Số lần đọc/download: 699 / 3
Cập nhật: 2020-07-08 19:30:57 +0700
Chương 24
“C
ởi ra? Tên Ngao Du háo sắc này!” Mặt Vương Bồi chợt đỏ tía tai mắng chửi thẳng Ngao Du.
“Haiz, cô nghĩ lung tung gì vậy hả?” Ngao Du nghiêm túc ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm nghị bảo: “Tôi bảo cô là cởi giầy ra, chứ không bảo cô cởi quần áo ra.” Tuy bộ dạng trông cực kỳ đứng đắn nhưng ánh mắt xinh đẹp thì lại ánh lên vẻ chế nhạo, tên vô lại này thật là! “Cô gái bé nhỏ này trong đầu nghĩ gì thế không biết? Sao mà lại nghĩ xấu vậy hả?”
Anh ta còn nói thế nữa! Vương Bồi tức quá trừng mắt nhìn anh. Ngao Du thì rầu rĩ cười, ho nhẹ một tiếng. “Cô cởi giầy ra nhanh lên, tôi muốn xem chân cô chút.”
Vương Bồi đứng im. Chân cô bây giờ rất đau, đi nửa đường thì đã rộp lên, cô cố chịu không nói gì, sau đó thì vết phồng vỡ, chảy cả máu, lúc này máu me dính hết vảo tất nhầy nhụa trông rất khó coi. Quan trọng hơn nữa là còn rất đau đi. Cô cũng không nguyện ý để cho người khác nhìn bộ dạng chật vật của mình – cả Ngao Du cũng không được.
Ngao Du ngẩng đầu nhìn cô, sau đó thì động tay, vừa nhẹ nhàng đã cởi được giầy của cô ra, nhưng vẫn chạm vào vết thương Vương Bồi làm cho cô nhăn mặt vì đau.
“Haiz cô thật là...” Mặt Ngao Du bỗng thay đổi. “Sao cô không nói sớm một chút? Để đến mức này lại còn che dấu gì nữa ha. Đến mức làm chân hỏng thì cô chỉ có nước khóc thôi.” Miệng anh ta vừa mắng mà tay thì lại nhẹ nhàng, quay người lại tìm dao trong túi ra, cẩn thận rạch tất của cô xuống.
Trên chân vừa mồ hôi vừa máu đều dính chặt vào tất, mới nhẹ xé ra đã rất đau, Ngao Du không biết học được ở đâu áp lòng bàn tay vào chân cô nhẹ nhàng xoa bóp, một lát sau thì chân cô đã thấy ấm áp, mát mát, lúc lấy tất ra thì không còn cảm giác đau nữa.
Tinh thần Vương Bồi lúc này cũng tốt lắm, lại còn có sức đấu võ mồm với Ngao Du: “Haiz, sao anh lại đem rạch tất tôi rách hết thế này, về sau tôi lấy gì mà mặc hả? Tôi chỉ có mang hai đôi thôi đấy.”
Ngao Du không thèm để ý tới cô, đứng dậy chạy đến chỗ Chu Tích Quân lấy chậu nước ấm, cầm theo khăn tay cẩn thận giúp cô lau sạch sẽ máu. Anh ta làm cực kỳ cẩn thận, thỉnh thoảng lại còn ôn nhu hỏi Vương Bồi: “Cô có đau không, nếu đau thì kêu lên ha.”
Vương Bồi cũng không kêu nổi tiếng nào, hốc mắt nong nóng, cô cảm thấy mình đúng là không ngoan, sao trước kia lại đối xử với Ngao Du quá đáng vậy suốt ngày la mắng, lại còn đánh anh ta nữa chứ.
“Đau như thế, khóc rồi sao?” Ngao Du ngẩng đầu lên nhìn thấy hốc mắt cô long lanh thì tim đập thình thịch lo sợ vội xin lỗi: “Thực xin lỗi ha, tay tôi quá mạnh. Cô đừng khóc nữa, một lát tôi bôi thuốc cho cô sẽ không đau nữa đâu. Ngày mai tôi sẽ cõng cô, một bước cũng không cho cô đi.”
“Tôi có khóc đâu.” Vương Bồi hung hăng nhăn mặt, bàn tay ẩm ướt một mảng. “Tôi chỉ là… mắt hơi cay cay… Anh không biết đâu… có hạt bụi bay vào mắt tôi…” Trong TV đều diễn như thế, lúc trước xem Vương Bồi còn thấy ngốc thật vậy mà giờ nhìn vậy thì đây đúng là cái cớ tốt nhất.
Được một lát Ngao Du lấy bình thuốc bôi cho Vương Bồi, mát mát lành lạnh, quả nhiên là không đau chút nào. Chân bỗng thấy thoải mái có thể đứng lên được, Vương Bồi thấy choáng váng mơ mơ màng màng ngủ. Lúc tỉnh lại thì trời đã tối, mùi thịt thơm phức bay tới lều làm cho bụng cô sôi phát ra tiếng “ầm ì”
Trước kia cô lại không biết thì ra mùi canh thịt lại mê người đến thế.
Ngồi dậy tìm giầy thì vẫn không tìm thấy. Ngao Du bên kia phát hiện thấy cô thò đầu ra thì ôm một bát lớn cười hì hì đi tới, vui sướng khi có người gặp họa bảo: “Tối nay chúng tôi nấu canh thịt bò, cô không thể ăn.”
“Sao vậy?” Vương Bồi lập tức kích động đứng lên, ai không cho cô ăn thịt bò cô liều mạng với người đó.
“Chân cô còn chưa khỏi, ăn thịt bò vào sẽ bị nhức, cô có hiểu không hả? Cẩn thận, càng ăn vào thì càng đau nhiều.”
“Tôi mặc kệ, chân hỏng tôi cũng muốn ăn.” Cô đang bực mình, tìm không thấy giầy thì cứ thế chân trần đứng lên, một tay chống đứng dậy. Ngao Du chạy tới nhanh tay đỡ lấy la lên: “Vương Bồi Bồi, tôi thật không hiểu nổi cô nữa. Cô chỉ vì muốn ăn mà không muốn sống nữa hả?”
Sao lại mắng cô chứ? Cô mới làm trễ cuộc hành trình có một ngày, đã mệt lắm rồi, chân lại còn bị phồng rộp nữa trông vô cùng thê thảm, giờ bụng lại đói kêu ầm ĩ, thế mà không cho người ta ăn no. Có phải là muốn mạng của người ta không hả?
“Đây cho cô.” Ngao Du đưa bát to cho Vương Bồi, vừa giận vừa nhịn không được cười bảo. “Vương Bồi Bồi à, cô đúng là giống trẻ con không chịu nổi.”
Ai cũng đều có tư cách nói như vậy nhưng tên Ngao Du kia thì dựa vào gì chứ? Anh ta cố làm chuyện tốt lại còn muốn người khác khen nữa, có tư cách gì bảo cô là trẻ con đây. Hơn nữa, có lúc mọi người cũng sẽ yếu ớt chút, hiện giờ cô chính là bị thương nên có vẻ trông yếu ớt thôi mà.
“Ăn đi, ăn đi, xin mời cô từ từ ăn.” Ngao Du vỗ vỗ đầu cô, vuốt ve giống như vuốt con chó nhỏ vậy. Vương Bồi lập tức né tránh, thở phì phò mắng: “Ngao Du, anh không còn việc gì nữa hay sao?” Chờ khi nào cô có điều kiện thì sẽ tìm anh ta tính sổ.
“Vương Bồi Bồi, cô đúng là không có lương tâm.” Ngao Du giận quá mắng luôn.
Vương Bồi cũng hiểu được là mình có chút hơi quá, lúc trước mới ngủ cô còn cảm dộng và nhớ tính tốt của anh ta, thế nào mà vừa ngủ dậy lại bỗng quên luôn rồi. Thôi kệ vậy, bưng bát to lên cô xục vào húp, mới hung hăng uống được nửa bát thì mới phát hiện ra có vị gì đó không đúng, “Nè, có gì đó hả? Là lạ, Haiz khổ muốn chết, tên hỗn xược nhà anh đã cho vào cái gì vào canh hả?
Ngao Du ôm bụng ra sức cười, “Là thuốc Đông y, ha ha, đúng là đồ ngốc, tự dưng không biết.”
Cô làm sao mà nghĩ được là Ngao Du ngốc nghếch vậy còn có tâm tư cẩn thận thế, dám chơi đùa cô vố này.
“Đừng nhổ ra nha, cố uống hết đi!” Ngao Du bỗng dưng lại phụng phịu, âm trầm bảo: “Vì muốn cho cô ít thuốc tôi đã phải tìm khắp nửa núi mới tìm được, Vương Bồi Bồi, nếu cô dám nôn ra, tôi không để yên cho cô đâu.”
Nếu đã nói vậy… Vương Bồi nhìn anh ta, lòng hoảng lên, bịt mũi làm một hơi hết sạch bát thuốc. Thực ra thì – cũng không phải khó uống lắm, trong còn có mùi thịt nữa mà.
Ngao Du hài lòng, vỗ vỗ vai Vương Bồi, cười nghẹn, nói thấm thía: “Thảo dược nhà Ngả Đông, người bình thường muốn cũng không được.” Đúng là thấy quỷ rồi, anh ta lại còn học được gọi Thần núi tới đây nữa. Anh ta biến thành giảo hoạt lúc nào vậy nhỉ? Ngao Du như vậy Vương Bồi cảm giác chính mình cũng không thích ứng kịp.
Cô uống xong một lúc mới ăn cơm, là Chu Tích Quân và Ngả Đông làm, thật ra thì lấy thức ăn ở trong túi đem nấu lại nhưng do đi đường cả ngày mệt mỏi nên nấu cơm cũng thực vất vả quá. Vương Bồi cảm thấy muốn xin lỗi mọi người, không thể chia sẻ với mọi người được, lại còn cản trở mọi người nữa.
Nhưng ai cũng đối xử với cô tốt lắm, lúc ăn cơm Chu Tích Quân lo chân của cô nên bảo với mọi người là mình cõng. Ngao Du chạy nhanh tới khoát tay bảo: “Một mình tôi là đủ rồi.”
Ngả Đông đứng bên cũng nói vội: “Để tôi đi, sức lực của tôi mạnh.” Anh ta bị Ngao Du trừng mắt một cái lập tức câm miệng.
Ăn cơm xong mọi người cùng nhau nói chuyện. Đêm trong rừng độ ấm xuống thấp, Ngả Đông nhóm lửa, mọi người vây quanh đống lửa sưởi. Ban đêm yên tĩnh như thế, không có tiếng xe ngựa cùng tiếng nước chảy, chỉ có tiếng gió thổi qua lá cây lao xao, tiếng côn trùng kêu xa xa, còn có tiếng lửa nổ tí tách phát ra. Ban đêm như thế, lòng cũng yên tĩnh trở lại.
Mọi người nói chuyện say sưa không biết thế nào lại nói tới chuyện thần quái rồi.
Vương Bồi đem chuyện ngày bé thấy rồng kể cho tất cả mọi người nghe, “….Thực sự, một Tiểu Bạch Long rất tuấn tú, vảy trắng, sừng nhỏ, ánh mắt mơ màng, thoạt nhìn như ngủ không tỉnh…” Cô nói xong thì mọi người lại thấy có chút không thích hợp, lúc trước cô vẽ một bức tranh, lại còn nói đùa với Lô Lâm là Ngao Du rất giống con rồng kia, lớn lên cực kỳ giống như đúc không phải sao? Thì ra khi còn bé trí nhớ của cô cũng phát sáng? Lại còn tưởng tượng rằng cô có sức tưởng tượng phong phú nữa chứ?
Vì vậy có chút ủ rũ bảo: “Haiz, chắc mọi người không tin đâu.”
“Sao lại không tin.” Lô Lâm cười hớn hở: “Cái này gọi là gì nhỉ, duyên phận không phải sao? Bồi Bồi à, cậu lúc nào cũng có vẻ nhìn thấy cái gì đó cổ quái. Lúc trước không phải cậu cũng nói là nhìn thấy con chim biết nói tiếng người sao?”
“Chim quái gì chứ?” Vương Bồi nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Mình lúc nào thì nhìn thấy chim quái chứ?”
Lô Lâm bỗng chốc sửng sốt, cô nàng nhìn thoáng qua Chu Tích Quân, thấy trên mặt anh cũng hơi hơi ngạc nhiên, hai người đều cười rộ lên, Lô Lâm lắc lắc đầu bảo: “Haiz, nói đùa thôi, đừng cho là thật.”
Mọi người không ai bảo ai đều cùng im lặng, Vương Bồi cảm giác có chút là lạ, nên cố vắt óc mà nghĩ nhưng vẫn không nhớ tới chuyện chim quái gì cả. Một lát sau mọi người lại chuyển sang đề tài khác, nói vô cùng náo nhiệt, nhưng Vương Bồi vẫn còn muốn nói về Tiểu Bạch Long và chim quái nên lén túm quần áo Ngao Du hỏi: “Ngao Du à, anh có tin không?”
“Cái gì cơ?” Ngao Du lướt mắt nhìn cô, làm bộ không để ý. Tối nay anh ta có thái độ hơi khác thường, rất ít nói chuyện, nhìn không giống anh ta lắm. Sao anh ta không đề nghị khen một câu hả?
“Thì là chuyện Tiểu Bạch Long đó.” Cô nhớ rõ lúc trước nói với anh ta một lần.
“À…”Ngao Du ra vẻ không hiểu: “Cô là nói Tiểu Bạch Long tuấn tú kia hả? Ừ, cũng có thể. Bộ dạng của nó cũng được lắm...” Bộ dáng cao hứng, ánh mắt lấp lánh cười nheo nheo lại.
Cuối cùng cũng có người đồng tình với cô, Vương Bồi bỗng chốc cao hứng đứng lên. Một khi mà đã cao hứng thì nói chuyện cũng không cẩn thận, “Haiz, tôi đã nói rồi mà. Anh nói, cho dù là rồng, nó thông minh hay là ngốc hả? Theo tôi thấy thì nó rất ngốc nghếch, nó còn chưa tỉnh ngủ nữa…”
“Vương Bồi Bồi.” Ngao Du tức giận rống lên với cô: “Cô đi ngủ đi!”
Tên nhóc này đến thời kỳ mãn kinh hay sao ý, cứ tý tý lại vui buồn lẫn lộn vậy hả?
Vương Bồi không thèm để ý đến anh ta nữa mà đi tìm Chu Tích Quân nói chuyện, vẫn là người đàn ông này nói chuyện có vẻ phong độ hơn, thành thục mà chững chạc hơn nhiều, sẽ không giống tên Ngao Du tiểu quỷ kia đang yên đang lành lại giận dữ lên vậy.
Cô tự cho mình là biết nhiều nói vòng vèo: “…Mọi người đã gặp chim quái nói tiếng người rồi hả?”
“Ngày mai chúng ta 8 giờ mới đi ha...”
“... Nó có hình dạng như thế nào?”
“Đến trưa thì nghỉ ngơi giữa đồng ha.”
“…Nó nói cái gì ấy nhỉ?”
“Nhiều lắm ăn thêm chút đi, đường đi còn dài mà…”
Sau đó thì Ngao Du chịu hết nổi lấy áo đưa Vương Bồi về lều…