Số lần đọc/download: 1062 / 11
Cập nhật: 2017-05-20 08:59:49 +0700
Chương 41
C
ÁC LOÀI THÚ PHÁT RA TIẾNG KÊU VÌ NHỮNG Lí do khác nhau. Chó sói đồng cỏ tru lên để kêu gọi mặt trời hãy lặn xuống. Chim họa mi hót líu lo để làm vui lòng hoàng đế. Đàn chó thảo nguyên sủa vang để quyến rũ bạn tình. Còn Night Song cất lên tiếng hát vì cô cảm thấy mình hanh phúc.
Cô học được nhiều phương cách bí ẩn của khu rừng từ bà mẹ già của mình. Grandmother đã dạy cho cô biết nơi nào có thể tìm bắt những con tôm càng sông thơm ngon nhất, làm thế nào để trườn dọc thân cây lên đến vòm lá cao tít tắp, chỉ cho cô thấy những cái hang nằm sâu kín đáo dọc theo phía dưới hai bờ con sông. Không ai trong khu rừng thông này biết rõ hơn Grandmother, thật vậy, không có ai cả, hoặc giả nếu có đi nữa thì có lẽ đó chỉ có thể là đám cây cối mà thôi.
Và cũng không có ai kể chuyện hay như Grandmother, mụ kể cho Night Song về những hòn đảo Hy Lạp, những ngôi đền màu trắng nằm dọc theo bờ Địa Trung Hải. Kể cho cô nghe về các linh vật của biển Ireland và những con rồng già nua với những đôi cánh sáng chập chờn trong ánh nắng, đã bay khỏi nơi đây từ lâu. Mụ cẩn thận tránh không kể cho cô nghe câu chuyện đời mình, về người chồng và sự phản bội của ông ta. Sao lại cứ đào bới vào nỗi buồn, mụ nghĩ thế. Thay vào đó, mụ kể những câu chuyện về lũ cá voi và những con chim hải âu lớn, về đàn chim cánh cụt ở phía tận cùng Trái đất.
Không có đứa con gái nào được mẹ yêu thương bằng Night Song. Cũng không có bà mẹ nào được kính trọng hơn. Sự cô độc mà Grandmother Moccasin đã từng nếm trải trong bao nhiêu năm đã mãi mãi chấm dứt. Night Song đã làm cho cuộc đời của mụ thêm ý nghĩa. Hễ Grandmother đi đến nơi nào là Night Song cũng có mặt ngay ở đó. Và khi Night Song lang thang đến một chỗ nào đó thì mụ cũng ở sát gần bên. Họ là một đôi không thể tách rời.
Nhưng cũng như với bất cứ đứa trẻ nào, Night Song trở nên hiếu động sau một thời gian. Cô không còn là một con rắn nhỏ bé nữa. Cô đã lớn lên thành một con rắn dài và đáng yêu, và cũng giống như những thiếu nữ khác.
Ngày qua ngày, Night Song bắt đầu đợi khi Grandmother chợpmắt trong giấc ngủ trưa để lẻn ra, chỉ để nhìn xem những gì cô có thể nhìn ngắm và nghe những gì cô có thể nghe thấy. Cô mong muốn có một cuộc phiêu lưu cho chính mình. Ngôi rừng nơi cô sống, với tất cả những bí mật của nó đã trở nên chật hẹp. Những câu chuyện mà Grandmother kể rất lí thú chỉ làm cho cô trở nên hiếu động hơn. Thêm vào đó, bà mẹ đã bắt đầu già đi, già hơn những đại dương và những ngọn đồi, Night Song cảm thấy chán nản với những gì xưa cũ. Cô muốn một thứ gì đó mới mẻ.
Chỉ một thời gian ngắn sau đó cô để ý thấy chàng chim ưng đẹp trai với đôi cánh dang rộng về phía mặt trời ban trưa.
Bây giờ nằm một mình trong ngục thất nhỏ bé của mình, Grandmother rít lên. Đồ phản bội! Sâu bên dưới cây thông già cỗi mọc bên cạnh con sông, mụ quay tròn trong nỗi giận dữ. Phản bội, Phản bội, đồ phản bội. Phản bội thì lúc nào cũng như nhau, mụ nghĩ. Chẳng có gì khác biệt.