Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 17: Bí Mật Về Hắc Ám Nội Khí
V
ương Minh không biết nên khóc hay nên cười nữa. Trở thành người thực vật thì khác gì người chết đâu. Hắn cố hít thở thật sâu, cố bình ổn tâm tình.
“Là phúc không phải là họa, đã là họa thì không thể tranh khỏi”
Vương Minh thầm nhủ mấy câu này trong đầu. Cuối cùng hắn chuẩn bị tinh thần đối mặt, khuôn mặt khôi phục lại vẻ trầm ổn thường ngày, bình tĩnh nói
“Vậy vấn đề của con là gì?”
“Vấn đề của con chính là ở cái nội khí hắc ám kia”
“Nội khí hắc ám? Con thấy nó vẫn bĩnh thường, dạo này dùng con có thấy gì không ổn đâu”
Dì Bạch thở dài không trả lời câu hỏi của Vương Minh mà hỏi ngược lại một câu:
“Vậy con biết tại sao con có thứ nội khí hắc ám kia không”
“Chẳng phải là dì lần trươc cứu con đã dùng thú nội khí này cứu con từ cõi chết về. Do cơ thể con đắc thì hơn người bình thường nên một phần nhỏ nội khí lưu giữ trong người. Sau đó ở trên đảo tập luyện thì kích phát thứ nội khí đó”
“Lão Tà nói với con như vậy đúng không?” Dì Bạch hỏi
Vương Minh gật đầu. Thực ra một phần trong câu nói vừa rồi là do hắn suy đoán mà thôi. Làn đó sau khi dùng thứ nội khí này thực chiến với Tà lão, lão đã nói cho hắn biết rằng thứ nội khí này có trên người hắn là do chúng được ẩn chứa ở trong não của hắn, đó là bộn phận duy nhất không bị thay thế sau cuộc đại phẫu thuật kia. Cuối cùng khi hắn luyện công thì thứ này mới phát triển, dần trở thành một phần nội khí của hắn.
“Thế lúc trước lão ta dạy con những gì?” Dì Bạch hỏi tiếp
Vương Minh khó hiểu tại sao dì lại hỏi hắn những điều này nhưng vì tiền bối đã hỏi, hắn là hậu bối mà không trả lời thì là vô lễ. Vương Minh đáp:
“Tà lão dạy con cách kiểm soát thứ nội khí này, đồng thời giúp con hoàn thiện vu thuật”
“Con cũng biết vu thuật?”
“Vâng. Cũng đã khá hoàn chỉnh rồi tuy rằng mới cận kề thượng đẳng. À đúng rồi Tà lão còn dạy con một bộ tâm pháp giúp bình ổn tâm trạng”
“Phù vẫn còn may quá. Ta cứ tưởng… Nếu như vậy thì hiện nay tình hình đỡ nguy hiểm rồi, cơ hội sống của con là từ 1% lên 3%”
Dì bạch nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm nói. Vương Minh thì cảm tháy kì quặc, không hiểu dì Bạch đang nói cái gì cả. Hắn nhíu mày hỏi
“Dì nói vậy nghĩa là sao?”
Dì Bạch nâng tách trà lên, nhấp một ngụm rồi nhìn ra cửa sổ với ánh mắt miên man, nhớ lại quá khứ rồi nói:
“Dì sẽ từ từ kể rồi con sẽ rõ.
Vương Minh gật đầu, yên lặng chăm chú lắng nghe dì Bạch nói
“Vương Minh giờ đây con là người của môn phái Hắc ám, ta sẽ nói cho con một bí mật, thực ra cái nội khí hắc ám kia là do sư tổ sáng tạo ra tuy nhiên cái thứ nội khí này rất đặc thù chỉ có trưởng môn nhân mới có thể nhưng mà nắm giữ là một chuyện còn dùng được hay không là một chuyện khác. Từ xưa đến nay, chỉ có duy nhất một người có thế sử dụng được nó một cách thành thục đó chính là sư tổ, còn các chưởng môn nhân đời sau không một ai có thể sử dụng được.”
“Tại sao lại không thể sử dụng được? Chỉ là nội khí trong cơ thể thôi mà” Vương Minh hỏi chen một câu.
Dì Bạch lắc đầu cười khổ nói:
“Đúng là nó là một loại nội khí nhưng mà nó không phải nội khí bình thường, nó có linh tính riêng của mình. Có thể nói nó giống một loại kí sinh cộng sinh vậy. Nó coi cơ thể con người như là một ngôi nhà của nó, còn nó sẽ cho phép người đó dùng sức mạnh của nó như là tiền thuê nhà. Nhưng mà cái sức mạnh và tính cách của nó quá ư là mạnh mẽ nên từ khi tổ sư gia mất không một chưởng môn nhân nào dám dùng đến nó cả, đồng thời để giam giữ nó lại không cho nó gây nguy hiểm đến tính mạng thì trưởng môn nhân đời thứ hai đã nghĩ râ một tâm pháp giúp bình ổn tâm hồn. Đó chính là bộ tâm pháp mà lão Tà đã dạy cho con đó”
Dì Bạch đến đây dừng lại một lát, chờ Vương Minh tiêu hóa hết đống tin tức không lồ kia. Quả thật hiện nay Vương Minh đang vắt kiệt óc để tiêu hóa chúng. Cái gì mà linh tính? Cái gì mà cộng sinh?... Rất nhiều dấu hỏi xuất hiện trong đầu hắn. Thở ra mạnh một tiếng, hắn dùng bộ tâm pháp kia để tâm hồn hắn bình lặng lại, cố gắng sắp xếp lại lời của dì Bạch vừa nói. Một lúc sau hắn đã phần nào hiểu được, hắn ngước nhìn dì Bạch hỏi
“Vậy cái nội khí hắc ám này có tính cách như thế nào”
“Cuồng bạo và khát máu”
Vương Minh sửng sốt. Dì Bạch như không thấy biểu hiện này của hắn, tiếp tục nói:
“Năm xưa tổ sư gia vốn là một sát nhân máu lạnh, gọi là ác ma cũng không hề quá. Dưới tay người không có ít hơn một triệu cái đầu. Con đã từng là một sát thủ chắc là con biết cảm giác khi giết một người là như thế nào chứ”
Vương Minh gật đầu. Giết người là một việc rất nghe tởm, khi giết người cảm giác đầu tiên sẽ là hoảng sợ nhưng đối với sát thủ đã được đặc huyến kĩ càng về tâm lí thì sự hoảng sợ này chỉ xuất hiện thoáng chốc mà thôi. Dần dần trong quá trình hành nghề, số người giết càng nhiều hơn thì sự hoảng sợ này sẽ biến mất dần mà thay vào đó là cảm giác thèm muốn điên cuồng chém giết mãnh liệt. Đây là một trạng thái tiêu cực đối với sát thủ bởi cảm giác điên cuồng này rất dễ khiến cho ý chí của sát thủ bị che lấp. Để làm giảm cái cảm giác thèm khát máu tanh này, sát thủ có rât nhiều cách. Như hồi hắn ở Vương gia, có một người đồng nghiệp của hắn dùng dục vọng để phát tiết cảm giác này. Hay như chính bản thân Vương Minh, Vương Minh thường dùng rượu vang và âm nhạc để đè nén cảm giác
Dì Bạch lại thưởng thức ngụm trà nữa, rồi nói tiếp:
“Càng ngày tổ sư gia càng cuồng sát hơn cho đến khi người đến đất nước Trung Quốc. Tại đó sau khi gây ra hàng loạt vụ huyết sát thảm khốc, trên đường trốn chạy ngài đã gặp một vị đại sư Thiếu Lâm Tự. Một người phật pháp vô biên, một người thì là ác ma khát máu. Hai người kịch chiến suốt ba ngày ba đếm không ngừng nghỉ”
“Vậy cuối cùng ai chiến thắng” Vương Minh sốt ruột hỏi
“Đương nhiên là tổ sư của con thắng rồi nếu không làm sao có môn phái Hắc ám chúng ta cơ chứ. Hỏi dư thừa”
Vương Minh cười ngượng quả thật câu hỏi của hắn quá ngốc nghếch. Không thèm để tâm đến sự ngượng ngùng của Vương Minh, dì Bạch tiếp tục nói:
“Nhưng mà có câu “đạo ột thước thì ma ột trượng” trước sức mạnh quá mạnh mẽ của loại nội khí hắc ám này, vị đại sư đó đã thất thủ nhưng trước khi người về cõi tây phương cực lạc, vị dại sư này đã dùng một bí kíp võ công thất truyền từ lâu của Thiếu Lâm hòng kéo tổ sư cùng chết. Tuy không thành công nhưng vị đại sư này đã đẩy lùi được phần tà ác của tổ sư. Tổ sư thức tỉnh, rất hối hận ngài quyết định ở ẩn cư. Người biết rằng phần tà ác trong người chỉ bị áp chế một thời gian mà thôi không thể tiêu diệt hoàn toàn bởi nó đã quá mạnh rồi. Trong suốt những năm cuối đời, người đã nghiên cứu về loại nội khí này nhưng cho đến những ngày cuối đời người vẫn không thể tìm được cách nào tiêu diệt được cái tác phẩm của mình. Cuối cùng người quyết định lập ra Hắc ám môn chúng ta, đưa ra qui định các trưởng môn đời tiếp theo sẽ tiếp nhận loại hắc ám nội khí này và đời đời tìm cách để không chế nó”
“Khoan đã, dì Bạch. Con có một điều khó hiểu tại sao tổ sư lại không mang nó chết cùng đi lại phải truyên cho các chưởng môn đời sau là sao?” Đây chính là điểm bất hợp lí mà Vương Minh nhận ra khi nghe câu chuyện này. Bình thường theo như hắn biết thì khi người chết các cơ quan bị phân hủy, mà các cơ quan là nơi tạo ra nội khí nên các cơ quan mất thì chắc chắn nội khí sẽ biến mất theo.
“Ta biết con sẽ hỏi điều này mà”
Dì Bạch thản nhiên nói. Dường như câu hỏi của Vương Minh cũng đã nằm trong dự tính của dì rồi. Dì Bạch bắt đâu giải thích
“Như dì đã nói thì thứ nội khí này rất quái dị. Nó như kiểu một chỉnh thể có tính cách, chắc con đã thấy cái hình dạng của nó ở bên ngoài, chính là những đám nội khí mày hắc huyết. Tổ sư trước khi qua đời đã phát hiện ra rằng cho dù ngài chết thì thứ này cũng không biến mất thậm chí ngày chết đi thì sự kiểm soát đối với nó cũng biến mất, nó có thể tự do thoát khỏi thể xác của người rồi nhập vào một người khác.Giờ con đã hiểu chưa”
Vương Minh gật đầu hiểu. Dì Bạch nói tiếp:
“Cách đây 30 năm ta với lão Tà lúc đó con trẻ, rất ham muốn chinh phục đinh cao sức mạnh nên đã tranh giành vị trí trưởng môn nhân hòng muốn tiếp nhận thứ nội khí kia. Cuối cùng bằng thủ đoạn mờ ám, ta đã giành chiến thắng. Thành công tiếp nhận vị trí trưởng môn nhân và thứ nội khí kia từ sư phụ của hai bọn ta, tức trưởng môn nhân đời trước. Và thế là từ đó đến nay lần gặp cách đay ít hôm là lần đầu tiên hai chúng ta gặp lại nhau sau 30 năm. Nghĩ kĩ lại chuyện năm đó thì chúng ta quả thật quá ngốc nghếch, cái gì mà đỉnh cao võ học chứ đều làm sao bằng tình cảm sư huynh sư muội bao năm gắn bó với nhau được”
Nói đến đây, dì Bạch nở một nụ cười tự giễu. Ánh mắt có chút buồn bã, oán trách. Vương Minh thấy vậy liền an ủi dì:
“Trên đời không có bán thuốc hối hận. Dì tốt nhất là nên quên đi quá khứ, hướng đến tương lai sống thôi. Hay là dì thử cố gắng hòa giải với Tà lão xem”
Dì Bạch cười gượng nói
“Dì biết muốn trở lại ngày xưa là không thể được. Dì hiểu tính của lão ta, lão ta suốt bao năm qua vẫn hận dì vì chuyện năm đó, lần trước đến gặp dì chẳng qua là vì chuyện của con mà thôi. Được rồi bây giờ chúng ta nói đến tình trạng của con”
Sự buồn bã cùa dì Bạch lập tức biến mất thay vào đó là sự nghiêm túc. Đúng là cao thủ, tâm trạng thay đôi nhanh chưa đến một giây. Dì Bạch nói:
“Năm đó khi ta cứu con, ta chỉ dùng nội công bình thường để trị thương cho con nhưng nào ngờ lúc truyền nội công xảy ra dị biến. Hắc ám nội khí trong người dì bỗng mãnh mẽ vô cùng, thoát khỏi sự khống chế của dì mà chạy vào trong cơ thể con. Nhưng mà khi dì dùng nội khí kiểm tra khắp cơ thể con thì lại không phát hiện ra bất cứ vết tích nào của nó cả, giống như khi vào trong cơ thể con nó biến mất vậy. Đây là điều kì lạ chưa bao giờ xảy ra từ ngày lập môn đến nay”
“Vậy tức là năm xưa không phải dì cố ý truyền cho con à” Vương Minh hỏi
Dì Bạch gật đầu nói:
“Dì đã trở về xem lại nghiên cứu của các trưởng môn nhân đời trước thì cũng đã có người đặt giả thuyết cho hiện tượng này. Vị trưởng môn đó đặt giả thyết rằng vì thứ nội khí nàycó linh tính nên một ngày nào đó khi gặp người có cơ duyên, nó sẽ phá vỡ sự không chế để đến với vị chủ nhân đích thực của nó. Người mà nó cho rằng giống với tổ sư năm xưa, sẽ phát huy được 100% sức mạnh thật sự của nó”
“Aaaa… “
Nghe đến đây, Vương Minh không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi. Giống với tổ sư năm xưa vậy thì hắn sẽ trở thành một tên ác ma khát máu giết người không ghê tay. Tuy rằng thủ đoạn đối của hắn có thể là rất độc ác nhưng mà những kẻ Vương Minh giết đều là những kẻ đáng chết, trên tay chúng đã nhuộm máu người vô tôi. Vương Minh không muốn biến thành một tên ác ma chỉ biết giết và giết, Vương Minh không muốn giết môt người vô tội nào cả.
Nhìn thấu được suy nghĩ của Vương Minh, dì Bạch cười cười nói
“Dì biết tuy con là sát thủ nhưng con là một người tốt, không bao giờ giết người vô tôi cả. Vì vậy dì nghĩ mãi suốt mấy năm qua cũng không hiểu tại sao cái thứ nội khí tà ác đó lại chọn con cơ chứ. Chẳng lẽ nó muốn tạo ra một con người hai nhân cách”
Dì Bạch cười càng lúc càng lớn hơn. Còn Vương Minh thì buồn bực vô cùng. Đúng là trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí cả. Có được sức mạnh thì phải trả bằng nhân cách. Nếu trên đời có thuốc hối hận chắc hắn thà chết chứ không. Dì Bạch thấy khuôn tối sầm như đưa đám của Vương Minh mới dừng cười nói:
“Con yên tâm đi, vì chuyện này ta mới hẹn con đến đây”
Nghe thấy vậy Vương Minh hai mắt sáng rực lên, giọng điệu nịnh nọt nói:
“Dì Bạch xinh đẹp tài giỏi chắc chắn là có cách, dì mau nói cho con đi”