To read a book for the first time is to make an acquaintance with a new friend; to read it for a second time is to meet an old one.

Chinese Saying

 
 
 
 
 
Tác giả: Jeff Edwards
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Quang11
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Saigon Vĩnh cửu
Số chương: 60 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1178 / 7
Cập nhật: 2017-04-18 08:47:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Khu Kiến Trúc Thuộc Bộ Quốc Phòng Tòa Nhà ‘Ngày Một Tháng Tám’ Bắc Kinh, Trung Quốc Thứ Ba, 25 Tháng 11, 21:48, Giờ Địa Phương
hượng tướng Chen Caihou lên tiếng phá vỡ im lặng. “Các đồng chí, tình hình với Ấn Độ đang vượt ra ngoài sự kiểm soát đó! Chúng ta phải hành động lập tức, trước khi quá muộn.”
Từ ngữ của hắn nghiêm trọng, nhưng giọng nói thì cẩn thận đều đều, để tránh lộ ra bất cứ dấu vết chỉ trích hay buộc tội nào. Hắn đảo mắt nhìn từng người trong nhóm tám người khác đang ngồi quanh cái bàn tròn.
Kể cả hắn, tất cả chín thành viên của Ủy Ban Quân Sự Trung Ương đều có mặt. Hắn thoáng dừng một chút khi mắt đặt đến Lu Shi trước khi tiếp tục đảo đến người kế tới.
Cái bàn hình tròn, để tượng trưng cho sự bình đẳng giữa mọi thành viên của ủy ban. Ở đây, không có chỗ ngồi vinh dự nào cả. Chỉ có những đảng viên cộng sản tận tụy gặp nhau một cách bình đẳng để bàn thảo và quyết định những vấn đề quân sự chiến lược mà thôi.
Ít nhất, lý thuyết là như thế. Trên thực tế, trong căn phòng này, quyền lực phần lớn tập trung vào Lu Shi. Quyền lực của lão ở chức vụ Chủ Tịch của Ủy Ban Quân Sự Trung Ương trên nguyên tắc chỉ hữu danh vô thực, nhưng lão đồng thời lại là Phó Chủ Tịch nhà nước của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (CHNDTH).
Mặc dù lão Xiao vẫn còn mang cái chức Chủ Tịch nhà nước, nhưng lão lãnh tụ già nua này từ lâu đã ủy nhiệm mọi quyền quyết định quan trọng cho Lu Shi. Do đó, qua mặt Lu Shi là một hành vi nguy hiểm. Ngoài ra, điều này cũng khiến đại tướng Chen Caihou và các thành viên khác trong Ủy Ban Quân Sự Trung Ương bị đặt vào một hoàn cảnh tế nhị.
Nếu những trận chạm trán nhỏ với Ấn Độ tiếp tục leo thang, nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa có thể bị rơi vào một cuộc chiến toàn diện với một địch thủ quân sự nguy hiểm. Tướng Chen không hoài nghi gì là Trung quốc sẽ là kẻ chiến thắng trong một cuộc chiến như thế, tuy nhiên cái giá phải trả có lẽ sẽ rất lớn, về cả tài sản lẫn nhân mạng. Cuộc chiến phải được kết thúc trước khi mọi chuyện thoái hóa đến mức như thế.
Tướng Chen lại đảo mắt quanh bàn, những lời của hắn vẫn không được trả lời. Hắn đã bàn trước vấn đề này với vài thành viên của ủy ban rồi và đã nhận được sự đồng ý và hứa hẹn chống lưng cho hắn: hắn sẽ nêu thẳng vấn đề một cách cung kính và các đồng minh ngầm sẽ lên tiếng hỗ trợ. Nhưng hắn đã lên tiếng mà căn phòng lại im lặng.
Lu Shi cũng đảo mắt quanh bàn. “Đồng chí đại tướng à, có người bỏ rơi đồng chí rồi.” Lão nói nhẹ. Lão dừng mắt lại vào tướng Chen.
“Là ai vậy?” Lu Shi hỏi. Lão nhướng một bên lông mày. “Là ai trong số đồng chí của chúng ta sẽ hỗ trợ cho đồng chí?”
Tướng Chen ngồi yên vài giây, rồi quay sang vị Phó Chủ Tịch nhà nước. “Đồng chí Lu, chúng tôi chia sẻ nỗi đau buồn của đồng chí về việc Lu Jianguo mất. Anh ta là một thanh niên tốt và một đảng viên cộng sản chân chính. Cái chết của anh ấy thật là một tấm thảm kịch. Nhưng điều đó có đủ để gây nên chiến tranh hay không?”
“Cái này hoàn toàn không phải là vì con trai tôi.” Lu Shi nói. Giọng lão trầm thấp và khắc nghiệt. “Đây là vì nền an ninh và chủ quyền của quốc gia. Những kẻ nào chứa chấp địch nhân của Trung quốc cũng là địch nhân của Trung quốc.”
Đại tướng Guo Jinping, Tổng Tham Mưu của QGPND, hắng giọng. “Xin lỗi đồng chí Lu… Để xảy ra một cuộc đụng độ quân sự lớn chỉ vì trừng trị một nhóm chuột nhắt đã tiêu hủy một chuyến xe lửa có phải là việc làm khôn ngoan hay không?”
Lu buồn bã mỉm cười. “Chỉ cần một đốm lửa đã đủ thiêu cả cánh đồng rồi.” Đây là nhắc nhở những vị lãnh tụ kia rằng chớ bao giờ coi thường một vấn đề nhỏ nhặt nào cả.
“Đường ray Thanh Hải là một trong những thành tựu công nghệ lớn nhất trong lịch sử.” Lu nói tiếp. “Có nhiều đoạn đường nằm ở cao độ hơn 5.000 mét. Nhiều chiếc máy bay còn không bay cao đến thế. Khi chúng ta mời người Thụy Sĩ qua để khai triển các phương pháp đặt đường ray trên lớp đất bị đóng băng vĩnh cữu, các kỹ sư Thụy Sĩ đều cho là không khả thi. Báo chí phương Tây gọi nó là một dự án vứt đi, trị giá 5 tỷ đô-la. Họ đều bảo rằng dự án không thể thực hiện. Nhưng chúng ta đã làm được. Thế rồi, họ lại đều tiên đoán là nó sẽ hỏng trong vòng một năm. Nhưng đường ray Thanh Hải chở 3.000 người dân vào khu tự trị Tây Tạng mỗi ngày.”
Lão Lu nhìn chầm chập vào tướng Guo Jinping. “Đồng chí đại tướng, chúng ta có thể thay thế toa xe và đầu máy khác. Chúng ta đã mất gần 200 binh sĩ trong vụ tấn công ấy, nhưng QGPND có thể tuyển mộ bấy nhiêu người chỉ trong một buổi chiều. Ngoài ra, kể cả người chết và bị thương, có hơn 1.000 thường dân bị thương vong, nhưng Trung quốc cũng vẫn chịu nổi. Chúng ta có thể ứng phó được các thiệt hại về thiết bị, nhân mạng và tài chính. Nhưng chúng ta không thể cho phép một cuộc tấn công thẳng vào uy tín quốc gia được… Cái quyết tâm của cả nước ta và tư tưởng chính trị của chúng ta đã bị trực tiếp khiêu khích. Nếu chúng ta để mặc một sự thách thức như thế mà không đáp trả, Trung quốc sẽ trở nên yếu ớt trong mắt của kẻ thù và của cả thế giới nữa.”
Đại tướng Xu Zhiyuan, Tư Lệnh Không quân QGPND cung kính gật đầu, nói. “Tôi tin rằng mọi người chúng ta đều đồng ý là có nhiều quan hệ chính trị đáng kể. Nhưng có nên để cho các vấn đề chính trị dứt khoát biến thành chiến tranh không?”
Lu quay sang viên tướng này, nói. “Tôi lấy làm lạ là đồng chí có thể hỏi một câu như thế. Đồng chí đã quên lời dạy của Mao Chủ Tịch rồi sao? Chính trị là chiến tranh không đổ máu, mà chiến tranh chính là chính trị có đổ máu.”
Tướng Xu lại gật đầu. “Mao Chủ Tịch cũng đã dạy rằng ‘Cộng sản là chiếc búa ta dùng để đập bẹp kẻ thù’. Nhưng ngài ấy nói câu ấy vào thời điểm mà Trung quốc đang chiến đấu vì sinh tồn của mình. Thật sự cái đó còn là tình trạng hiện nay hay sao, thưa đồng chí Phó Chủ Tịch? Sau mấy chục năm bang giao hòa hảo, lẽ nào nước láng giềng Ấn Độ chợt biến thành một mối đe dọa cho sự sinh tồn của nước ta? Nói thẳng ra, nếu không phải chúng ta đã phóng 100 quả phi đạn hành trình để đập tan một ngôi làng Ấn Độ thành tro bụi, thì chúng ta có đụng độ với họ đâu?”
Trước khi Lu Shi kịp trả lời, tướng Chen đã giơ tay lên. “Làm thế nào mà chúng ta đi đến tình huống này đã không quan hệ nữa rồi. Không cần biết vì nguyên nhân hay ý định gì, thì chúng ta cũng đã tập kích ngôi làng của họ rồi và họ đã trả đũa. Cho đến nay, các cuộc đụng độ chỉ tương đối riêng lẻ. Nhưng mọi thứ đang thay đổi nhanh chóng. Chúng ta đã lọt vào một quỹ đạo trả đũa càng lúc càng leo thang. Vấn đề là: chúng ta phải làm thế nào để phá vỡ quỹ đạo này trước khi nó hoàn toàn vượt ra khỏi tầm kiểm soát?”
“Tôi đồng ý.” Tướng Guo nói. “Nếu chúng ta không cẩn thận, chuyện này có thể biến thành thứ mà Việt Nam đã biến thành đối với người Mỹ. Hay thứ mà Afghanistan đã trở thành đối với Liên Bang Sô Viết. Một vũng lầy đầy máu mà không có viễn cảnh làm thế nào để kết thúc một cách đẹp đẽ được.”
“Đây đã là phiên bản Việt Nam của chúng ta rồi!” Lu Shi gắt lên. “Các đồng chí không ai thấy được sao? Nghĩ lại mà xem… Việt Nam không phải là thất bại trên mặt kỹ thuật đối với người Mỹ. Mà cũng không phải là thất bại trên mặt chiến thuật nữa. Quân đội Mỹ khi ấy được trang bị tốt, huấn luyện tốt, có hậu cần tốt và ủng hộ tốt. So ra, địch thủ của họ chỉ là một đám khỉ mù chữ chỉ biết lặn lội trong ruộng và đánh đu trong rừng rậm mà thôi. Như vậy, tại sao người Mỹ lại bại trận?”
“Thì lý tưởng cộng sản.” Tướng Guo ngập ngừng. “Quân Bắc Việt được thấm nhuần tư tưởng vĩ đại của Marx và Mao Chủ Tịch…”
Lu Shi vỗ mạnh tay lên mặt bàn. “Mù quáng!” Giọng lão vẫn gay gắt. “Lý tưởng cộng sản không có dính dáng gì vào đó hết. Nếu chỉ là vấn đề lý tưởng, người Sô Viết đã dùng triết lý cộng sản để chiến thắng ở Afghanistan rồi. Ngược lại, quân đội Nga Sô hùng mạnh bị thảm bại bởi một lũ chăn cừu dơ bẩn sống trong hang động. Do đó tôi hỏi các đồng chí lần nữa… Tại sao người Mỹ thua trận bên Việt Nam? Tại sao Liên Sô bại trận ở Afghanistan? Làm thế nào mà hai đại cường quốc có quân lực hùng hậu lại bị kẻ địch yếu hơn đánh chạy? Khi các đồng chí biết được câu trả lời thì các đồng chí sẽ hiểu chúng ta đang đặt cược những gì trong cuộc chiến hiện tại.”
Căn phòng rơi vào yên lặng.
Lu Shi nhìn hết người này qua người kia. “Không ai trả lời được sao? Các bộ não của cả nước ta đang ngồi quanh bàn này mà không một người có thể trả lời một câu hỏi đơn giản như vậy sao?”
Vẫn không ai nói gì.
“Được lắm.” Lu Shi nói. “Tôi sẽ trả lời câu hỏi cho các đồng chí… Liên Bang Sô Viết thua ở Afghanistan cũng vì cùng lý do nước Mỹ thua ở Việt Nam. Đó là vì ý chí cả nước của họ yếu.”
“Xin lỗi đồng chí Lu, cái này có lẽ là hơi đơn giản hóa vấn đề rồi.” Tướng Chen nói.
“Đó không phải là đơn giản hóa.” Lu nói. “Đó chỉ là nói gọn lên sự thật mà thôi. Mà chỉ cần quan sát các sự kiện tỉ mỉ một chút là chứng minh nó ngay thôi.” Lão chỉ một ngón tay vào tướng Guo. “Đồng chí đại tướng, trong các hành động quân sự chống Mỹ, quân đội Bắc Việt đã mất bao nhiêu mạng người?”
“Khoảng một triệu hay sao đó.” Viên tướng đáp.
“Khoảng gần 1,1 triệu thì đúng hơn.” Lu nói. “Và bao nhiêu thường dân Bắc Việt thiệt mạng?”
“Tôi không rõ lắm, thưa đồng chí Phó Chủ Tịch.” Tướng Guo nói. “Tôi từng thấy qua những con số thấp là 50.000, mà cao là đến 300.000.”
“Cũng được.” Lu nói. “Các con số khác nhau tùy theo nguồn tài liệu. Nhưng chúng ta hãy dùng một con số thấp đi, khoảng 100,000 người chết. Cộng chung, tổng số người Bắc Việt bị chết là khoảng 1,2 triệu.”
Lu lại liếc quanh bàn. “Các đồng chí, ai có thể cho tôi biết bao nhiêu quân nhân Mỹ chết ở Việt Nam không?”
Tướng Chen nói. “Tôi nghĩ là có khoảng 58.000 người Mỹ chết.”
“Gần đúng như vậy.” Lu nói. Lão nâng hai bàn tay lên, lòng bàn tay ngửa lên, đong đưa hai tay lên xuống như hai đòn cân. “Bắc Việt mất 1.2 triệu mạng và phần lớn cơ sở hạ tầng bị bom tan nát. Ngược lại, người Mỹ chết chưa tới 60 ngàn binh sĩ, mà cơ sở hạ tầng của Mỹ hoàn toàn không hư hao gì.”
Lão hạ tay xuống. “Khi ấy, nước Mỹ đang thắng trên trận địa. Họ đang thắng trên mặt kinh tế. Khả năng chiến đấu của họ không tý xuy xuyển nào. Vậy, tôi hỏi các đồng chí… Làm thế nào mà Hoa Kỳ lại thua trận Việt Nam?”
Lần nữa, không ai trả lời.
“Vũ khí của họ không hư hỏng gì.” Lu Shi nói. “Binh sĩ họ không thất bại. Kinh tế của họ không có nguy cơ sụp đổ. Chỉ có một thứ không ổn thôi, nhưng nó cũng đủ cho quân đội bất bại của Mỹ phải quay về nước như chó nhà có tang. Ý chí quốc gia của họ không ổn. Họ đã mất ý muốn chiến thắng. Và vì vậy, họ để mặc cho một đối thủ yếu hơn đánh bại họ.”
Mắt lão Lu sáng rực lên. “Đó là lý do của cuộc chiến hiện tại của chúng ta. Không phải vì xe lửa. Không phải vì 200 binh sĩ QGPND đã bỏ mạng. Không phải vì một ngôi làng đầy chuột bên Ấn Độ. Mà cũng không phải vì con trai tôi. Mà là vì sức mạnh của ý chí quốc gia của chúng ta. Mà là vì không chịu cúi đầu trước một địch thủ yếu hơn.”
“Tôi… Ơ…” Tướng Guo nhìn mặt những người ngồi quanh bàn và nuốt nước miếng. “Chúng ta sẽ đi bao xa trong vụ này?”
“Nếu cần đi xa bao nhiêu, thì đi xa bấy nhiêu.” Lu Shi nói. “Cho đến khi chính phủ Ấn Độ thối lui.”
“Nhưng mà, lỡ họ không thối lui thì sao?” Tướng Guo hỏi.
“Họ sẽ.” Lu Shi nói.
“Nhưng nếu họ không lui thì sao?” Guo lặp lại.
“Họ là một địch thủ yếu hơn.” Lu Shi nói. “Nếu chúng ta cược cao đủ, họ sẽ không còn chọn lựa nào khác hơn là thối lui. Và nếu họ không lui… Các bạn hàng xóm Ấn Độ của chúng ta sẽ khám phá ra là có một độ cao nào đó mà họ cược không nổi.”
Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva - Jeff Edwards Lưỡi Kiếm Của Thần Shiva