Số lần đọc/download: 603 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:38 +0700
Chương 17
K
hông ngờ mình chỉ nói giỡn một tí mà anh đã có tật giật mình, Hà Thu Nhiên bật cười khanh khách.
“ Cô cô cô… cô cười cái gì? ” Xấu hổ, Bàng Sĩ Bân tức giận, nói cái gì cũng không thừa nhận mình ra mặt thay cho cô, “ Không cho cười! Tôi nói không cho cười… ”
“ Được rồi! Được rồi! Anh không có, là tôi tự mình đa tình thôi, haha… ” Muốn trấn an anh nhưng cuối cùng cô cũng nhịn không được bật cười ra tiếng.
“ Vốn là không có! Cô im miệng cho tôi, không được cười nữa… ”
Đang lúc ai kia cười bò lăn bò nằm, điện thoại vang lên lần nữa, tạo cơ hội cho Hà Thu Nhiên khỏi bị người nào đó gào thét —
“ Alo? ” Giọng nói dịu dàng tràn ngập vui sướng.
“ Cô Hà, bạn của Bàng tiên sinh — anh Chu Mạnh Luân tới chơi, xin hỏi có cho anh ta lên không? ” Bảo vệ lần nữa thông báo có người tới thăm.
“ Có người tên Chu Mạnh Luân tới tìm anh, gặp hay không gặp? ” Không nói hai lời, cô quay đầu hỏi chủ nhân khu nhà cao cấp này.
Tên lãng tử đào hoa thối nát ấy đến đây làm gì?
Bàng Sĩ Bân sững sờ, lập tức gập đầu đồng ý, “ Để cho anh ta lên đi! ”
Nghe anh trả lời đồng ý, Hà Thu Nhiên liền truyền đạt lại, vì vậy sau đó không lâu, tiếng chuông cửa leng keng vang lên lần thứ hai, cô mở cửa nghênh đón người đàn ông tuấn tú tình cờ gặp trên đường hôm trước.
Chu Mạnh Luân cũng nhận ra cô là người đẹp ngồi trên xe của bạn anh, mập mờ nhìn chằm chằm mặt cô, sau đó đi vào phòng khách, thong thả tự nhiên ngồi xuống sofa như là nhà mình, huých vào người bạn tốt —
“ Còn dám nói là không phải bạn gái? Rõ ràng sống chung với nhau nữa! ” Chu Mạnh Luân chế giễu Bàng Sĩ Bân, anh thật không ngờ mình bất ngờ đến chơi lại để anh khám phá ra gian tình của bọn họ.
“ Đã nói không phải mà, tên lãng tử đào hoa đầu óc thối nát như cậu chỉ biết nghĩ mấy chuyện lên giường với con gái thôi sao? ” Tức giận nắm chặt tay, Bàng Sĩ Bân trở mặt rống to, “ Cô ta làm thay cho Trần tẩu trong thời gian này, quản gia kiêm săn sóc mình. ”
“ Thiệt không đó? ” Khuôn mặt đẹp trai mờ ám nhìn Bàng Sĩ Bân, Chu Mạnh Luân không tài nào tin được.
“ Đương nhiên là thiệt! ” Mỉm cười lên tiếng trả lời trước, Hà Thu Nhiên mặt không thay đổi hỏi, “ Tiên sinh, xin hỏi họ gì? ”
“ Chu, Chu Mạnh Luân. ” Đối với con gái, bất kể là già trẻ lớn bé, xấu hay đẹp, Chu Mạnh Luân vĩnh viễn đều nho nhã lễ độ, phong độ nhẹ nhàng, cũng bởi vì thế mà anh mới được đông đảo phái nữ chào đón.
“ Xin chào, Chu tiên sinh. “ Miệng vẫn cười tươi, Hà Thu Nhiên thân thiện nói, “Xin anh chờ một chút, tôi sẽ pha một ly nước táo tới cho anh.”
“Không cần làm phiền cô, cho tôi ly nước lọc là được rồi.” Cho là mị lực của mình rất lớn, thoáng cái đã làm người đẹp mê muội, cô mới có thể thân thiết ân cần nói chuyện với mình, Chu Mạnh Luân cười hớn hở khoát tay từ chối, không muốn làm phiền cô.
“Không phiền, tôi sẽ làm cho anh!” Mỉm cười chào, sau đó cô lịch sử đi vào bếp.
Nhìn cô đi vào trong bếp, Chu Mạnh Luân lúc này mới quay đầu nhìn bạn tốt của mình, cười hớn hở, “Sĩ Bân, quản gia tạm thời này của cậu quả là rất thân thiện đấy, đã bảo cô ấy không cần phiền phức thế mà vẫn kiên trì pha ình ly nước táo, thật sự là khách sáo quá.”
“Vậy sao?” Lạnh lùng nở nụ cười, Bàng Sĩ Bân có lòng tốt giải thích, “Đợi lát nữa cô ấy bưng ra, cậu cứ hỏi cô ấy tại sao lại kiên trì làm nước táo cho cậu uống.”
Hừ! Anh cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy, bởi vì thái độ của cô gái kia y như lần đầu tiên bưng cho anh ly la hán quả vậy!
“Chẳng lẽ có ẩn ý gì nữa sao?” Chu Mạnh Luân tò mò hỏi.
“Cũng khó nói lắm!” Nhướng mày, Bàng Sĩ Bân chờ xem kịch vui.
Chỉ chốc lát sau, lúc hai người đang say sưa nói chuyện, Hà Thu Nhiên bưng ly nước ra cho Chu Mạnh Luân, còn về phần Bàng Sĩ Bân thì vẫn được 1 ly la hán quả như mọi khi.
“Khục…” Ho nhẹ một tiếng, Chu Mạnh Luân rốt cuộc nhịn không được hiếu kỳ hỏi, “Xin hỏi vì sao cô lại kiên trì làm cho tôi ly nước táo?”
“Chu tiên sinh, là như thế này!” Mỉm cười, Hà Thu Nhiên ôn tồn nói, “Táo có tác dụng giảm lượng mỡ trong máu, rất tốt cho cơ thể con người. Tôi nghi là anh hiểu lầm quan hệ của tôi và Bàng tiên sinh, nhất định là vì mỡ trong máu cao, dẫn đến xuất huyết não, cần phải uống thật nhiều nước táo để thanh tỉnh đầu óc, suy nghĩ minh mẩn hơn một tí.”
Lời nói chưa dứt, Bàng Sĩ Bân lập tức điên cuồng cười to, Chu Mạnh Luân thì choáng váng mặt mày, còn Hà Thu Nhiên thì lịch sự cười với hai người, sau đó thản nhiên rời đi.
“Ha ha ha…” Bàng Sĩ Bân đã lâu rồi không được cười sảng khoái như vậy, nhất là từ khi Hà Thu Nhiên đến đây, ngày nào anh cũng bị chọc tức đến sôi máu, hôm nay có người đồng cảnh ngộ với anh, không vui mới là lạ.
“Ta nói Sĩ Bân, quản gia tạm thời này của cậu đúng thật là nham hiểm, cứ vòng vèo thì ra là muốn nói móc người ta!” Chấn chỉnh tinh thần, Chu Mạnh Luân tức giận cười mắng, cảm giác như mình đến đây để bọn họ trêu đùa.
Uống một ngụm la hán quả, Bàng Sĩ Bân lẩm bẩm nói, “Mình đã sớm quen rồi.”
Ngẫm lại đúng thật đáng buồn a!