The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Athur Hailey
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: “The Money Changers”
Dịch giả: Vũ Đình Phòng
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 58 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 266 / 9
Cập nhật: 2020-06-28 13:34:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ôi không bao giờ nghĩ anh đủ gan để trở lại đây - Nolan Wainwright cau mặt lạnh lùng nói.
- Tôi cũng không nghĩ là sẽ còn dám quay lại nơi này. - Miles Eastin rầu rĩ nói, giọng anh run run.- Tôi tính đến đây từ hôm qua nhưng rồi lại không dám. Sáng nay tôi đi lang thang trong khu phố này suốt nửa giờ đồng hồ, rồi mới lấy hết can đảm...
- Đấy không phải lòng can đảm mà là sự táo tợn vô liêm sỉ?... Thôi được. Nhưng anh đã đến đây thì nói đi, anh muốn gì?
Hai người đứng đối diện nhau trong phòng giấy của Trưởng ban bảo vệ, xung quanh không có ai.
Trông họ hoàn toàn trái ngược nhau. Wainwright da đen, cao, rắn chắc, nghiêm khắc, là quan chức lãnh đạo công việc bảo vệ nhà băng, còn Miles Eastin gầy gò xanh xao, nét mặt lo âu, và là kẻ đã từng can án, không một chút nào giữ lại được dáng dấp một quan chức nhanh nhẹn, tháo vát, dễ mến chỉ mới cách đây mười một tháng, khi anh còn làm việc cho Ngân hàng Thương mại.
Cuộc đối thoại lại diễn ra trong khung cảnh khắc khổ so với khung cảnh các phòng giấy những quan chức trưởng các phòng ban khác. Tường thì trống, không treo bất cứ thứ gì. Đồ đạc toàn bằng sắt, kể cả bàn làm việc của Nolan. Sàn trải một thứ thảm mỏng giản dị. Nhà băng chi hào phóng cho những phòng giấy tiếp các khách bên ngoài và đem lại lợi nhuận, còn ban bảo vệ thì chỉ tiêu tốn, không đem lại lợi nhuận gì.
- Anh cần gì thì nói đi. - Nolan Wainwright nhắc lại
- Tôi đến để xin ông giúp một việc.
- Tôi? Việc gì?
Miles Eastin ngập ngừng rồi sợ sệt nói:
- Ông đã ép tôi phải thú nhận ngay lúc đầu tiên, bây giờ tôi mới hiểu ra. Luật sư của tôi bảo như thế là bất hợp pháp, và ông không được phép sử dụng bản thú nhận đó trước toà. Ông cũng biết như vậy nhưng ông làm tôi tưởng rằng tài liệu đó có giá trị pháp lý. Chính vì vậy mà tôi dại dột ký vào những bản khai khác theo yêu cầu của cơ quan điều tra liên bang F.B.I., đinh ninh là đã ký vào bản đầu tiên rồi thì ký vào những bản sau cũng không sao.
Nolan Wainwright cau mày, chưa hiểu Eastin định dẫn đến đâu. Ông nói:
- Trước khi trả lời anh, tôi muốn biết anh có giấu máy ghi âm trong người không đấy?
- Không.
- Làm sao tôi tin được?
Miles Eastin nhún vai rồi giơ cao hai tay, cử chỉ anh đã quen làm thời gian trong sở cảnh sát cũng như với cảnh vệ nhà tù. Trong một khoảnh khắc Nolan Wainwright hơi ngập ngừng, nhưng rồi ông vỗ vỗ lên áo quần Miles một cách thành thạo, rõ ràng của một nhà điều tra có kinh nghiệm.
- Tôi là một con khỉ già. - Ông nói.- Những người như anh đã từng dám có ý đồ ranh ma để đưa người lương thiện vào bẫy rồi kiện họ ra toà. Nhưng thế nào, Eastin, trong tù anh đã học được môn luật rồi chứ?
- Không. Tất cả những gì tôi học được chỉ là chuyện tôi đã dại dột làm bản tự thú thôi.
- Thôi được, anh đã đặt công khai vấn đề ra thì tôi xin trả lời: đúng là tôi biết, bản thú nhận của anh viết và ký trước mặt mỗi mình tôi không có giá trị pháp lý. Tôi đã lợi dụng việc anh không biết luật. Nhưng tôi cũng nói thêm rằng nếu gặp chuyện đó một lần nữa, tôi cũng vẫn sẽ làm như thế. Anh có tội thật! Đúng vậy không? Anh định đẩy cô Numez vào tù thay cho anh, đúng không nào? Vậy tại sao anh lại đòi tôi phải tuân theo đúng quy tắc.
- Tôi chỉ nghĩ đơn giản...
- Tôi biết hôm đó anh nghĩ thế nào. Anh tưởng khi gặp lại anh, lương tri tôi sẽ rớm máu và tôi hối hận, sẵn sàng cùng với anh làm những chuyện tồi tệ. Anh lầm rồi đấy.
- Tôi không định làm chuyện gì tồi tệ và bây giờ thì tôi ân hận đã đến đây gặp ông.
- Vậy anh muốn gì? Đây là lần thứ ba tôi hỏi anh.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau một lúc lâu.
- Tôi muốn xin việc. - Miles nói.
- Tại nhà băng này ư? Anh điên rồi.
- Tại sao? Nhà băng sẽ không bao giờ có được một nhân viên lương thiện như tôi.
- Anh lương thiện cho đến khi nào một tên khốn khiếp buộc anh phải ăn cắp một lần nữa.
- Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Liền sau đó, Eastin lấy lại được sự dũng cảm ngày trước. Anh nói:
- Vậy ra ông giống như mọi người khác, không tin rằng thời gian ngồi tù tôi đã học được điều gì chăng? Tôi hiểu được rằng nếu ăn cắp sẽ phải chịu đền tội thế nào. Không bao giờ tôi làm điều khuất tất nữa. Không bao giờ. Tôi sẽ cưỡng lại mọi sự cám dỗ và tôi sẽ không bao giờ làm gì để phải trở lại nhà tù.
- Chuyện tôi tin anh hay không chẳng có gì quan trọng. - Nolan nghiêm khắc nói.- Ngân hàng Thương mại số Một có những nguyên tắc của nó. Ngân hàng không bao giờ sử dụng những người đã can án. Tôi có muốn dùng anh cũng không được phép.
- Ông cứ nên thử. Ngay ở đây cũng có loại công việc mà loại người có quá khứ như tôi vẫn làm được, loại công việc không đòi hỏi người làm phải lương thiện. Liệu tôi có thể được nhận một công việc loại đó không?
- Không! - Nhưng rồi Nolan Wainwright bỗng tò mò: - Tại sao anh tha thiết muốn trở lại nhà băng đến như thế?
- Bởi tôi không tìm được việc ở bất cứ đâu khác. Thậm chí công việc theo cách tập sự, thử thách cũng không có. - Giọng Miles trầm xuống. - Và tôi đang đói!
- Nghĩa là sao?
- Thưa ông Wainwright, tôi được ra tù theo kiểu tiếp tục bị quản thúc mới cách đây ba tuần. Đã tám ngày nay tôi không có một xu trong túi và đã ba ngày nay tôi không có gì vào bụng. Tôi không biết bấu víu vào đâu.
Giọng anh như mếu máo:
- Tôi chỉ còn cách cuối cùng là muối mặt đến đây xin gặp ông, cầu cứu ông, mặc dù tôi biết ông sẽ nói thế nào.
Nét mặt Wainwright dịu xuống:
- Anh ngồi xuống đi. - Ông nói và trỏ ghế đằng trước bàn giấy.
Sau đó ông lấy trong ví ra tờ năm đô la, đưa cô thư ký:
- Cô ra quán giải khát mua hai bánh mì kẹp thịt bò rán và nửa lít sữa tươi.
Lúc ông quay vào, Eastin đã ngồi vào ghế. Nolan hỏi:
- Sĩ quan theo dõi tù tạm tha không giúp gì anh sao?
- Đâu phải chỉ có mỗi mình tôi. Ông ta bảo tôi rằng ông ta có một trăm bảy mươi lăm tù tạm tha như tôi cần phải quan tâm. Mỗi tháng ông ta phải thẩm vấn mỗi người một lần. Cho nên ông ta chẳng thể làm gì cho chúng tôi, ngoài việc theo dõi để chúng tôi khỏi tái phạm.
Nolan Wainwright rất hiểu thế nghĩa là sao. Viên sĩ quan cảnh sát kia phải làm sao để tù tạm tha không liên hệ lại với đám tội phạm. Và hễ ông ta thấy một biểu hiện nhỏ nào thuộc loại đó, lập tức ông ta lại nhốt y vào tù. Thật ra đó chỉ là trên lý thuyết. Tù tạm tha gọi là "có điều kiện" bị quẳng ra ngoài xã hội, không có nơi nào bấu víu, bởi tất cả mọi người đều quay lưng lại với y. Y chỉ còn một cách duy nhất là bắt liên lạc với đồng bọn. Chính vì vậy mà đa số các tù nhân sau khi ra tù lại tái phạm.
Nolan Wainwright hỏi:
- Đúng là anh cần tìm công việc để làm chứ?
- Bất cứ việc gì. Tôi hoàn toàn không đòi hỏi.
Sau ba tuần lễ tìm kiếm, suýt nữa Miles đã nhận chân phụ bếp tại một quán của người Italia thuộc loại quán tồi tệ nhất. Chủ quán đang thiếu chân ấy và cần tìm người để làm. Nhưng khi Miles thú thật anh ta vừa ở tù ra, bởi luật pháp quy định anh không được giấu giếm, thì anh thấy lão chủ quán vội liếc nhanh vào ngăn kéo đựng tiền. Bản thân lão ta còn đang do dự thì mụ vợ trông vẻ đanh ác nói ngay:
- Không được. Chúng ta không thể đánh liều như thế được.
Miles Eastin đã năn nỉ, phân trần hết lẽ nhưng không kết quả. Bất cứ ai biết anh vừa ở tù ra đều không muốn nghe anh phân trần gì hết, mà chỉ đối xử theo cách duy nhất là đuổi cổ anh đi.
- Nếu tôi có thể làm gì để giúp anh, - Giọng Nolan Wainwright đã dịu hơn trước nhiều. - tôi không ngần ngại. Chỉ có điều ở đây không có việc gì cho anh hết.
- Tôi không tin, - Miles buồn rầu nói. - Tôi vẫn hy vọng là có, tôi cũng không hiểu tại sao.
- Vậy anh định thế nào bây giờ? - Nolan hỏi.
Miles Eastin chưa kịp trả lời thì cô thư ký đã quay vào, đưa Nolan Wainwright một túi ni lông.
Lúc cô thư ký lui ra ngoài, ông đặt chai sữa và gói giấy lên góc bàn.
- Anh ăn tạm đi. - Ông nói với Miles lúc này đang liếm môi.
Chàng trai tội nghiệp vội vã xé bao ni lông, lấy ra khoanh bánh mì cặp thức ăn. Bàn tay anh run run. Nhìn thấy thế,. Nolan không còn nghi ngờ gì nữa: Miles đang đói quá. Và một ý nghĩ loé lên trong đầu viên Trưởng ban bảo vệ nhà băng.
Đã không còn một mảnh vụn nào trên bàn. Miles dốc cạn chai sữa tươi cho đến giọt cuối cùng rồi chùi miệng.
- Anh vẫn chưa trả lời câu tôi hỏi. - Nolan Wainwright nói. - Vậy anh định thế nào bây giờ?
Miles ngập ngừng một chút rồi rầu rĩ nói:
- Tôi chưa biết.
- Không. Anh biết. Từ lúc anh vào đây, bây giờ là lần đầu tiên anh không nói thật.
- Bây giờ tôi còn nói dối làm gì nữa? - Miles nhún vai nói.
Nolan Wainwright không chấp câu hỏi đó:
- Vậy là tôi đã đoán được rồi. Cho đến ngày hôm nay anh chưa bắt liên lạc với những người anh quen biết trong tù. Nhưng nếu vẫn không tìm được công việc nào để sống, anh sẽ buộc phải bắt liên lạc với bọn chúng, chấp nhận nguy cơ bị phát hiện và bị bắt lại vào nhà tù.
- Tôi còn cách nào khác nữa đâu? Mà ông đã biết như vậy sao ông còn hỏi tôi?
- Có nghĩa anh có những kẻ quen biết trong tù.
Nếu tôi trả lời "đúng như thế”, tôi chỉ ra khỏi cửa là ông lập tức báo nhà chức trách.
Không đâu. - Nolan trả lời quả quyết. - Bất kể tôi và anh quyết định thế nào, tôi cũng không làm cái chuyện kia.
- Bất kể tôi và ông quyết định thế nào! Ông nói thế nghĩa là sao?.
- Chúng ta có thể thoả thuận được với nhau...Nếu như anh chấp nhận khả năng nguy hiểm. Rất nguy hiểm.
- Nguy hiểm loại nào?
- Ta tạm gác lại vấn đề đó để lát nữa sẽ bàn đến. Tôi nói vấn đề này trước đã. Về những người anh quen trong tù và những người sắp tới anh sẽ làm quen.
Nhận thấy Miles lộ vẻ nghi ngờ, ông nói tiếp:
- Tôi hứa với anh là tôi sẽ không khai thác sự quen biết đó của anh, nếu chưa được anh đồng ý.
- Nhưng ông không lừa tôi đấy chứ? Bởi ông đã lừa tôi một lần rồi.
- Tùy anh thôi. Nếu anh tin tôi thì nhận, không thì thôi. Anh về đi và đừng quay lại đây nữa.
Miles im lặng suy nghĩ. Rồi đột nhiên, không biết tại sao, anh quyết định nói ra. Thoạt đầu anh kể về “phái viên" của khu tù nhân maphia đến gặp anh ở nhà tù Drummonburg:
- Thằng cha ấy nói với tôi rằng lão Ominsky biệt danh “Nguời Nga" đã “ngưng đồng hồ" từ hôm tôi vào tù. Nghĩa là lão không tiếp tục tính lãi thêm vào khoản nợ của tôi nữa..
Tốt lắm. - Nolan nói. - Bây giờ anh ra tù và đồng hồ của lão lại tiếp tục chạy.
- Vâng, tôi biết. - Miles nói và mặt anh đỏ ửng thêm.
Anh đã cố không nghĩ đến chuyện đó lúc này, khi anh chưa có công ăn việc làm, và anh cũng không ló mặt ra với con bạch tuộc gốc Nga ấy. Tuy nhiên anh biết muốn tìm lão thì tìm ở đâu. Tại Câu lạc bộ thể thao Hai Con Bảy, gần trung tâm thành phố. Bọn chúng báo cho Miles biết điểm liên lạc đó trước hôm anh được tạm tha. Anh thú thật với Nolan.
Nolan Wainwright nói:
- Tôi không biết "Hai Con Bảy", nhưng tôi có nghe nói đến câu lạc bộ đó. Đấy là hang ổ của bọn tội phạm.
- Tên "phái viên" kia còn bảo tôi rằng tôi nên đến câu lạc bộ đó, bởi đến đó tôi sẽ có phương tiện kiếm tiền sinh sống và trả nợ. Nhưng chẳng cần bọn chúng kể, tôi cũng thừa hiểu cái phương tiện đó là một trò phạm pháp.
- Vậy là tôi đoán trúng. Sau đây, anh hãy đến ngay chỗ đó gặp bọn chúng...
- Thưa ông Wainwright, tôi sẵn sàng làm bất cứ thứ gì miễn không phải gặp lại bọn chúng. Và bây giờ nữa, tôi cũng không muốn dây dưa đến chúng.
- Nhưng nếu chúng ta thoả thuận được với nhau ở đây thì anh sẽ phải đến khai thác bọn chúng.
- Cách nào?
- Anh biết "chỉ điểm" là thế nào chứ?
- Biết. - Miles đáp, mắt nhìn viên Trưởng ban bảo vệ nhà băng.
- Vậy thì anh chịu khó nghe tôi nói đây.
Bốn tháng trước đây, khi Nolan Wainwright nhìn thấy xác Vic trương phềnh dưới nước và thân thể bị hành hạ, ông đã thôi không nghĩ đến chuyện thuê một chỉ điểm khác. Ông cảm thấy mình phần nào có lỗi trong số phận bi thảm của Vic. Ông nói cả với thám tử Timberwell là sẽ không lặp lại công việc kiểu đó nữa. Nhưng hôm nay thời cơ đến quá thuận lợi. Mies Eastin đang cùng đường và anh ta có điều kiện bắt liên lạc với đám tội phạm.
Tình hình nhà băng hiện giờ cũng lại đẩy Nolan đến chỗ phải hành động. Mỗi ngày người ta càng phát hiện nhiều hơn những thẻ tín dụng Keycharge giả. Nguồn gốc của chúng vẫn còn là điều bí ẩn, nhưng số lượng chúng tung ra đã rất lớn. Biện pháp thông thường là lần ngược đầu mối. Cách đó càng không có hiệu quả ở chỗ, dù có lần ra được đầu mối thì cũng không đưa ra toà xử được. Muốn xử cần phải chứng minh được sự làm giả. Mặt khác, cơ quan an ninh quan tâm đến những việc làm giả khác hơn: làm tiền giả chẳng hạn. Rõ ràng việc đó quan trọng hơn là làm thẻ tín dụng giả. Nolan Wainwright rất rầu lòng thấy các nhà băng chưa chịu thi hành biện pháp nào mạnh mẽ, để cải thiện tình hình.
Viên trưởng ban bảo vệ nhà băng giải trình tất cả những điều đó cho Miles Eastin và nêu ra kế hoạch của ông. Khá đơn giản: Miles đến câu lạc bộ "Hai Con Bảy", nối liên lạc đã có từ hồi ngồi tù. Anh cố gắng chiếm lòng tin của chúng, nhân dịp này kiếm một ít tiền và...
- Làm việc này anh có thể gặp hai nguy hiểm mà anh cần tính đến. Nếu anh làm điều gì phạm pháp và bị cảnh sát bắt, thì chúng tôi không thể can thiệp giúp anh được. Anh sẽ bị xét xử theo tư cách một kẻ tái phạm, chưa kể anh phải trả hết số thời gian thi hành án mà vừa rồi anh được tạm tha chưa thi hành hết. Ngay trường hợp anh không làm gì phạm pháp, nhưng cảnh sát biết anh liên hệ với bọn tội phạm, anh cũng sẽ bị đưa lại vào tù.
Tuy nhiên, Nolan Wainwright nói thêm, nếu Miles may mắn thoát được cả hai nguy cơ trên, và anh mở rộng mạng lưới quen biết, thu thập được những thông tin...
- Thời gian đầu anh phải hết sức thận trọng. Tuyệt đối không được để bọn chúng nghi ngờ anh muốn dò la gì đó. Thủ pháp tốt nhất là anh đừng thăm dò gì cả, hãy gây lòng tin của bọn chúng để bọn chúng tự khắc lộ ra với anh. Cách đó vừa an toàn vừa hữu hiệu.
Eastin lắng nghe nhưng chưa thật sự thấy vấn đề. Nolan bèn buộc phải kể về số phận của Vic. Ông thấy cần kể hết, không lược đi bất kỳ một chi tiết nào, cả những chi tiết khủng khiếp nhất. Ông thấy mặt Eastin tái đi, và nhớ lại cái đêm lần đầu tiên ông thẩm vấn anh ta tại nhà riêng anh ta. Hôm đó ông đã thấy Miles Eastin không chịu nổi sự đau đớn thể xác.
Viên trưởng ban bảo vệ nghiêm khắc nói:
- Dù sau này xảy ra chuyện gì đi nữa, thì anh cũng không thể trách là tôi chưa kể hết các hiểm nguy rình đón anh. - Ông dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Bây gìờ ta chuyển sang chuyện tiền nong. Nếu anh nhận công việc này, nhà băng sẽ trả anh mỗi tháng năm trăm đô la cho đến lúc kết thúc cuộc điều tra, bất kể thành công hay thất bại. Số tiền này anh sẽ nhận được qua một người trung gian và bằng cách trao tay.
- Như thế này tôi có được coi là nhân viên nhà băng không?
- Không. - Câu trả lời dứt khoát.
Nolan Wainwright nói rõ: về mặt chính thức, nhà băng không có mối liên quan nào đến Eastin. Nếu anh ta nhận công việc mà Nolan đề nghị, thì coi như anh ta làm việc đó hoàn toàn riêng rẽ, được thì hưởng, thua thì chịu. Nếu Miles gặp phải chuyện gì mà viện ra Ngân hàng Thương mại, thì nhà băng sẽ phủ nhận mọi dính dáng đến anh và sẽ không ai tin lời anh ta. Nolan nói thêm:
- Kể từ lúc anh bị kết án, nhà băng coi như không có quan hệ nào với anh, thậm chí không muốn nghe nói đến tên anh nữa.
- Nghĩa là mọi cái lợi đều rơi vào tay các ông, còn mọi rủi ro đều đổ lên đầu tôi?
- Đúng thế. Nhưng chính là anh chủ động đến tìm tôi kia mà. Đâu phải tôi tìm anh. Vậy thế nào? Anh nhận hay không?
- Nếu ông ở địa vị tôi, ông nhận hay không?
- Tôi không ở vào địa vị anh và cũng không bao giờ ở địa vị đó. Nhưng nếu anh muốn nghe một lời khuyên thì tôi sẵn sàng nói. Hoàn cảnh của anh hiện giờ không cho phép anh được lựa chọn gì hết.
Miles Eastin đã lấy lại được sự điềm tĩnh. Anh mỉm cười nói:
- Vậy là đồng tiền sấp tôi cũng thua, đồng tiền ngửa tôi cũng thua! Tôi xin được hỏi thêm một câu.
- Anh cứ nói.
- Nếu công việc trôi chảy, nếu tôi thu được, đúng hơn thì ông thu được những thông tin ông cần có, liệu ông có giúp để tôi được trở lại làm công việc gì đó trong nhà băng không?
- Hiện tôi chưa thể hứa hẹn gì với anh. Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người có quyền nhận anh vào làm.
- Nhưng tiếng nói của ông rất có sức nặng.
Nolan suy nghĩ một chút. Nếu Miles làm việc tốt, ông có thể đề đạt với Alex. Bởi khi anh ta làm có kết quả thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Tôi sẽ đề xuất, nhưng tôi chỉ hứa với anh là tôi sẽ cố gắng, thế thôi.
- Ông đúng là sắt đá. - Eastin nói. - Thôi được, tôi nhận.
Bây giờ đến vấn đề người trung gian liên lạc.
Nolan nói:
- Từ giờ phút này chúng ta không gặp nhau nữa. Vì rất nguy hiểm. Sau khi bắt đầu tiến hành công việc anh sẽ bị bọn chúng theo dõi sít sao, và có lẽ chúng theo dõi cả tôi nữa. Vì vậy chúng ta cần trên một người làm trung gian, chuyển tin tức và tiền bạc nữa. Người đó phải được cả hai chúng ta tuyệt đối tin cậy.
- Có thể là cô Juanita Numez. - Miles chậm rãi nói.
Nolan sửng sốt, ông ngờ vực hỏi:
- Cô nhân viên giao dịch mà anh đã...
- Vâng, chính cô ấy. Juanita đã tha thứ cho tôi rồi. - Trong giọng nói của Miles có sự vui mừng và tự hào. - Tôi đã đến gặp cô ấy và ơn Chúa, cô ấy đã bằng lòng tha thứ cho tôi.
- Thật vậy sao?
- Ông hỏi cô ấy xem, - Miles nói. - Tôi chưa biết cô ấy có chịu nhận làm chân trung gian liên lạc hay không, nhưng tôi nghĩ có thể cô ấy nhận.
Nhà Băng Nhà Băng - Athur Hailey Nhà Băng