Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Chương 5: Q.2 Mẹ Chồng, Nàng Dâu, Em Chồng
M
ẹ chồng, nàng dâu, em chồng, ba người đàn bà ba phần trái tim
Phụ nữ đôi lúc sẽ thấy kỳ lạ, vì sao chồng tôi đi ngoại tình? Cũng có phụ nữ sẽ hỏi: “Vì sao bạn tôi lại đingoại tình với người đàn bà khác? Vợ hắn rõ ràng rất đẹp, lại khéo nộitrợ, có được người vợ như thế vậy mà còn có thể muốn đi tìm đàn bà bênngoài, đàn ông thực sự là bất chấp đạo lý, là động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới.”
Kỳ thực con người nào cũng có lòngháo sắc, đến trẻ con thấy gương mặt xinh đẹp còn mở miệng cười, huốngchi là người trưởng thành? Lòng háo sắc giấu ở trong ngực, tựa như mộtvũ trụ nhỏ trong lòng con người, không có nhảy ra vào lúc thích hợp màthôi. Tôi nói như vậy, người khác có thể sẽ nói, Phó Gia Tuấn cậu là một người làm luật sư, tất nhiên là tài năng ăn nói không chê vào đâu được. Thế nhưng, những chuyện như ngoại tình, quan hệ vụng trộm, là hai bênsong phương, nếu như chỉ có một bên thực thi, vậy không phải thành cưỡng hiếp rồi sao?
——–
Tôi thở dài, không thèm nghĩ về chuyện này nữa, cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ.
Điện thoại di động reo vang, là điện thoại của em gái tôi, Gia Kỳ.
“Chuyện gì, Gia Kỳ?”
“Anh hai, mẹ hơi không ổn, ngực tức thở, em rất lo lắng, anh có thể trở về một chút được không?”
Tôi lập tức bỏ lại hồ sơ tức khắc về nhà.
Cha mất, mẹ một mình chống đỡ cáigia đình này, nuôi tôi học xong đại học, cũng để cho Gia Kỳ lên học đạihọc, một nhà có hai sinh viên cũng không tính chuyện gì lạ, thế nhưngđối với một người phụ nữ trung niên góa bụa, ít nhiều cũng có chút giannan, cho dù sau đó tôi đã tốt nghiệp, có tiền sinh hoạt phí chiếu cố Gia Kỳ, nhưng ba mẹ con chúng tôi vẫn phải trải qua mấy năm sống nghèo sống khó.
Tôi vội vã về nha, đẩy cửa thấy mẹ đang nằm thẳng trên giường, Gia Kỳ đang bất an nhìn máy đo huyết áp.
“Mẹ thế nào?”
“Đi ra hàng hiên trồng rau cỏ sau nhà, cầm rau lên nhà, không cẩn thận bị té ngã, mẹ vốn huyết áp cao, ngã lần này không nhẹ. “
Tôi nhanh chóng xem cẳng chân mẹ,quả nhiên là đã sưng phù lên nhiều, Gia Kỳ cũng rất hiếu thuận, đã thoathuốc và xoa nắn cho mẹ.
Mẹ không khỏi rên rỉ.
Gia Kỳ hướng tôi oán giận: “Anh hai, ban ngày anh phải đi làm, chị dâu ở nhà cũng không có việc gì, ngày mai gọi chị ta về đây chăm sóc mẹ đi, nào có đạo lý mẹ chồng sinh bệnh màcon dâu không tới săn sóc.”
Tôi hỏi lại nó: “Nếu như cô ấy tới, em sẽ không tìm cớ gây chuyện với cô ấy chứ?”
Gia Kỳ tức giận: ”Anh hai sao lại nói như vậy? Em và chị dâu là thủy hỏa bất dung sao?”
Tôi không lên tiếng nữa.
Tôi nói với mẹ: “Mẹ, mấy ngày nay Đinh Đinh có chút cảm mạo, chi bằng, con tìm một hộ lý tới nhé?”
Mẹ tôi cười nhạt, “Cô vợ kia củaanh, được nuông chiều từ bé, thân thể thiên kim tiểu thư, tôi nhờ cậy cô ta được sao?” Nói xong lời này, viền mắt cũng đỏ lên, “Người ta nóidưỡng nhi dưỡng lão (*nuôi trẻ con nuôi cụ già), tôi nuôi người con nhưanh, cưới con vợ chỉ lo thương yêu nuôi dưỡng ở nhà, sớm đã quên bà mẹgià tôi rồi.”
Tôi ấm ức thay Đinh Đinh: “Mẹ, Đinh Đinh cũng là thật tâm đối với mẹ.”
Gia Kỳ ở bên cạnh xen mồm vào, ”Thật tâm đối với mẹ? Tới đây ngay cả cơm cũng không làm? Cho dù làm một lầncũng hổ lốn giống như thức ăn cho lợn.”
Tôi nhẫn nhịn trong lòng không nóira, Đinh Đinh không giỏi nấu ăn, mọi người đều biết, nhưng cô ấy cũngkhông phải là không nỗ lực, cũng có người sẽ nói, nói nỗ lực chỉ là mộtcái cớ, sai rồi, có người trời sinh không mẫn cảm với ngành việc nào đó, anh để người ta làm chuyện đúng sở trường của hắn thì hắn làm đâu rađấy, đổi lại vào nhà bếp, thì hắn chính là người mù sờ voi.
Mẹ oán giận, “Tôi không chết được,lẽ ra con người nên phải biết tuổi thọ của mình, sống được kha khá rồithì phải chết đi, sống dai chỉ làm cho con cháu thêm phiền não. Hơn sáumươi tuổi rồi, tiếp qua vài ngày nữa là bảy mươi rồi, sống lâu như vậylàm gì!”
Tôi đương nhiên biết mẹ là tức giận nên nói vậy, lúc này tôi chỉ có thể mặt mày tươi cười mà chịu tội với mẹ.
“Nếu không, mẹ, tối nay con ở lại với mẹ đi?”
Mẹ tôi nhướng mày, có chút bất ngờ, “Anh ở lại đây với tôi? Anh không quay về với cô vợ bảo bối của anh à?”
Tôi bịa ra một lời nói dối để xoa dịu mẹ: “Mẹ, con ở lại, tối nay Đinh Đinh về nhà mẹ đẻ rồi, con sẽ ở lại với mẹ.”
“Vậy cũng tốt.” Mẹ lại trở nên vui vẻ, “Nó vắng nhà, mẹ con chúng ta ăn bữa cơm thanh tịnh.”
Bữa cơm này bởi vì tôi ở lại nhà với mẹ, bà vô cùng hài lòng, ăn không ít.
Kỳ thực Đinh Đinh cũng không phải tệ hại như Gia Kỳ nói, ở trong mắt Gia Kỳ và mẹ tôi, Đinh Đinh vừa lườivừa ngu, hèn nhát thậm tệ, mười phần là một bình hoa chỉ để bày xem,nhưng thực ra đều không phải. Đinh Đinh tự có ưu điểm của mình, cô ấyrất hiếu thuận với mẹ tôi, cũng tôn kính cô em chồng này, mỗi khi tớinhà chồng, việc to việc nhỏ đều sẽ giành làm, nhưng có câu nói, nếu anhkhông thích một người, cô ta đứng là sai, trầm mặc cũng là sai, nóichung tất cả mọi thứ đều là sai. Có lẽ thói quen sinh hoạt của mẹ và côấy khác biệt nhau, nên cô ấy thủy chung không chiếm được sự bằng lòngcủa mẹ.
Mẹ tôi thích sạch sẽ, Đinh Đinh từlúc yêu tôi cũng đã biết rồi, đến nhà tôi thì liền để tâm cẩn thận mọinơi, trước khi về cũng không quên dọn sạch sẽ chỗ để dép rồi mới đi,nhưng là như vậy, lau một lần, mẹ tôi vẫn còn có thể không khách khí màquở trách: “Bên đó vẫn còn có chút không sạch.”
Mỗi lần tới lúc đó, Đinh Đinh cũng đều liên tục vâng dạ, ‘”Con lau lại lần nữa.”
Đinh Đinh nếu đi vệ sinh, dùng giấynhiều, mẹ cũng sẽ tiếc của mà oán giận: “Bây giờ giấy vệ sinh đắt lắm!Dùng thế nào nhiều vậy.”
Đinh Đinh rất xấu hổ, tôi cũng rấtbất đắc dĩ. Tôi không khuyên được mẹ mình, không thể làm gì khác hơnđành an ủi cô ấy: “hai thế hệ khác nhau, thế hệ trước dù sao từng phảichịu khổ, quan điểm cũng không giống bọn mình, em không nên quá để ý.”
Trong cuộc sống có nhiều chuyện vụnvặt lắm, thường một chuyện không chịu được cũng sẽ khơi mào ngăn cáchgiữa hai người, Đinh Đinh và mẹ, thực ra đều là người yêu tôi, chỉ làhai người không tìm được điểm hợp nhau, cho nên gặp nhau đều vô cùnggượng gạo.
Lúc trời thu, mẹ thích muối một chút rau trộn để ăn ngon miệng, như là cải canh, cải trắng cay, cải bẹ gìđó, Đinh Đinh liền làm cùng mẹ. Có một lần, cô ấy ở bên ngoài gió lạnhcùng mẹ tôi cả buổi chiều, hiện nay con gái trẻ tuổi đều mặc ít quần áo, Đinh Đinh cũng không ngoại lệ, ngày đó nhiệt độ xuống thấp, cô ấy ở bên ngoài thái rau, rửa rau cùng mẹ, trên người mặc lại ít, đến lúc tôi tan tầm trở về thì thấy sắc mặt cô ấy đỏ lên, đưa tay lên sờ trán, nóngkhông chịu nổi, tôi tức giận trách cứ: “Tại sao không mặc thêm quần áovào?”
Cô ấy chỉ nhỏ giọng nói thật với tôi, “Em ngại mượn áo mẹ.”
Lòng tôi có chút khổ sở, bản thân mẹ mặc không ít, vì sao lại không bảo Gia Kỳ đi lấy áo len cho Đinh Đinh?Nếu buổi chiều là Gia Kỳ ở bên ngoài làm rau với mẹ, mẹ sẽ thương nó màquát nó đi vào nhà.
Lòng tôi thương Đinh Đinh, cô ấy mới chỉ có 24 tuổi, thân thể thì 24 tuổi, nhưng tâm lý thì mới 17 tuổi thôi.
Lúc ăn cơm chiều, Đinh Đinh nóng rần lên, mơ màng ăn xong cơm, cơm nước xong cô ấy muốn đi rửa bát, tôikhuyên lại, “Đi nằm một lúc đi! Nhìn em xem, đầu nóng như thế.”
Mẹ tôi không hài lòng, ở bên cạnhnói: “Lúc chúng ta còn trẻ, ở bên ngoài làm việc, ngày ngắn lẫn ngàydài, băng tuyết ngợp trời, không giống đám đàn bà hiện nay, chiều chuộng thành như vậy.”
Đinh Đinh mắt đầy lệ giải thích: “Em thực sự không có việc gì.”
Tôi nghĩ tới chuyện này, trong lòng từng trận khổ sở.
Tình yêu là cái gì? Là quá trình dễdàng tha thứ và che chở, nếu như cô không yêu người này, tất cả ưu điểmcủa hắn cô đều có thể làm như không thấy, tình yêu làm cho mù quáng, làm cho mất đi lý trí, Gia Kỳ và mẹ tôi nói, tôi nuông chiều Đinh Đinhthành hư, đều không phải, tôi yêu Đinh Đinh, Đinh Đinh cũng yêu tôi,trong quá trình yêu nhau, chúng tôi đều muốn để cho mọi người thỏa mãn,nhưng mà chúng tôi không có tìm được một điểm chống đỡ thích hợp.
Tôi có thể trách mẹ gì sao? Chồngqua đời, con trai là trụ cột thế giới của bà, hơn ba mươi năm rồi, contrai vẫn ở bên cạnh bà, đột nhiên một cái, đã bay đi mất, bay đến bêncạnh người đàn bà khác, bà bỗng chốc mất mát, như là bị người ta đoạtmất thứ bảo bối vậy, loại buồn rầu thất vọng này tôi có thể lý giảiđược, nhưng thống khổ nhất chính là, tôi không biết nên cân đối loạiquan hệ này thế nào.