Số lần đọc/download: 2846 / 36
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Đổ Chú (hạ).
Nhất thời toàn trường than lên một tiếng sợ hãi.
Những vương hầu công khanh công tử ở đây mỗi người gia sản đều bạc triệu, đồ vật nào cũng gặp qua, nhưng đồ đặt cược hai người này đưa ra quả thật có chút kinh hãi.
Thớt Hỏa La mã thần tuấn thì không cần phải nói, hơn chiến mã thông thường không biết bao nhiêu lần, ngàn vàng cũng khó mua được thiên lý mã, một ngày đi năm trăm dặm rồi quay trở về đều không phải là việc khó.
Nhất là Hỏa La mã có khả năng chạy rất nhanh, lại có thể mang nặng, Hỏa Vân trọng giáp kỵ binh của Hỏa La quốc so với Thiết Phù Đồ trọng kỵ binh của Vân Mông quốc thì hung mãnh thiện chiến hơn nhiều, toàn bộ đều dựa vào khả năng tấn công của Hỏa La mã, nếu không phải Hỏa La mã là chủng loại quý hiếm ở Tây Vực thì thiết kỵ Hỏa La quốc có thể giống như Vân Mông xâm lược Đại Kiền.
Nhưng thế nào đi nữa, trong giới vương công quý tộc thì Hỏa La mã chỉ là thứ tượng trưng cho thân phận mà thôi, không được coi là đặc biệt quý hiếm, chỉ cần nhiều tiền thì đều có thể mua được.
Nhưng đồ đặt cược mà Lạc Vân đưa cho Hồng Dịch, thanh Trảm Sa kiếm này, toàn thân được rèn từ Cúc Văn vân cương, xuy mao đoạn phát (sắc bén thổi đứt lông ), là thần binh lợi khí có tiền cũng không mua được.
Huống chi đây là kiếm do Thần Phong quốc rèn ra, hoàn toàn khác với kiếm của Đại Kiền.
Kiếm Đại Kiền là nhu kiếm, chỉ thích hợp đơn thương đả đấu, không phù hợp dùng trên chiến trường, cũng vì thế Đại Kiền có pháp lệnh cấm đao không cấm kiếm.
Thế nhưng kiếm của Thần Phong quốc lại khác, thân kiếm rất nặng, hơi hơi cong, so với thứ kiếm thông thường thì dài hơn, mũi kiếm vừa có thể đâm lại có thể chém, giống như đao lại không phải là đao, hoàn toàn thích hợp với việc chém giết trên chiến trường.
Nếu có một thanh Trảm Sa kiếm này, ra chiến trường lập công rồi sau đó được phong tước vị, đó là tiền lệ hết sức bình thường đối với những vương công tử đệ này.
Nghĩ thử xem, lúc cùng đao kiếm của đối phương va chạm, kiếm của ngươi chém gãy đao của đối phương, trận chiến không phải đã kết thúc rồi à?
Có một thần binh lợi khí trong tay, thì lực sát thương của người luyện võ tăng thập bội lần. Một võ sĩ cầm Trảm Sa kiếm có thể chém giết một võ sư cao thủ.
"Đây không phải là vui đùa a. Đặt cược kiểu này thật sự là thái quá".
"Tô Mộc cô nương cũng sắp xuống, tiểu Hầu gia muốn làm náo động không phải chúng ta muốn làm náo động a."
Trường Nhạc tiểu Hầu gia con mắt giật giật, "chuôi bội kiếm này của công chúa nếu bị thắng mất sợ rằng không hay đâu."
"Không việc gì. Tuy rằng đây là bội kiếm ta rất yêu quý, nhưng để cuộc chơi thêm cao hứng thì chẳng có gì là đáng ngại. Hơn nữa tiểu Hầu gia ngươi chắc gì đã thắng được."
"Thật không? Nếu công chúa đã nói như thế, vậy bắt đầu trò chơi thôi, ta cũng không khách khí đâu." Trường Nhạc tiểu Hầu gia nhìn Hồng Dịch, cẩn thận đánh giá, "Cự ly trăm bộ, trong vòng năm hơi thở, liên tiếp bắn năm phát, nếu như chỉ chậm một hơi, tức khắc thua, bắn không trúng bia cũng coi như thua, cuối cùng so sánh sự chính xác. Hồng huynh có ý kiến gì không?"
"Không."
Hồng Dịch gật đầu, nhìn thớt Hỏa La mã này, trong lòng cũng hơi rung động.
Nhưng hắn cũng nhận ra vị Trường Nhạc tiểu Hầu gia này mang võ công trên người, trong vòng năm hơi thở phải bắn ra năm tiễn, còn phải bắn tên trúng bia ngắm, đòi hỏi phải có kỹ thuật cao, biết kết hợp giữa sức mạnh và kỹ xảo, không khác biệt lắm so với khảo hạch tư cách võ sĩ trong quân đội mà Giảng Võ đường đưa ra.
Sức mạnh, sự chuẩn xác, tốc độ những yêu cầu này khiến cho cuộc đọ sức trở nên vô cùng quyết liệt.
"Vị Trường Nhạc tiểu Hầu gia này võ công chỉ sợ cao hơn ta, nhưng ta thân thể đã luyện qua Ngưu Ma Đại Lực quyền, có nền tảng vững chắc, cơ nhục toàn thân đều đã luyện đến nơi đến chốn, là công phu luyện cân nhục tốt nhất trong võ thuật Đại Kiền, các phương pháp luyện lực tiểu chu thiên của các đạo môn tính ra còn kém hơn một bậc. Tuy cùng là một cấp võ sĩ, nhưng nền tảng cơ bản có đôi chút khác biệt "
Hồng Dịch thầm suy ngẫm trong lòng, chuẩn bị xuất Ngưu Ma Đại Lực Quyền làm thủ pháp khai cung, chơi với vị Trường Nhạc tiểu Hầu gia một trận thật hay.
"Mang cung lại đây."
Thấy Hồng Dịch đồng ý, Trường Nhạc tiểu Hầu gia hô lớn một tiếng, toát ra dương cương khí đầy uy vũ, một tay cầm cung, một tay với ra túi đựng cung phía sau lưng, khom lưng ngồi trên ngựa, dồn lực xuống hạ bàn, hai tay thông suốt, nắm lấy Ngưu cân cung tám mươi cân kéo ra, đặt tên lên.
Băng! Băng! Băng! Băng! Băng!
Dây cung liên tục vang lên, Trường Nhạc tiểu Hầu gia sau khi bắn mũi tên thứ nhất, rất nhanh đưa tay ra phía sau lấy mũi tên thứ hai, đặt lên, rồi lại khai cung, xạ kích, liên tiếp năm lần, quả nhiên chỉ trong năm lượt hô hấp là bắn xong.
Bốn mũi tên đầu tiên đều trúng hồng tâm bia ngắm, chỉ có mũi tên cuối cùng, do tốc độ quá nhanh, hơi lệch khỏi quỹ đạo hồng tâm, nhưng vẫn như trước cắm thật sâu vào bia ngắm.
"Hảo!"
Năm mũi tên liên tiếp bắn ra, đúng là một tay thiện xạ.
Dễ nhận thấy Trường Nhạc tiểu Hầu gia đối với tài nghệ của mình cũng có chút thỏa mãn, đưa cung cho Hồng Dịch, rồi xoa xoa tay.
Lúc này, Hồng Dịch cũng không nhiều lời, hắn đã sớm thầm vận thần hồn, tinh thần dồn về hai mắt, mắt hướng thẳng về phía hồng tâm, đồng thời trong đầu quan tưởng về Ngưu Ma Đại Lực quyền trong tư thế khai cung, rất sống động, thần tình. Lúc nhận cung, tư thế đồ tượng trong nháy mắt hòa hợp với cơ thể làm một.
Đây là hắn dùng phương pháp quan tưởng thần hồn trong đạo thuật kết hợp cùng vũ kỹ, trong nháy mắt, hồn cùng phách hợp lại, tâm linh và cơ thể hợp lại.
Mọi người tròn xoe hai mắt nhìn, chỉ thấy Hồng Dịch một tay cầm cung, một tay tựa như ma thuật với lấy tên trong túi đựng sau lưng, đẩy thượng huyền (trăng hình lưỡi liềm), kéo thành mãn nguyệt (trăng rằm), một tên phóng ra, dư âm kéo dài không dứt.
Bá bá bá bá bá, năm tiễn liên tục bắn ra, mũi tên cắm thẳng vào hồng tâm bia ngắm, từ mũi đầu tiên cho đến mũi tên cuối quả nhiên đều đâm xuyên qua bia ngắm.
"A...." Chúng nhân kinh hãi kêu lên, người nào người đấy đều không ngờ tới, Hồng Dịch bề ngoài không có gì đặc biệt, lại có một kỹ thuật bắn cung xuất sắc như vậy.
"Trường Nhạc tiểu Hầu gia đã nhường nhịn rồi." Hồng Dịch sau khi bắn xong, liền hạ cung xuông, cởi túi đựng cung ra, trên mặt mỉm cười.
"Huynh thắng rồi." Trường Nhạc tiểu Hầu gia nhìn trừng trừng vào bia ngắm, dường như không tin sự thực trước mắt, hơn nửa ngày mới đau lòng thốt lên ba chữ.
"Chỉ là may mắn thôi." Hồng Dịch mỉm cười nói.
"Xem ra Hồng công tử quả nhiên kế thừa vũ phong của Vũ Ôn Hầu, không biết có hứng thú cùng chúng ta so tài quyền cước không, vật đặt cược của ta là miếng ôn ngọc ban chỉ này. Hồng công tử có thể mang ngựa tiếp tục đặt cược." Trường Nhạc tiểu Hầu gia không cam tâm, nói.
"Hôm nay là đường hội, tiến kỹ xạ nghĩa vốn là chuyện phong nhã, nhưng quyền cước võ thuật thì rất không hợp cách." Hồng Dịch mở miệng cự tuyệt, hiện giờ hai tay hắn cơ nhục có chút đau nhức, cả phần thắt lưng cũng hơi đau.
Vừa mới xạ tiễn, tuy là công phu dùng hồn cùng phách kết hợp, tâm linh cùng thân thể kết hợp, nhưng cân nhục bì cốt (cơ bắp, xương cốt) của hắn chưa luyện tới mức độ rắn chắc nhất, còn thiếu một chút hỏa hầu, trong lúc liên tục khai cung, kinh mạch bị thương tổn đôi chút, nếu như tiếp tục động thủ, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Huống hồ vị Trường Nhạc tiểu Hầu gia này vừa nhìn qua cũng biết bình thường đều luyện võ, là người có kinh nghiệm thực chiến phong phú, Hồng Dịch từ trước đến giờ mới thực chiến một lần, là lần đánh nhau với Hồng Quế, nhưng cũng chỉ là xuất kỳ bất ý (đánh bất ngờ lúc người ta không đề phòng), so với người có kinh nghiệm lịch duyệt như Trường Nhạc tiểu Hầu gia e rằng còn kém rất rất xa.
Đối với tình huống của bản thân hiện nay, Hồng Dịch cũng hiểu rõ ràng, đương nhiên phải thoái thác.
"Xạ nghĩa là xạ nghĩa, nhưng quyền cước thì hơi thái quá, nếu để truyền ra ngoài rằng trong đường hội ẩu đả thì không hay lắm, nếu không mọi người ước hẹn một ngày khác, lại tiếp tục đánh cuộc, nhìn kìa, Tô Mộc tiểu tỷ đến kìa." Trấn Nam công chúa Lạc Vân ra vẻ hớn hở nói.
"Hảo, vậy một tháng sau, sau khi khoa khảo kết thúc, chúng ta lại tiếp tục so một trận quyền cước nhé, Hồng huynh, từ giờ đến lúc đó hãy chăm sóc ngựa thật tốt, đừng để nó gầy đi, đến lúc đó ta thắng sẽ lấy lại đấy." Trường Nhạc tiểu Hầu gia quay lại khách khí nói, đồng thời, cách xưng hô của hắn cũng thay đổi, từ Hồng công tử trở thành Hồng huynh, hiển nhiên là thừa nhận thực lực của Hồng Dịch, có tư cách gia nhập nhóm bọn họ.
Nói xong, con mắt hắn vội vàng nhìn về phía vị nữ tử quốc sắc thiên hương đang từ xa xa tiến lại.