Books are delightful society. If you go into a room and find it full of books - even without taking them from the shelves they seem to speak to you, to bid you welcome.

William Ewart Gladstone

 
 
 
 
 
Tác giả: chirikamo
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: Nguyễn Thảo
Số chương: 61 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:07:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43
hiên Vũ!! Thiên Vũ..!!! – Nó vừa gõ cửa phòng Vũ, vừa gọi hắn liên hồi.
Mặc cho nó cứ gọi, Vũ vẫn cứ ôm tai phone nghe nhạc, tuy đầu óc rõ ràng là vẫn cứ để ý tới tiếng của nó lắm ý nhưng hắn lại cố tình làm lơ.
-Thiên Vũ!!! Anh bị điếc hay là có vấn đề về lỗ tai??? – Nó gầm gừ từng tiếng đầy tức giận.
Vũ lầm bầm: “ Đồ ngốc… điếc hay là vấn đề ở tai thì đều là một cơ mà!!! Thật là…”
Nó nhăn trán một hồi, sau đó lại cười tinh ranh – nó quyết định tung chiêu độc:
-Anh mà không mở cửa ra thì anh là đồ khỉ vượn!!!
Nghe đến đây, Vũ cắn răng đẩy cửa ra:
-Cái gì????
-Đúng là đồ đểu!! Rõ ràng nghe thấy tui gọi mà hok chịu mở cửa!!! – Nó trề môi, lườm lườm Vũ nói.
Vũ hếch mặt lên rồi lấy tay dí vào trán nó:
-Này, lườm liếc cái gì ở đây??? Cẩn thận rớt con ngươi không ai nhặt đâu đó!!
Nó cũng chẳng vừa, liền phản kích lại:
-Có rớt thì tui tự nhặt!! Ai mượn anh chứ!! hứ, cái đồ vô duyên!!!
Hắn khẽ nghiến răng đẩy cửa cái “rầm” rồi lại lăn queo lên giường.
-Này!! Mở cửa ra đi… Tui có chuyện cần nói mà!!! Thiên Vũ!!! Thiên Vũ đẹp trai… đẹp trai mà…!!
Vũ nghe thấy, nhoẻn miệng cười, lòng thấy dễ chịu vô cùng ( đúng là cái đồ ưa nịnh ) nhưng vẫn coi như ko nghe thấy gì.
-Tui định rủ anh đi uống café, nhưng anh không đi thì tui đi với Minh Hoàng vậy!!!
Nói rồi nó quay lưng đi… Lần này thì khác, không cần nó phải năn nỉ thêm gì nữa mà Vũ chạy bật ra ngoài:
-Cái gì cơ???
Thấy Vũ đã chịu ra mặt, nó cười tươi:
-hehe, đã chịu ra rồi đấy à?? Sao? Có đi uống café hok?? Minh Hoàng rủ đó…!! giờ thì tui qua phòng Nhất Bảo rủ cậu ấy đây!!
Nói rồi nó tung tăng bước qua phòng Bảo.
“Cốc..cốc..cốc!” - nó gõ cửa.
-Vào đi..!! Không khóa đâu!!
Nghe vậy, nó liền bước vào thì thấy Bảo đang sửa soạn quần áo, đeo cà vạt style nhìn chỉn chu phết.
Nó nhướn mắt lên, tay đẩy nhẹ chiếc chuông gió:
-Hey..!! Anh định đi đâu à??
-Uh!!! – Bảo đáp gọn lõn, xem chừng hắn cũng đang vội.
-Minh Hoàng rủ đi uống café, anh có đi được không thế???
Nói đến đây, Bảo cười nhẹ, rồi đi lấy keo xịt tóc:
-Không được rồi!!! Tui bận …
-Hơ… vậy là anh không đi được à?? Chán ta … - Nó xụ mắt xuống, vẻ chán nản.
- Hehe!! Công việc này không thể hoãn được…quan trọng lắm đấy nhé!!! Thôi, không nói nhiều với cô nữa.. tôi đi đây!!!!
Vội vội vàng vàng, Bảo chạy đi nhẹ nhàng như cơn gió.
____________________________
Nó bước ra, đang định xuống dưới nhà để chuẩn bị đi thì Vũ xuất hiện trước mặt, nói:
-Thoại My!!!
-Chi nữa zạ?? Xuống nhà đi thôi!!! – Nó đáp, đang định bước đi thì Vũ chặn lại tiếp:
-Khoan đã…!! Mặc cái áo này vô nè!!!
Dứt lời hắn chìa ra cho nó một chiếc áo giống y chang cái áo nó đang mặc.
-Ủa..?? Sao cái này giống cái mà anh đang mặc thế??
Vũ ậm ờ đáp lại, gãi đầu cười nhăn:
-à…. À…. Thì rõ ràng là giống mà!!!
Nó lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng:
-Không!! Ý tui là tại sao tui phải mặc nó cơ…
“ Phải nói sao bây giờ??” – Vũ thầm nghĩ, não hắn dường như đỏ bừng vì ngoài mặt, bản thân hắn cố kìm lại – không cho phép hắn như thế.
-Là…là…là.. à à… là để thể hiện chúng ta là người một nhà đó!! – Vũ cười gượng như khúc gỗ.
-À… ra thế … Thế là Minh Hoàng cũng mặc cái áo ngố ngố này hả?? Còn có cả Pucca và Garu này!!! Hihi, mà tui thik Pucca lắm ^^!!!
-Minh Hoàng ko mặc những chiếc áo nhí nhố như vậy đâu!! Thay đồ rồi xuống ngay nhé!! – Vũ đáp rồi bước xuống, không quên để lại một cái nheo mắt đầy… “ tình tứ”
Nó khẽ rùng mình rồi lắc đầu nguầy nguậy: “ Trời đất! Mình đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này??”
_______________________________
Thấy nó bước xuống và mặc một chiếc áo giống y hệt của Thiên Vũ. Hoàng ngạc nhiên, khẽ tự hỏi: “ áo đôi à? Sao nhanh vậy…?” Ánh mắt hắn se lại dần, tối sầm hắn. Trong khi đó nó vẫn cứ vô tư, cứ hồn nhiên bên Vũ.
Hoàng vổn rất trầm lặng, không muốn nói ra bất cứ cảm xúc gì của bản thân cả. Nhưng ngay lúc này đây, hắn chỉ muốn hét lên, hét lên thật to:
“ Rằng Thoại My, tại sao em lại…
Rằng Thoại My, tại sao em không quay lại hướng anh đầy này
Rằng Thoại My, tại sao em không nói với anh rằng em đã yêu Thiên Vũ?”
“ À không…có lẽ anh đã nhầm … làm sao anh có quyền nói ra những câu ấy khi anh chỉ là một kẻ ngốc chưa dám thổ lộ với em tất cả???”
Bất lực Hoàng cười nhẹ. Cố gắng lấy lại bình tĩnh và làm lơ những gì đang xảy ra.
………………..
Lần này thì nó, Vũ và Hoàng sẽ cùng đi bộ để tận hưởng không khí mát lành của thành phố trong những ngày hiếm hoi này. Ánh sáng đèn đườnghắt lại màu áo làm nó và Vũ càng thêm phần nổi bật, xúng xính. Điều đó vô tình đã làm Hoàng như muốn đập tan cả cái trụ điện. Oh không… vẫn chỉ là bất lực mà thôi…
-wow….! Hai anh chị kia đẹp đôi chưa kìa…!!
-Áo cặp Pucca và Garu style quá, mẫu này độc ghê!! Không biết có bán ở shop nào không ta!!!
-Hâm mộ quá đi mất!!!
Teen đi đường chỉ biết ngắm nhìn mà trầm trồ. Được thể, Thiên Vũ choàng tay khoác lên vai nó… lại “tình tứ”
Con bé không đẩy ra, chỉ nhướn mắt lên và gằn từng chữ:
-Này! Cái gì đấy hử?
Vũ cười, đáp lại bằng giọng ngây thơ:
-Người một nhà mà!!!
Hoàng không nghe thấy cuộc thoại đó nên không hiểu rõ.. hắn như chết lặng, gần như bị bỏ rơi giữa dòng người phôi pha lạnh lẽo, giữa tiếng đùa cợt vô tư của nó và Thiên Vũ.
Hoàng cắn răng chịu đựng, thở hắt ra - đầy mệt mỏi…. “ My à… anh tự hỏi mình còn có cơ hội nữa không em??”
“ Anh nhói đau trong con tim rồi anh tự trách anh
quá ngốc không nói nên lời yêu.
Giờ nhìn em đang cùng ai tay đan bàn tay,
giờ muốn nói thì cũng đã quá muộn màng.
Tình yêu ngu ngơ trẻ con bây giờ lớn khôn
vẫn cứ dấu trong lòng của anh.
Giờ nhìn em bên người ta anh quay mặt đi tự trách móc
vì chẳng nói thật lòng.
Giờ đây khi không còn em anh ngồi suốt đêm
ngốc quá nên mất đi một người...”
___________________________________________
Tới Mizi café – một quán khá teen nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Cả bọn lại chọn một góc khuất để tránh sự dòm ngó sau đó thì nhanh chóng gọi đồ uống. Nó và Vũ dùng cocktail, riêng Hoàng – hắn chọn 1 tách trà nóng; có lẽ hắn cần trấn tĩnh một chút chăng??? Chính Hoàng cũng không nghĩ rằng trái tim hắn lại phản ứng mạnh đến như thế.
Thấy có sân khấu, nó lại hơi rùng mình khi nghe lại cái lần bị tên Vũ chơi xỏ - quê muốn chết luôn.
-Ê! Thiên Vũ, anh đừng có mà lại giở trò như hôm bữa ở Cellado nghe chưa?? Đồ con khỉ đểu giả, à quên … đểu thật chứ nhỉ?
-Hừ! Ai mà them chứ!! mơ à cô em?
-Xì…
Đang tranh cãi “sôi nổi” thì nó.. Vũ và Hoàng cùng giật mình…
-Xin chào tất cả mọi người! Tôi là Phạm Nhất Bảo, lần này tôi sẽ trình bày bài hát dành tặng riêng cho người mà tôi yêu.. đó là bài 100% Yêu em..
Cả khán đài rú lên ồn ã, không khí trở nên sôi động hơn. Ai cũng đầy tò mò về cô nàng của Warm Boy là ai??
Tiếng nhạc dần nổi lên….
“ Em ơi biết chăng, sau bao khó khăn ta bên nhau có nhau rồi
Mong em sẽ yêu nhìêu hơn, khi em lắng nghe
Câu ca anh dành hết cho người…
Bao nhiêu nhớ mong, bao nhiêu ngóng trông khi xa nhau cách nhau dù
Trong đôi phút giây mà thôi, tâm tư này
Anh ghi trong từng khúc ca nhẹ….
Vì nhiều khi yêu em, mà lòng anh luôn cứ lo
Vì sợ ta chia tay, sẽ quên mất nhau sao
1 niềm tin cho em, là lòng anh không đắn đo
Dù nhiều cơn sóng gió, thì ta vẫn …
Mãi, mãi bên nhau người hỡi
Mãi bên nhau nồng say, khi ta có nhau
Tay nắm tay, trong trái tim này, những lúc khi em hạnh phúc,
Lúc khi em buồn đau, bên em có anh, luôn có anh, luôn có anh đây…”
Tại bàn của nó, Vũ, Hòang.
-Êy… Nhất Bảo hát hay quá nhỉ???
Vũ gật đầu cái rụp:
-Uh… nhưng mà cậu ta đểu quá, có người yêu mà không thông báo cho bạn bè bằng hữu biết gì cả…!!!
-Cô ấy là ai nhỉ??? Châu mà biết được thì chắc buồn lắm.. – Nó nói, khẽ lắc đầu, nó đang lo lắng cho con bạn.
Nào ngờ ngay lúc này đây, Ngọc Châu cũng đang có mặt ở đó. Con bé ngồi lặng đi… Con bé sợ rằng nó sẽ tuột mất đi Nhất Bảo… chà, rõ ràng hắn đã có người yêu rồi…
Bài hát kết thúc.Tiếng vỗ tay rần rần vang dội cả sân khấu. Nó đang định bước lên “tính sổ” với gã ý thì…
Bảo mỉm cười nhẹ nhàng, nói tiếp:
-Tôi xin quý vị 5 phút nhé…. Lý do hôm nay bỗng dưng tôi hát bài này là tặng cô gái ấy – một nửa của tôi là vì … tôi muốn cô ấy trở thành bạn gái của tôi…
Bảo ngập ngừng một lát rồi ….
-Em có nghe thấy những gì anh đang nói không?? Đồng ý đi chứ… Phạm Ngọc Châu!!!!
Châu - con bé không tin vào tai mình nữa… thì ra là chính con bé sao… Thảo nào hôm nay lại có một lá thư vô danh mời Châu đến Mizi Café … tất cả đều là ý đồ của Nhất Bảo.
Bàng hoàng…. Bỡ ngỡ … trong niềm vui sướng khôn tả. Châu lặng người…
Rồi Nhất Bảo từ từ tiến lại như một chàng bạch mã hoàng tử từ trong cổ tích tiến lại phía Châu, nắm nhẹ đôi bàn tay và … một nụ hôn thật khẽ vào má…
Hắn thì thầm vào tai Châu đầy ấm áp…
-Làm bạn gái của anh, Châu nhé???
-Ơ…ơ.. em… em… - Hai má khẽ ửng hồng, con bé lắp bắp không nên tiếng … rồi như không còn dấu nỗi được cảm xúc nữa rồi, con bé ôm chầm lấy bảo mà khóc òa … khóc vì hạnh phúc… một niềm hạnh phúc bất tận. Châu đã đợi chờ câu nói này từ lâu, lâu lắm rồi... Tất cả đã xảy ra cứ như một giấc mơ… Nhiệm màu…
Nó nhìn từ xa, tay chắp lên đầy ngưỡng mộ và thở phào nhẹ nhõm:
-Thì ra người đó chính là Ngọc Châu!!! Ôi… may thật đấy, lãng mạn thật đấy!!!
Vũ gầm gừ, tay đặt mạnh ly cocktail xuống bàn:
-Hừ, con nhỏ quỷ quyệt ấy thì có gì mà tốt chứ! Cô vẫn cầu mong nó hạnh phúc đầy à? Đồ rùa đầu đất kia!!!
Nó gân cổ lên cãi:
-Anh cũng phải học cách tha thứ đi chứ! Đồ con khỉ ích kỉ!!! Không phải vì mụ già Cẩm Tú đó xúi bậy thì Châu có làm như thế đâu..!!! Xì…
Một lát sau… Bảo và Châu dắt nhau tới một bàn. thấy vậy, nó mỉm cười đầy nham hiểm:
-Thời cơ đã đến!! – Nó tinh nghịch nói rồi ngoắt tay ra hiệu cả bọn cùng đi.
…………………..
Nó chống nạnh ra vẻ “oách xì lách” và châm chọc:
-Hey!!! Đánh lẻ tài ghê à nhazz!!!
Bảo, Châu – cả hai giật mình cùng ngước mặt lên:
-Trời đất!!!
Nó nheo nheo mắt, chân đánh nhịp:
-Đi “tỉnh tò” mà không chịu nói nha…!! Đểu nha!! Đánh lẻ nhaz…!!!
Bảo cười ngượng nhìn Châu, sau đó quay sang tiếp chiêu với nó:
-Ai nói với cô đấy, đánh chẵn chứ ai đánh lẻ hả??
Riêng Vũ, hắn ta vẫn cứ có một ác cảm nhất định với Ngọc Châu sau vụ “Qủa cầu thủy tinh”
-Này!! yêu thế nào thì tùy ở cậu nhưng đừng có rước ác về nhà đấy!!
Nghe thấy thế, nó thúc vào sườn Vũ, chun mũi lầm bầm:
-Anh đúng là đồ miệng quạ!! Mở miệng ra là chẳng nói được điều gì hay ho hết sất!!
Sau đó cả hội lại ngồi tám chuyện vui vẻ. Riêng Hoàng thì không, hắn lặng yên suy tư, lòng nặng trĩu …
Và cũng ở một góc khuất nào đó… một cô gái cầm bông hồng đen nghiến chặt tay, bóp nghẹn ly whisky, miệng lẩm nhẩm: “ Áo đôi kia đấy!! … Sát! Sát! Sát” Mỗi chữ “Sát”, cô ta lại bứt một cánh hồng đầy căm phẫn … quả là không đơn giản.
____________________________
10h tối. Họ quyết định rời khỏi Mizi Café….
Vừa về tới biệt thự, nó đã leo tọt lên phòng thì thấy Hoàng đứng chờ trước cửa:
-Anh có chuyện gì gọi tui hả??
Hắn đi thẳng vào vấn đề luôn:
-Cô và Vũ… mặc áo cặp đấy à??
-Áo cặp??? – Nó trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên rồi ngây người ra nói tiếp: - Thiên Vũ bảo đây là áo của Biệt thự hoàng tử cơ mà!! Chẳng phải anh cũng có mà vì thấy nó nhí nhố nên không mặc sao??
Hoàng khẽ bật cười:
-Thiên Vũ nói thế à??
-Ừa!! Chứ còn ai vào đây nữa!!!
-Ra thế!!! Thôi, tôi lên sân thượng hóng mát một xí đây!! – Nói rồi Hoàng bước đi, lòng thầm nghĩ: “ Thiên Vũ, cậu trẻ con quá đấy!! Một trò đùa… hay thật!”
……………….
Tại sân thượng của biệt thự.
Gió vi vu từng đợt … mát lành… Lúc này chỉ có Hoàng và Bảo ở đó.
-Cuối cùng cậu cũng đã bày tỏ à???
-Uhm… - Bảo nhẹ đáp.
Hoàng thở hắt, ngước mắt nhìn trời…
-Tôi không tin cậu thực sự yêu Ngọc Châu.Hay chăng tất cả chỉ là sự “ban ơn”?
-Tôi cũng chẳng rõ… nhưng tôi muốn làm con nhỏ vui và hạnh phúc! Dù gì thì nói ra tất cả cũng thật tuyệt … rất thoải mái…
Không gian lại lặng yên, mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ của riêng mình.
Hoàng định quay lui đi thì Bảo vội níu lại bằng một lời nói mà khiến hắn phải nghĩ suy suốt đêm…
-Nếu đã yêu ai thì hãy thổ lộ với người ấy… đừng để tuột mất rồi sau này phải hối hận…
Biệt Thự Hoàng Tử Biệt Thự Hoàng Tử - chirikamo