Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Chương 26: Lời Hứa Của Lữ Hàn
C
ầm tờ giấy do thuộc hạ dâng lên, đôi mắt nâu với hàng mi cong vút hơi run lên, môi mỏng mím chặt, ngón tay khẽ nhích một chút, mảnh giấy trong tay hắn nát vụn. Lữ Hàn xoay lưng về phía thuộc hạ, giọng nói không mang chút tình cảm nào
-“Hạ lệnh cho Kim, án binh bất động “
-“Vâng “
Đoạn hắn phất tay áo, tên thuộc hạ hiểu ý thoắt cái phi thân biến mất. Bên cửa sổ, một thân áo nam nhân thon dài, chắp hai tay ra phía sau,mắt nhìn xa xăm về phía không trung tuyết rơi dày đặc. Hắn vẫn nhớ như in cũng mùa đông ở đất nước này 8 năm trước
-“Ngày mai huynh sẽ mừng sinh thần với Nhị Nha. Huynh sẽ mang những điều tốt đẹp nhất uội, sẽ không cho ai ức hiệp muội nữa “ _ Vừa nói tiểu hài vừa cầm lấy bàn tay nhỏ bé, trắng múp không ngừng hà hơi mong làm ấm cho cô bé đang đứng đối diện
Cô bé nhìn chừng 7-8 tuổi, chỉ cao chưa đến ngực của tiểu hài tử, đôi mắt hạnh đen láy mang đầy vẻ ngây thơ, gương mặt trắng như sữa vì trời lạnh mà hai má và mũi ửng hồng trông vô cùng đáng yêu. Nghe những lời tiểu nam nhân nói, tiểu nữ nhân toét miệng cười ra sức gật đầu như hiểu ý, miệng không ngừng “nhi nha, nhi nha “
Nghĩ đến đoạn ký ức đó, trái tim Lữ Hàn đau nhói. Tiểu hài tử đó chính là hắn 10 năm trước. Ngày hôm đó hắn đã rất muốn đến, nhưng trong cung lại xảy ra biến, hắn trong đêm phải tức tốc lên đường về nước ngay. Khi giải quyết xong, hắn nghe thuộc hạ báo lại, Nhị Nha đã ngồi dưới gốc cây đợi hắn suốt một ngày một đêm, mặc cho trời đổ tuyết không ngừng. Biết điều đó, lòng hắn rất đau, hắn đã từng hứa với lòng mình, sẽ gìn giữ nụ cười của tiểu nữ nhân đó, để nàng mãi mãi vô ưu vô tư, vậy mà chính hắn lại là người làm nàng đau lòng.
Vài năm sau đó, hễ có thời gian hắn đều quay lại Tuệ Quốc rất nhiều lần để tìm nàng, nhưng hắn lại thật sự không biết nàng đã đi đâu, Nhị Nha gần như bốc hơi khỏi thế giới.
Cho đến mấy ngày trước, hắn gặp hoàng hậu Tuệ quốc Mạc Tịnh Huyên hắn mới sững sờ. 8 năm trời gương mặt mỗi đêm nằm mơ hắn luôn thấy, gương mặt hắn nhớ nhung suốt 8 nằm trời …xuất hiện trước mắt. Nhưng khi hắn nhìn thấy vẻ giảo hoạt và lạnh lùng trong đôi mắt đó, hắn đã nghĩ là mình lầm. Nhị Nha là một cố bé ngây thơ và có phần chậm hiểu, làm sao có thể là hoàng hậu này được. Nhưng khi hắn nghe nàng ta nói nàng ta có thể hát, dường như có một cú huých thật mạnh vào ngực hắn. Đúng vậy, hắn muốn xác định rõ nghi ngờ trong lòng mình …đó là lý do hắn giải đáp yêu cầu mà Mạc Tịnh Huyên đưa ra.
Khi nghe được giọng hát kia, cả người hắn đã run lên, tim co thắt cực mạnh, bao nhiêu ký ức, nhớ nhung, khát khao, hy vọng dồn nén suốt mấy năm trời vỡ òa. Chính là nàng …chắc chắn chính là nàng! Nhị Nha của hắn
Lữ Hàn vô thức lấy từ ngực áo ra một dải lụa màu xanh lục có vẻ đã sờn cũ. Ngắm nhìn dải lụa trong tay một cách yêu thương và nâng niu … đột nhiên có một sự bi thương dâng lên trong mắt hắn … hắn siết chặt dây lụa, miệng không ngừng lẩm bẩm
-“Xin lỗi …Nhị Nha … thật xin lỗi … “
Trong tiếng gió rít ngoài cửa, thấp thoáng đâu đó tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ một bóng hình cô đơn.
Tại một nơi khác trong cung, người phụ nữ nghe hắc y nhân chuyển lời, khẽ gật đầu, hắc y nhân nói xong thì ẩn vào trong bóng tối. Đôi mắt phượng của người phụ nữ trong bóng tối híp lại mang tâm tình khó hiểu, miệng nàng ta thì thầm một câu rất nhỏ “thật sự là nàng ta sao? “
Theo chủ nhân bao lâu, nàng biết “Nhị Nha “ trong lòng chủ nhân là ai? Chủ nhân của nàng đã tìm nàng ta ròng rã mấy năm trời, rải khắp liệt quốc vô vàn mật thám …nhưng đến nay đều không có chút hi vọng, vậy mà … Nếu thật sự nàng ta là Nhị Nha, vậy tại sao không nhận ra chủ nhân? Mong tay đỏ khẽ miết đóa hoa cúc thêu trên khăn lụa …, môi đỏ nhếch lên nham hiểm
Sứ giả các nước đến đều được sắp xếp nghỉ ngơi tại Khâm An Điện, duy chỉ có sứ giả Minh quốc do được thái hậu ân chuẩn, nên được ở Khải Tường cung. Phải biết Khải Tường Cung là cung điện gần Dưỡng Tâm Điện nhất chỉ sau Phượng Tê Cung. Đây là ý gì, chẳng phải muốn nói cho hậu cung rằng, thái hậu đã chấp nhận nàng ta sao. Để Kỳ Giai Nguyên Thuần vào Khải Tường cung cũng không phải là ý của Thái hậu, mà là do Cổ Túc Dao đề nghị, nói rằng như vậy để tránh sứ giả chưa quen, khi cần gặp bàn chuyện với hoàng thượng khỏi phải bị lạc.
Mà bên này Chu Hạo Đế nghe vậy, không khỏi khó chịu, nhưng là ý của thái hậu, hắn vẫn là nên nể mặt mẫu hậu của mình, Chu Hạo Đế len lén liếc nhìn nữ nhân đang dựa trong lòng hắn đọc sách, tâm tình nàng rất bình thản. Thái độ Tịnh Huyên như vậy, làm Chu Hạo Đế không biết nàng đang nghĩ gì? Nàng thật sự không để tâm đến chuyện có nữ nhân vào hậu cung của hắn sao? Đang mãi suy nghĩ thì giọng nói nhẹ nhàng thanh thoát cất lên
-“Ta không để ý chuyện này đâu, hậu cung của chàng đâu phải ít, thêm một hay hai người cũng đâu là đáng kể “ _ miệng thì nói, nhưng mắt vẫn nhìn vào quyển sách trên tay
Chu Hạo Đế ngẩng ra rồi cười, hắn cuối xuống cắn vào cổ nàng một cái. Bất ngờ bị tập kích làm Tịnh Huyên “ Á “ lên một tiếng, tay sở sờ cổ mình, quay lại trừng mắt nhìn Chu Hạo Đế, chỉ thấy hắn cười đến khoái trá càng làm sự khó chịu trong lòng Tịnh Huyên bùng phát, nàng không kiêng dè mà quát lên
-“Chàng là chó sao? “
Tiếng cười sang sang vang lên cả cung, khiến cung nhân hầu hạ ngoài cửa không khỏi rùng mình … aizzz …thật là làm cho hoàng thượng vui đúng là chỉ có hoàng hậu là có bản lĩnh. Chu Hạo Đế cười xong, nhìn gương mặt mặc dù không mấy thay đổi, nhưng hắn nhìn ra sự không vui trong mắt nàng. Hắn kéo nàng vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, một tay ôm eo, một tay vỗ về trên lưng nàng. Tịnh Huyên vừa định đẩy hắn ra thì đã nghe giọng nói vang trên đầu nàng
-“ Xin lỗi đã để nàng phải ủy khuất. Nhưng rất nhanh trẫm sẽ xử lý chuyện này “_ Đôi mâu đen híp lại khiến người ta không khỏi rùng mình
Nghe Chu Hạo Đế nói như vậy, tâm tình Tịnh Huyên không khỏi buông lỏng. Nàng không phải là người không hiểu chuyện, mặc dù không lớn lên trong nhà đế vương, nhưng quá khứ nàng cũng sống trong một môi trường như vậy. Tuy cha mẹ nàng không bắt ép chị em nàng làm những điều mình không thích, nhưng nhìn những người khác … nàng cũng biết những người như Chu Hạo Đế đôi khi là “ thân bất do kỷ “.
Nàng đưa má cọ cọ vào ngực hắn, mà Cổ Thần Phong thấy nàng hành động như vậy thì biết tâm tình nàng đã khá hơn, bàn tay đang ôm eo nàng từ từ di chuyển lên trên mơn trớn cổ nàng. Mặt hắn từ từ áp sát mặt nàng, Tịnh Huyên ngồi trên đùi hắn, vòng 2 cánh tay ôm lấy cổ Chu Hạo Đế, dâng môi mọng lên bạt môi hắn. Chu Hạo Đế thấy vậy không còn ngạc nhiên nữa, hắn biết Huyên Nhi của hắn lúc đầu còn lạ lẫm với chuyện thân mật của 2 người, nhưng nàng học tập rất nhanh, lại không phải là loại nữ nhân thích giả vờ e thẹn.
Chu Hạo Đế đánh lưỡi càn quét phía trong miệng Tịnh Huyên. Nàng thấy vậy, có ý nhấp nhử hắn, đột nhiên bờ môi đỏ rời khỏi mình làm Chu Hạo Đế hơi hụt hẫng, nhìn thấy ánh mắt tinh ranh của Tịnh Huyên, hắn nhếch miệng giả vờ “ hừ hừ “ rồi bàn tay thon dài cố định gáy nàng. Lưỡi hắn bắt đầu bừa bãi cuốn lấy lưỡi nàng … không ngừng mút lấy.
Thấy nàng dường như không thở được nữa hắn mới di dời môi một đường từ môi xuống cổ nàng. Vừa hôn hắn vừa bế thốc Tịnh Huyên lên, để hai chân nàng kẹp lấy hông hắn, hai người cứ thế vừa hôn nhau đắm say vừa một đường đi thẳng về phía giường phía trong tẩm điện