Cuộc chiến thật sự là giữa những gì bạn đã làm, và những gì bạn có thể làm. Bạn so sánh bạn với chính mình chứ không phải ai khác.

Geoffrey Gaberino

 
 
 
 
 
Thể loại: Kiếm Hiệp
Số chương: 69 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1130 / 20
Cập nhật: 2017-09-25 00:54:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 40: Ném Chuột Sợ Vỡ Niêu
ãy nói Âu Dương Siêu nghe thất tiếng la cầu cứu quay đầu lại nhìn mới hay người kêu la đó là Đoàn Bân, chàng định nhảy về phía đó cứu viện liền bị kẻ địch xông tới vây chặt thêm. Chàng tức giận khôn tả tấn công luôn một thế cờ và chưởng, rồi nhanh như điện chớp phi thân tới cạnh Đoàn Bân.
Thì ra kẻ địch đấu với Đoàn Bân là Triệu Vạn Lý với Ngưu Cương cùng là cao thủ của phái Hoa Sơn, võ học công lực rất cao siêu như vậy Đoàn Bân chỉ có một thanh đoản kiếm dài hơn thước địch sao nổi thanh đao ba mũi hai lưỡi của Vạn Lý và chiếc roi.
Sau khi đấu được mười mấy hai mươi hiệp, chàng chỉ có thế thủ thôi thứ không sao phản công lại được, tình thế nguy hiểm khôn tả.
Chỉ sơ suất một chút, đùi trái của chàng đã bị thanh đao ba mũi hai lưỡi của Vạn Lý rạch một vết dài ba tấc, sâu năm phân, máu nhỏ xuống chân, cả cái áo dài trắng của chàng cũng nhuộm đỏ một góc. Vết thương tuy không nặng lắm, nhưng đau và nhức chịu không nổi, nên chàng mới kêu như thế.
Âu Dương Siêu thấy đại ca vừa bị thương vừa nguy hiểm nên người chưa tới mà chưởng phong của chàng đã nhằm Vạn Lý và Ngưu Cương hai người tấn công tới tấp.
Vạn Lý và Ngưu Cương hai người không ngờ Âu Dương Siêu lại phi thân tới một cách nhanh chóng đến thế, nên chúng không kịp tránh né, cả hai cùng bị chưởng lực của Âu Dương Siêu đánh phải, người của chúng bị đánh bắn ra ngoài xa hơn trượng. Khi rớt xuống đất, ngũ tạng, lục phủ đã nát hết và hồn lìa khỏi xác ngay.
Tuy vết thương của Đoàn Bân chỉ là ngoại thương không nặng lắm, nhưng vì nó ở trên đùi, nhất thời không kịp hành công tỵ huyết máu chảy quá nhiều, nên chàng đã chịu đựng không nổi loạng choạng suýt ngã.
Âu Dương Siêu vừa nhảy xuống cạnh Đoàn Bân, liền giơ luôn trái ôm ngang lưng người đại ca, vô cùng lo lắng hỏi:
- Đại ca, vết thương có nặng không, mau vận công tỵ huyết đi.
Đoàn Bân tỏ vẻ đau đớn cau mày lại, nhưng chàng vẫn cố nghiến răng chịu đựng và đáp:
- Hiền đệ khỏi cần phải quan tâm đến ngu huynh, cẩn thận...
Chàng vừa nói dứt, ba người Chưởng môn cùng các tay cao thủ đã múa khí giới tấn công tới.
Giang Kiện Tài Chưởng môn của phái Hoa Sơn vì thấy Âu Dương Siêu đánh chết ba vị trưởng lão với hai tay cao thủ của môn phái mình, không sao nhịn được liền mua cây quải nặng năm chục cân xông tới như một con quạ đen nhằm người Âu Dương Siêu tấn công như vũ bão.
Y chỉ muốn đánh chết kẻ thù ngay tại chỗ mới hả dạ, để trả thù cho ba vị trưởng lão với hai cao thủ kia, vì thế y đã giở hết nội gia chân lực đã khổ luyện mấy chục năm ra, dồn cả vào cây thiết quải để đấu thí mạng với Âu Dương Siêu.
Tôn San thấy vậy xông lại đâm Kiện Tài luôn.
Kiện Tài thấy vậy, tức giận vô cùng quát lớn:
- Con nhãi này mi muốn chết chắc?
Y xoay đầu quải để chống đỡ thế kiếm của Tôn San. Kiếm nhẹ quải nặng va chạm nhau sao được nhưng vì Tôn San hãy còn ít tuổi chưa đủ hỏa hầu nhất là nội công chân lực của nàng lại còn kém Kiện Tài xa, nhưng vì bò mộng mới sổ lồng không sợ hổ, nàng cũng biết nội lực của mình địch không nổi đối phương nếu thẳng tay chống đỡ nhau như thế, mình thể nào cũng thiệt thòi nên nàng vội thâu kiếm lại để xoay sang thế khác.
Nhưng đã muộn rồi, quải kiếm va chạm nhau kêu đánh coong một tiếng thật lớn, đom đóm lửa bắn tung tóe, thanh kiếm bạc bị hất bắn lên trên không, hổ khẩu của tay nàng bị nứt máu tươi túa ra, và người nàng cũng bị đẩy loạng choạng lui về bảy thước, khí huyết trong người rạo rực không sao nén nổi, nàng đánh há mồm phun máu rươi ra, rồi ngã ngửa về phía sau, chết giấc luôn tại chỗ.
Vì chống đỡ thế kiếm của Tôn San, nên Kiện Tài phải ngừng chân lại một chút, nhưng trong giây phút đó, Tĩnh Hư đạo trưởng với Nhạc Công Vỹ, Chưởng môn của phái Thiên Sơn cùng các tay cao thủ đã vượt qua y xông tới gần Âu Dương Siêu trước.
Âu Dương Siêu thấy Tôn San múa kiếm xông lại đón đánh Kiện Tài, chàng biết nàng ta địch không nổi đối thủ đâu, nhưng không ngờ nàng lại bị bại một cách nhanh chóng đến thế. Chàng muốn ra tay cứu viện cũng không kịp. Âu Dương Siêu thấy đại ca với biểu muội mình đều bị thương cả, trong lòng tức giận thêm, lại thấy bọn Tĩnh Hư đạo trưởng đang như điên như khùng xông tới chàng. Không kịp xem lại vết thương của Đoàn Bân, liền buông tay ra quát lớn một tiếng, tiến lên nghênh địch. Chàng vẫn tay phải cầm cờ, tay trái sử dụng chưởng cùng giở Toàn Phong bát thức với Kiêu Dương thần công ra tấn công một lúc. Lúc ấy, chàng đã quá tức giận, nên đã sử dụng đến chín thành công rực, vì cờ thức và chưởng thế của chàng lại mạnh hơn trước nhiều, nên chỉ trong nháy mắt bên địch đã có ba tay cao thủ bị chàng đánh bắn ra ngoài xa ba trượng rớt xuống đất chết tốt.
Còn những tay cao thủ khác cũng bị đẩy lui về phía sau mấy bước, khí huyết rạo rực.
Tĩnh Hư đạo trưởng với Nhạc Công Vỹ bị đẩy lui, cả hai hoảng sợ vô cùng và bụng bảo dạ rằng:
“Không ngờ tên tiểu quỷ này võ học công lực lại còn hơn cả Võ lâm Tam tuyệt và không kém gì cha y Thần Kiếm Trấn Bát Hoang năm xưa...”
Thoạt tiên Kiện Tài còn thị nội gia chân lực của mình rất thâm hậu, định một mình xông lên đấu với Âu Dương Siêu nhưng bây giờ y thấy mười tên cao thủ với hai người Chưởng môn mà còn không chịu nổi một thức cờ, một thế chưởng của địch, thì y còn gan dạ nào mà dám xông lên một mình.
Kiện Tài tiến tới gần đứng cạnh Tĩnh Hư đạo trưởng và Nhạc Công Vỹ ba người sáu con mắt vừa kinh hoảng, vừa sợ vừa hận, vừa giận nhìn cả vào mặt Âu Dương Siêu.
Lúc ấy Âu Dương Siêu hai mắt đỏ như lửa tựa như có hai vùng ánh sáng tia ra thần oai lầm lẫm, khiến ai trong thấy cũng phải hoảng sợ huống hồ mặt chàng lại đỏ như chàm lộ đầy sát khí. Chỉ trông thấy chàng đưa mắt liếc nhìn ba người Chưởng môn với các tay cao thủ một lượt, rồi bỗng tung mình nhảy lên nhanh như điện chớp, nhảy tới chỗ Quyên Quyên đang ác chiến với Sử Kiên cao thủ của phái Hoa Sơn. Người chưa tới chưởng lực đã tới vừa tấn công Sử Kiên chàng vừa lên tiếng bảo:
- Nhi tỷ, đại ca với biểu muội đã bị thương, nhị tỷ mau lui xuống bảo vệ hai người, còn để mặc tiểu đệ đối phó cho.
Ba người Chưởng môn với các tay cao thủ thấy Âu Dương Siêu bỗng nhảy về phía Sử Kiên, ai nấy đều cả kinh, biết Sử Kiên khó mà thoát chết được, nhưng không ai đủ tài nhảy tới cứu viện, chỉ nghe thấy một tiếng kêu la kinh hồn động phách Sử Kiên bị đánh chết tốt và xác bắn ra ngoài xa hai trượng.
Âu Dương Siêu một chưởng đánh chết Sử Kiên chưa kịp hạ chân xuống đất đã hít hơi một cái rồi nhảy tới chỗ hai cao thủ phái Hoa Sơn đang đấu với hai nữ tỳ Bạch Ngọc và Bạch Hoàn. Nói về nội công, chân lực hai nữ tỳ tuy kém Trần Kỳ Chính với Cổ Anh hai người thật nhưng cả hai nhờ có khinh công và thân pháp rất nhẹ nhàng, thần diệu vô cùng, biến ảo khôn lường nên mới cầm cự được với hai tay cao thủ kia lâu như thế. Bạch Ngọc và Bạch Hoàn bỗng thấy Tôn San bị té lăn ra đất bị thương, hoảng sợ vô cùng, tâm thần hỗn loạn mấy lần định đẩy lui cường địch để nhảy tới đỡ Công chúa dậy và xem Công chúa bị thương nặng nhẹ ra sao, nhưng hai nàng bị đối thủ quây quần không sao thoát thân được.
Vì hai tỳ nữ quan tâm đến Tôn San mà tâm thần hỗn loạn nên đấu thêm năm ba hiệp nữa hai nàng đã lâm nguy. Âu Dương Siêu thấy vậy vội nhảy xổ lại, người chưa tới nơi mồm đã quát lớn:
- Hai vị mau ra xem vết thương của Công chúa và bảo vệ cho cô ta đi để tiểu đệ đối phó hai tên ác đồ này cho.
Nói xong, chàng dùng Kiêu Dương thần công chưởng lực tấn công mạnh Kỳ Chính và Cổ Anh hai người.
Hai tỳ nữ vội chạy đến chỗ Tôn San đang nằm tức thì.
Kỳ Chính, Cổ Anh hai người thấy Âu Dương Siêu nhảy đến hoảng sợ đến mất hết hồn vía. Không dám chống đỡ nữa, vội rút lui luôn.
Âu Dương Siêu vừa tấn công tới, thấy hai người nọ đã nhảy sang hai bên tránh né. Chỉ nghe thấy kêu “bùng” một tiếng, chỗ đứng của hai người hồi nãy đã bị chưởng lực của Âu Dương Siêu đánh trúng cát bụi bay mù mịt và dưới đất hiện ngay ra một cái hố sâu chừng ba thước.
Kỳ Chính và Cổ Anh may mắn thoát chết. Âu Dương Siêu định đuổi theo tấn công tiếp, bỗng nghe thấy Tĩnh Hư đạo trưởng, Chưởng môn của Thanh Thành trầm giọng quát lớn:
- Âu Dương thí chủ hãy xem đại ca và biểu muội của thí chủ rồi hãy ra tay đấu tiếp.
Âu Dương Siêu nghe nói ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, chàng mất hồn vía và cũng tức giận khôn tả.
Thì ra chàng nhảy tới tấn công Thủy Tiên, Giang Kiện Tài, người Chưởng môn của phái Hoa Sơn bỗng nghĩ ra được một kế khẽ nói với Nhạc Công Vỹ người Chưởng môn của phái Thiên Sơn rằng:
- Nhạc huynh, tên tiểu quỷ này võ công cao siêu lắm, chúng ta địch không nổi đâu. Chi bằng chúng ta hãy bắt cóc biểu huynh muội của y trước thì y thể nào cũng kiêng nể mà không dám đấu với chúng ta nữa.
Y chưa nói dứt đã lẹ làng nhảy tới cạnh Đoàn Bân.
Lúc ấy Đoàn Bân đang nhắm mắt điều thức hành công cho máu khỏi chảy ra nữa, bỗng nghe thấy có tiếng gió động, chàng giật mình kinh hãi mở mắt ra nhìn và vội nhảy sang bên ba thước để tránh né.
Kịện Tài định tâm bắt cóc chàng để uy hiếp Âu Dương Siêu nên khi nào y lại chịu để cho chàng tránh khỏi được, cho nên chỉ thoáng cái chàng đã bị y điểm yếu huyệt tê, rồi giơ tay trái ra nắm chặt cánh tay của chàng.
Luận về võ công thì Đoàn Bân với Kiện Tài chỉ một mười một chín thôi, nếu thực sự ra tay đấu với nhau chưa biết mèo nào cắn miêu nào nhưng vì Đoàn Bân đã bị thương ở đùi y đứng không nổi vả lại vừa đấu với hai tay cao thủ xong hơi sức đã kém sút, vết thương lại chảy máu quá nhiều, nên tổn thương nguyên khí không ít, chàng nhảy sang bên ba thước tránh né, cũng phải gắng lắm mới tránh né được như vậy. Thử hỏi một người đã bị thương và mất hết hơi sức như thế thì làm sao tránh thoát được thủ pháp điểm huyệt vừa nhanh vừa lợi hại của kẻ địch.
Đoàn Bân bị điểm trúng huyệt tê và bị Kiện Tài nắm lấy cánh tay rồi nên không sao kháng cự lại được nữa. Quyên Quyên nhảy lại cứu nhưng đã chậm một bước, nàng tức giận vô cùng, múa thanh thần kiếm tấn công luôn Kiện Tài nhưng Cát Thương Chi, người của nhóm Hoa Sơn ngũ lão lấy ra cây bút sắt nhảy lại ngăn cản nàng luôn. Nhờ vậy Kiện Tài lôi được Đoàn Bân đến cạnh Tĩnh Hư đạo trưởng. Bích Giao công chúa Tôn San vì nội tạng bị thương ngã ra đất thần trí hãy còn mê man, nên Công Vỹ nhảy tới cạnh nàng và không tốn hơi sức một tý nào đã bắt được nàng luôn. Rồi cũng bắt chước Kiện Tài phi thân tới cạnh Tĩnh Hư đạo trưởng, đồng thời cao thủ của phái Thiên Sơn là Sùng Nghĩa với Mã Mạnh Qua hai người bỗng múa kiếm nhảy tới tấn công luôn hai nữ tỳ. Hai nữ tỳ đang nóng lòng thấy Công chúa bị kẻ địch bắt giữ định nhảy ra cứu, nhưng đã bị hai tên cao thủ của phái Thiên Sơn múa kiếm xông lên ngăn cản liền. Hai nàng đành phải chống đỡ thế công của hai tên đó mà không sao cứu được Công chúa nữa.
Những chuyện đó hầu như cùng xảy ra trong một lúc, vì một ngòi bút không thể nào viết được mấy nơi một lúc như vậy.
Âu Dương Siêu thấy vậy tức giận vô cùng quát lớn:
- Các ngươi có mau thả đại ca và biểu muội của ta không?
Chàng vừa quát vừa múa lá cờ báu, xông lại tấn công Kiện Tài và Công Vỹ, Tĩnh Hư đạo trưởng trầm giọng nói tiếp:
- Thí chủ hãy ngưng tay lại không nên nóng nảy như thế.
Kiện Tài cười chơi mấy tiếng và xen lời nói:
- Tính mạng của hai người này đều nằm trong ở trong tay ngươi.
Nói xong, y để tay lên Mệnh Môn huyệt ở sau lưng của Đoàn Bân. Công Vỹ cũng bắt chước như vậy dí tay luôn vào sau lưng Tôn San. Nếu chúng chỉ khẽ ấn một cái Đoàn Bân với Tôn San bị đứt tâm mạch chết ngay tại chỗ.
Âu Dương Siêu thấy vậy kinh hãi thầm nhưng vẫn quát bảo tiếp:
- Các người có mau buông tha hai người ra không?
Tĩnh Hư đạo trưởng lạnh lùng đáp:
- Muốn tha hai người không khó, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời chúng ta mới được.
Âu Dương Siêu cố hết sức nén lửa giận quát hỏi lại:
- Các ngươi muốn sao?
Tĩnh Hư đạo trưởng đáp:
- Nếu ngươi tự chặt hai tay hai chân đi bần đạo cam đoan tha hai người liền và không đả thương họ một chút nào hết.
Âu Dương Siêu ngẩng mặt lên trời cười như điên như khùng và nói tiếp:
- Các ngươi là nhân sĩ của danh môn chính phái mà lại có thủ đoạn đốn mạt như thế, thực không biết xấu hổ chút nào. Nhất là hai người đang bị thương không có sức lực phản kháng. Các ngươi thử nghĩ xem dùng thủ đoạn hèn mạt như thế để uy hiếp tiểu gia này thì có đốn mạt vô sỉ không?
Kiện Tài cười nhạt đáp:
- Tiểu quỷ, ngươi đừng có nói nhiều vô ích, nếu các ngươi không tự chặt chân tay thì đừng có hòng chúng ta tha mạng.
- Nếu các ngươi không chịu buông tha hai người thì tiểu gia sẽ cho các ngươi vãi máu phơi xác tức thì.
Nói xong, chàng múa bảo kỳ định xông lại tấn công.
Kiện Tài thị có con tin ở trong tay không có vẻ gì hoảng sợ cười nhạt nói tiếp:
- Tiểu quỷ, nếu ngươi chỉ bước lên một bước là chúng ta hủy hai người liền.
- Nếu các ngươi dám làm rụng một sợi tóc của một trong hai người thì tối hôm nay đừng có hòng một tên nào sống sót rời khỏi nơi đây.
Công Vỹ cũng xen lời nói:
- Nếu người muốn cứu hai người thì mau tự chặt chân tay đi.
Âu Dương Siêu lớn tiếng trả lời:
- Lão quỷ đừng có nằm mơ.
Tĩnh Hư đao trưởng lớn tiếng cười một hồi rồi nói tiếp:
- Tuy hai người ở trong tay chúng ta nhưng tính mạng của họ lại ở trong tay ngươi, ngươi cứ tính kỹ đi.
Âu Dương Siêu tức giận vô cùng, nghe thấy Tĩnh Hư nói như vậy ngẩn người ra nhất thời không biết xử trí thế nào cho phải.
Tuy chàng không coi mười mấy tên võ lâm cao thủ này vào đâu hết, nhưng dầu sao chàng cũng phải nghĩ đến sự sống còn của đại ca với biểu muội. Vì vậy chàng là người rất thông minh mà lúc này chàng phải thừ người ra.
Võ Lâm Tam Tuyệt Võ Lâm Tam Tuyệt - Từ Khánh Phụng