoàn toàn tương xứng, khiến người xem nhiệt huyết phun trào! Phế vật biến thiên cường hãn, điều này là siêu cấp nghịch lý a!
Tại Từ Ninh Cung, Hạ Hầu Kình Thiên ngẩng đầu nhìn không trung, rất có một loại vui mừng ấu nữ trưởng thành.
Dù Chu Liệt so với Ngọc Phi Yên cao hơn tận ba cấp, nhưng Hạ Hầu Kình Thiên một chút cũng không thay nàng lo lắng. Gia luôn tự mình bồi luyện, nếu mèo con còn không có tiến bộ, thực là phụ một phen khổ công của gia!
Hạ Hầu Kình Thiên chuyên chú quan sát, ai ngờ một thân ảnh lén lút xuất hiện sau lưng hắn.
“Tiểu tiện chủng, ngươi đi chết đi!” (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Tần Thái Hậu cười đến âm hiểm, hai tay nắm chủy thủ hướng xuống trên gáy Hạ Hầu Kình Thiên.
Thời điểm Tần Thái Hậu cho rằng mình sẽ đắc thủ, một thanh bảo kiếm đâm từ sau lưng bà ta, xuyên thấu đến trước ngực. Đến khi nhìn rõ người ra tay là Hạ Hầu Quân Vũ, Tần Thái Hậu vừa giật mình vừa thất vọng, nặng nề ngã quỵ trên mặt đất.
“Hoàng thượng, ngươi……” Tần Thái Hậu thổ ra từng ngụm từng ngụm huyết, thế nào cũng không dám tin Hạ Hầu Quân Vũ sẽ động thủ đối với nàng.
“Ngươi tại sao phải che chở…… hắn……”
Hạ Hầu Quân Vũ cầm bảo kiếm dính máu đi đên bên người Tần Thái Hậu, nửa quỳ trên mặt đất, môi kề sát vào tai bà, “Mẫu hậu, ngươi luôn miệng nói tiện chủng, chính là thân sinh nhi tử của trẫm, là cốt nhục Yên tỷ tỷ để lại cho trẫm……”
Hạ Hầu Quân Vũ cũng không cố ý đè nén thanh âm của mình, khiến Lệ Tần bên cạnh sợ ngây người, sau khi nghe được lời này, ánh mắt xinh đẹp mở to, bất khả tư nghị nhìn Hạ Hầu Quân Vũ.
“Xoẹt ——” Không đợi Lệ Tần kịp phản ứng, Hạ Hầu Quân Vũ lại giơ bảo kiếm một lần nữa, đầu Lệ Tần đã bị chém đứt, ngã nhào trước mặt Tần Thái Hậu.
“Lệ Tần ám sát Thái Hậu, bị trẫm đương trường xử tử!”
Nhìn ánh mắt Hạ Hầu Quân Vũ lãnh khốc, Tần Thái Hậu trong lòng lạnh cả người. Thì ra là thế, khó trách hắn vẫn đối với Hạ Hầu Kình Thiên sủng ái có thêm, thì ra là vì vậy.
“Ai gia chính là…… thân sinh mẫu thân của ngươi! Ngươi…… ngươi dám giết mẹ, sẽ bị trời phạt!”
Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu - Chá Mễ Thố