Số lần đọc/download: 570 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:39:11 +0700
Chương 06 Phần 2
Đ
ến nơi, Chu Lạc lại cảm thấy băn khoăn, nơi về lại thật sự là nhà của họ.
Đó là một căn nhà gồm năm phòng và ba sảnh, ba người bọn họ, mỗi người một phòng ngủ, Đại Đổng và Phan Lan mỗi người có một thư phòng riêng, Phan Đông lại chiếm hữu phòng xem phim - nghe nói sở thích của anh ta là xem các bộ phim hoạt hình khác nhau.
Vừa bước vào trong nhà, Phan Lan đã tiếp đón cô với tư cách là một chủ nhà, lấy dép lê, rót nước, hướng dẫn vị trí nhà vệ sinh, chăm sóc cô một cách tận tình chu đáo.
Còn về các việc trong nhà bếp sau đó, càng không có chỗ để Chu Lạc nhúng tay vào, huống hồ cô vốn dĩ cũng không biết nấu ăn, nhiệm vụ của cô là ngồi xem “Quái vật Shrek 2” cùng với Phan Đông, Đại Đổng với tài nấu ăn nghe nói là rất siêu đẳng đã bị Phan Lan lôi vào phòng bếp hỗ trợ.
Chu Lạc như ngồi trên tấm thảm gai, không lâu sau lấy lý do là đã xem bộ phim này rồi, tìm cơ hội cũng đi vào trong phòng bếp, chỉ thấy hai người Phan Lan và Đại Đổng, một người nhặt rau, một người rửa rau, một người nhào bột, một người đun nước, phối hợp rất ăn ý. Chu Lạc phải vận dụng tinh thần như đang đứng báo cáo trước hàng nghìn người mới có thể tìm được thời cơ nhúng tay vào.
...
“Ôi, không được, cuống rau thơm đều được tưới phân bón, phải bỏ đi ít nhất là mười phân.”
“Rau cần thì phải bỏ đi những cuống già, nếu không khi ăn sẽ bị dai.”
“Đại tiểu thư, lẽ nào cô không biết cải làn thường ăn phần cuống? Bỏ chút lá đi là được rồi.”
“Tôm không những phải bỏ đầu, đường chỉ đen trên thân tôm cũng phải bỏ đi, đó đều là những chất thải, lẽ nào thường ngày cô vẫn ăn tất cả những thứ đó?”
...
“Ối!” Đây lại là tiếng của Chu Lạc, cô bị những câu nói không ngớt của Phan Lan làm ất tập trung, không cẩn thận, bị đầu nhọn ở đầu tôm đâm vào tay.
Đại Đổng vội vàng nắm lấy tay cô, đưa đến rửa dưới vòi nước ấm, đồng thời dịu dàng khuyên nhủ: “Được rồi, ở đây không cần em giúp đỡ, bọn anh làm nhanh thôi, hay là em vào thư phòng của anh, tìm một quyển sách nào đó mà đọc?”.
Chu Lạc cảm thấy buồn bực, hồi nhỏ thì có bảo mẫu, đi học và đi làm đều có nhà ăn, khi đến ở nhờ nhà dì Mai cũng có người chuyên lo chuyện cơm nước, thêm vào đó cô cũng không quá kén ăn, căn bản là cô chưa từng đặt chân tới nhà bếp. Có thể phân biệt rau cần và rau thơm đều phải dựa vào mùi hương, còn rau cải làn, cô mới chỉ nhìn thấy nó ở trên đĩa, tôm thì mới chỉ nhìn thấy những con còn sống ở trong siêu thị, làm sao mà biết được còn phải khêu sợi chỉ đen nào đó chứ!
Đây vẫn là lần đầu tiên cô bị người ta ghét bỏ đến nỗi thấy cô cái gì cũng sai. Chu Lạc rầu rĩ làm theo lời của Đại Đổng, bước vào thư phòng của cậu, nhưng ngay cả một hàng chữ cũng không thể nào nhập tâm được.
Chân tay được nhàn rỗi nhưng đầu óc lại không hề nhàn rỗi. Chu Lạc bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, dường như bắt đầu từ lần gặp gỡ đầu tiên với Đại Đổng, bản thân mình chưa từng làm được một việc gì đáng để khoe khoang cả. Phương diện mà cô tự cảm thấy tương đối đắc ý, hoàn toàn không có cơ hội để thể hiện trước mặt cậu, vậy thì, rốt cuộc cậu thích cô ở điểm gì?
Sắc đẹp của cô? Không thể nào, ngoại hình của Phan Lan cũng không thua kém cô, hơn nữa còn trẻ hơn cô, thêm vào đó, Đại Đổng cũng không thể nào lấy vợ chỉ vì ngoại hình. Sự trưởng thành của cô? Đó càng không phải là lý do, bởi vì sau khi cô quen Đại Đổng, đều làm những chuyện ngốc nghếch đến nỗi không dám quay đầu lại nhìn với ngoại hình là một cô gái trưởng thành như đâm xe, thổ lộ, khóc lóc... Sự thông minh của cô? Ừm, đến giờ vẫn chưa có căn cứ để chứng minh với Đại Đổng về điều đó.
Còn cả buổi tối hôm nay nữa, đầu óc cô mụ mị không biết tự lượng sức, lại chạy vào nhà bếp để lộ sở đoản của mình, vội vội vàng vàng chứng minh rằng ngay cả đến công việc nhà, cô cũng không biết làm.
Vậy thi Đại Đổng, rốt cuộc đã thích cô ở điểm nào? Nếu không thích, vậy tại sao lại đồng ý với lời thổ lộ của cô, thương hại cô ư?
Lẽ nào cậu không biết rằng, cho dù là một cô gái muộn chồng, cũng có lòng tự trọng của mình, hu hu, cô không cần người ta thương hại...
Suy nghĩ về mọi chuyện, đặc biệt là những chuyện cực kỳ buồn bực, vô cùng bối rối, thời gian thường luôn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc, bữa tối đã chuẩn bị xong, Đại Đổng đích thân vào thư phòng gọi cô ra ăn cơm.
“Ôi, đây là tạp chí lần trước Đông Tử để lại đây, không ngờ em cũng thích.” Cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình của Đại Đổng có chút khác lạ, Chu Lạc vội vàng nhìn vào cuốn tạp chí trong tay đã được cô chăm chú nhìn từ rất lâu.
Trời ạ! Cô muốn đập đầu vào tường, đừng ai ngăn cản cô!
Hóa ra thứ mà cô tiện tay rút bừa trên giá sách xuống, hiện giờ đang giả vờ chăm chú nghiên cứu, lại là cuốn tạp chí “Khỏe và đẹp”. Điều này cũng không vấn đề gì, vấn đề nằm ở chỗ trang ảnh màu mà cô vừa lật ra, lại in hình một thanh niên nam to khỏe với những bắp thịt cuồn cuộn, lại chỉ mặc mỗi chiếc quần sịp bằng chất vải co giãn. Điều này cũng có thể cho qua được, nhưng dòng chữ tiêu đề màu đen to tướng ấy lại vô cùng bắt mắt, nội dung là: Cần luyện tập như thế nào mới khiến phái mạnh duy trì được nhịp độ yêu lâu hơn!
“Ờ, à ờ, em vừa mới lấy ra.” Chu Lạc ném tờ tạp chí đó ra giống như vừa sờ vào một vật gì đó gây bỏng tay. Cuốn tạp chí đáng thương ấy dường như không can tâm khi bị cô vứt bỏ, trang giấy mỏng manh đó lại dính vào tay cô lưu luyến một lát - tay cô đã ra mồ hôi, lời nói dối không cần kiểm chứng cũng tự thú nhận. Ai bảo cô cứ giữ chặt lấy cuốn tạp chí ngồi suy nghĩ mà không chịu thay đổi động tác cơ chứ?
Ánh mắt của Đại Đổng sáng bừng, khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ cười, không kiềm chế được đưa tay xoa xoa lên mái tóc đang cúi gằm xuống của Chu Lạc, “Đi thôi, nếu không ra, cơm canh sẽ nguội hết cả đấy”.
Mái tóc của Chu Lạc sau khi được cậu xoa, lại càng giống như một mớ bòng bong, trái tim cô đập loạn xạ, gần như được Đại Đổng đẩy vào phòng ăn.
Bên cạnh bàn ăn, Phan Đông đang bận ăn vụng, Phan Lan nhanh tay nhanh mắt cầm đũa gõ vào tay anh ta, sau khi Chu Lạc và Đại Đổng bước vào, hai anh em họ dừng mọi động tác lại để chào hỏi.
“Tôi đã nói mà Đại Đổng, không nhận ra đấy, tên tiểu tử ạ.” Ánh mắt của Phan Đông cứ liên tục thăm dò trên khuôn mặt của hai người, trước khi nước dãi nhỏ xuống đã kịp khép cái miệng đang há hốc lại, nuốt miếng thịt bò xuống nói, ánh mắt nhìn Đại Đổng có chiều hướng khác hẳn.
Sắc mặt của Phan Lan biến đổi khôn lường, không nói một lời nào, bắt đầu bày biện bát đũa, phòng ăn yên lặng tới nỗi chỉ có tiếng bát đĩa chạm nhau.
Chu Lạc lơ mơ hốt hoảng, lẽ nào bọn họ có mắt thần có thể nhìn xuyên thấu, biết được cô đã xem thứ không nên xem trong thư phòng? Nhưng nếu cứ cho là như vậy, thì có liên quan gì tới Đại Đổng chứ?
Thực ra nếu Chu Lạc soi qua gương một chút, sẽ phát hiện ra mái tóc của cô lúc này đang rối bời, ánh mắt mơ màng, hai má ửng hồng, đôi môi bị cô cắn cho tới nỗi xuất hiện màu đỏ thẫm, lấp lánh ánh nước đến nỗi giống như hiện trường của một sự tình nào đó đã xảy ra.
“Vớ vẩn, cô ấy đọc sách ở trong phòng, có thể quá nhập tâm.” Đại Đổng đấm vào lồng ngực rắn chắc của Phan Đông, bật cười hà hà rồi bắt đầu ăn cơm.
Mùi rượu thơm bốc lên, Chu Lạc ngẩng đầu, “Hạnh hoa thôn? Hay là loại để lâu năm”. Ngước mắt nhìn bình rượu mà Phan Lan đang cầm trên tay, lại là màu tím không có nhãn mác.
“Ai da, thật sự là không nhận ra được mà.” Phan Đông tối nay dường như luôn nói câu nói đó.
Phan Lan thay anh ta bổ sung thêm, “Không ngờ chỉ dựa vào mùi hương mà cô có thể nhận ra được. Đây quả đúng là loại rượu phần của quê hương chúng tôi, mà còn là loại do chính phủ chuyên cung cấp đấy nhé”. Khi nói có thêm chút đắc ý.
Chu Lạc khẽ mỉm cười, không nói thêm gì nữa, cô nói tới rượu, chẳng qua là vì muốn phá vỡ bầu không khí vốn rất kỳ lạ ban nãy.
Phan Lan lấy ly ra rót rượu ọi người, nhưng lại thiếu phần của Đại Đổng, đồng thời giải thích với Chu Lạc, “Đại Đổng bị dị ứng với men rượu, chắc cô còn chưa biết nhỉ?”.
Đúng là cô không biết, Chu Lạc oán trách nhìn sang phía người bên cạnh đang được coi là bạn trai của mình, người đó làm mặt hề với cô, quay đầu lại kêu lên với Phan Lan: “Anh đã nói rồi mà, Lan Tử, em thật lòng muốn vạch trần anh đấy à, tối qua đã say mềm rồi, còn uống chưa đủ, hôm nay lại mang rượu ra nữa ư?”.
Phan Lan cười hì hì, đưa tay vỗ vào vai cậu, “Cái này gọi là bây giờ có rượu bây giờ say, anh hai, anh lại thiếu mất một thú vui đấy”.
Phan Đông cứ một ly rượu một miếng thịt, cười hì hì nói: “Nếu cậu ấy cũng uống rượu, thì còn ai lái xe vận chuyển chúng ta về? Ai nấu mỳ cho chúng ta ăn?”.
Thì ra, vai trò của Đại Đổng trong ba người bọn họ, chính là tài xế kiêm đầu bếp.
Đồng thời Chu Lạc cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cô lại có xu thế đắm chìm trong thế trận đã bày sẵn, vì bản thân mình, cũng vì Đại Đổng, cô cần phải nói chút gì đó.
“Hai người thật hạnh phúc, uống xong rượu còn có người phục vụ. Trước đây tôi vốn không thích ăn mỳ, sau khi tới Bắc Kinh mới phát hiện ra mỳ của phương bắc ngon hơn mỳ ở phương nam nhiều. Đặc biệt là sau khi uống rượu xong được ăn một bát mỳ nóng hổi, thật là tuyệt biết bao!” Khi nói, ánh mắt liếc sang nhìn Đại Đổng đang ngồi bên cạnh, biểu hiện ra vẻ rất mong chờ.
Phan Đông đập bàn, nói chen vào, “Môi giới người cùng chí hướng nhé! Muốn ăn mỳ thì không có vấn đề gì, trong thiên hạ muốn ăn mỳ thì phải tới Trung Quốc, trong Trung Quốc muốn ăn mỳ thì phải tới Sơn Tây, hôm nào đưa cô về quê chúng tôi, mỳ ở đó còn chính tông hơn mỳ ở Bắc Kinh nhiều”.
Đây là câu nói dài đầu tiên của Phan Đông trong buổi tối hôm nay, lời vừa thốt ra khỏi miệng, liền gặp phải ánh mắt sắc như dao của hai cô gái truy sát.
Chu Lạc hận anh ta đã cướp lời của Đại Đổng, phẫn nộ biểu hiện: Có cần anh nhiều lời không hả!
Em gái ruột của anh ta lại hận anh ta tự kết thân với cô: Về quê cái gì chứ?
Ngay cả Đại Đổng, cũng chỉ trích anh ta, “Cái gì mà môi giới người cùng chí hướng, ngày nào cũng uống, anh thành sâu rượu rồi đấy, được chưa?”. Lại quay sang dịu dàng nói với Chu Lạc, “Muốn ăn mỳ thì không vấn đề gì, không phải về quê, đợi một chút là có liền”.
Phan Đông không hiểu tại sao trong chốc lát lại trở thành tâm điểm bị chỉ trích, ngẩn ngơ nhìn những người khác, nghe được câu nói của Đại Đổng, chê cười nói: “Cậu cứ giả bộ đi!”, rồi giống như thổ lộ, quay sang nói với Chu Lạc, “Tôi nói cho cô nghe, cô đừng thấy cái anh chàng Đại Đổng này có ngoại hình điển trai khiến các cô gái yêu thích, thực ra con người này là vô vị nhất, ngay cả ăn cơm cũng rất vô vị. Đối với cậu ta, tất cả sơn hào hải vị cũng không sánh nổi với mỳ sợi, một ngày ăn ba bữa mỳ cũng không chán. Cô đừng có bị cậu ta lừa, cẩn thận sau khi theo cậu ta rồi, ngày nào cũng ăn mỳ đấy!”.
Phan Đông nói những lời đó, vốn muốn chĩa mũi dùi về phía Đại Đổng, thêm vào đó anh ta cũng hơi cảm nhận được bầu không khí bí hiểm hiện tại, thầm nghĩ mấy cô gái trẻ này thật chẳng biết suy nghĩ thế nào, ai cũng chỉ nhìn vào mỗi khuôn mặt của Đại Đổng. Em gái vì cậu, ngay cả anh trai ruột cũng không thèm để ý tới, đàn ông chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp đẽ thì tác dụng gì chứ? Cần phải có khí phách của nam tử hán, uống rượu thì phải bằng bát lớn, ăn thịt phải ăn miếng to, cần phải biết ý biết tứ, biết đi hát karaoke, biết lên mạng, biết tất cả các yếu tố đang thịnh hành - giống như anh ta vậy!
Không ngờ Chu Lạc nghe xong lời tố cáo của anh ta, ánh mắt càng sáng bừng, ngây ngô cười hì hì, “Hóa ra Đại Đổng lại dễ nuôi vậy ư!”.
Mù quáng, đây tuyệt đối là mù quáng! Phan Đông suýt nữa thì thổ huyết.
Món mỳ Thái[1] do chính tay Đại Đổng làm, chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến Chu Lạc vô cùng cảm động, đợi đến khi bê ra, mùi thơm của mỳ, mùi thơm của thịt và cả hương thơm của dấm Lão Trần[2], quện lại với nhau tỏa ra một hương vị ấm áp khiến người ta cảm động.
[1] Mỳ Thái: Một loại mỳ, đặc sản của Sơn Tây, Trung Quốc.
[2] Dấm Lão Trần: Một đặc sản của vùng Sơn Tây, Trung Quốc.
Từng sợi mỳ mỏng tang như lá liễu, đưa vào miệng cảm giác trơn tuột mà lại vẫn có cảm giác đang nhai, miếng thịt hầm nhừ béo mà không ngán, nước canh thơm ngon, nhạt, hơi chua, Chu Lạc suýt nữa thì bị hơi nóng của bát mỳ khiến chảy cả nước mắt. Hu hu, một đầu bếp hữu dụng thế này, cô không nỡ để người khác dùng cậu nữa rồi, phải làm sao đây?
Ăn một mạch hết cả bát mỳ lớn, khi ngẩng đầu lên thở, mới phát hiện ra phần mỳ của người khác lại chẳng ai động tới. Phan Đông còn đang bận uống rượu ăn thịt, Phan Lan lại cứ cầm ly rượu trên tay không chịu buông xuống, ánh mắt sáng rực khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái. Vội vàng nhìn sang Đại Đổng, phát hiện ra cậu đang tươi cười nhìn cô ăn mỳ, xong rồi còn hỏi: “Ăn no chưa? Anh lấy thêm cho em một bát”. Nói xong không đợi cô trả lời, giằng lấy chiếc bát của cô, lao vào trong bếp.
Chu Lạc cảm thấy khó xử, món này vừa là thịt vừa là cacbonhydrat, sau này liệu cô có biến thành lợn con béo ú nữa không, không, lúc đó e rằng phải gọi là lợn già béo ú mới đúng, ặc, thật khó nghe quá.
Cùng lúc đó, Chu Lạc còn để ý thấy Phan Lan ngồi đối diện đang uống hết ly này tới ly rượu khác, đảo mắt một vòng, cũng nâng ly rượu của mình lên, nói với cô ấy: “Uống rượu một mình thật chẳng thú vị chút nào, để tôi mời cô một ly”.
Khóe môi Phan Lan mang theo chút chế giễu, “Anh hai không thích các cô gái uống rượu”.
Chu Lạc cười một cách dường như không để ý tới điều đó, “Đó là bởi vì anh ấy ghen tỵ, nếu không phải vì dị ứng men rượu, chưa biết chừng lại thích ấy chứ”. Hì hì, dù sao tạm thời cậu cũng không nghe thấy, cứ bịa một chút đi.
“Quả nhiên là rượu ngon.” Trong nháy mắt Chu Lạc lại rót thêm một ly, chạm ly với Phan Lan rồi lại uống, đợi đến khi Đại Đổng bê bát mỳ quay trở lại, cô đang uống ly thứ tư.
“Ha ha, ha ha.” Phan Đông trợn tròn mắt cười nhạo Đại Đổng, “Tôi đã nói gì nhỉ, rượu là thứ tốt, không ai là không thích. Tên tiểu tử này kiếp trước đã tạo nghiệt nên ông trời mới trừng phạt cậu ta đấy!”. Dù sao hôm nay, thế nào anh ta cũng cảm thấy Đại Đổng thật chướng mắt, cứ chớp được cơ hội là đâm một mũi dùi. Tên tiểu tử này thật quá đáng, ở bên cậu ta, chẳng cô gái nào chịu nhìn sang người đàn ông khác nữa.
Thấy Chu Lạc len lén liếm môi giống như mèo con ăn vụng cá, Đại Đổng cười đau khổ lắc đầu, nhưng cũng không nói gì, trộn đều mỳ lên rồi đẩy về phía cô.
Khi đánh cược giữa tình yêu của Đại Đổng và cơ thể uyển chuyển của bản thân, Chu Lạc lại ăn hết nửa bát mỳ nữa, lúc này ba người bọn họ cũng ăn được tương đối rồi.
Theo thỏa thuận từ trước, Phan Đông phải phụ trách việc dọn rửa bát đũa, anh ta luôn mồm lảm nhảm chống chế, muốn để đến ngày mai đợi người giúp việc theo giờ tới dọn rửa.
“Không, không được, sẽ sinh ruồi muỗi đấy!” Ánh mắt Phan Lan mơ màng, hai má đỏ hồng, rõ ràng là đã uống quá nhiều, nhưng đồng thời vẫn không quên ngăn chặn thói lười biếng của anh trai.
Dù sao cũng đang có khách trong nhà, Phan Đông không tiện tiếp tục chây ì, ngoan ngoãn thu dọn bát đĩa bước vào nhà bếp.
“Chu Lạc, hai người cứ nói chuyện đi nhé, tôi lên lầu đây.” Phan Lan lảo đảo đứng dậy, khi đi ngang qua hai người lại bỗng nhiên nghiêng người một cái, trượt chân ngã xuống đất.
Chu Lạc tranh đỡ cô ấy dậy trước, nhưng trong giây phút đứng dậy lại đưa tay ôm trán kêu lên: “Ôi chao, không xong rồi, loại rượu này nặng quá, em cũng say rồi”. Tuy nhiên, cô không trượt ngã, bởi vì Đại Đổng ở bên cạnh giúp cô đứng vững.
Mềm nhũn người dựa vào người của Đại Đổng, nhìn bề ngoài cậu hơi gầy, nhưng khi tiếp xúc lại phát hiện cơ thể cậu rất có da có thịt, tuy nhiên đều là cơ bắp, dựa vào đó rất chắc chắn, có chỗ chống đỡ nhưng không quá cứng, có thể so sánh với giường đệm lò xo cao cấp nhất.
Đây là lần đầu tiên Chu Lạc tiếp xúc với người khác giới ở khoảng cách gần như vậy, trái tim cứ đập thình thịch, trước đầu mũi là mùi hương thanh khiết chỉ có ở những người đàn ông trẻ tuổi, chiếc áo sơ mi bằng vải cotton mềm mại dễ chịu, thấp thoáng còn có cả mùi hương của xà phòng, trong lúc này, rượu mới chỉ say ba phần cũng trở thành bảy phần, khuôn mặt trở nên đỏ ửng.
Sau khi than một tiếng khe khẽ, Đại Đổng bế thốc Chu Lạc lên, đồng thời nói vọng vào với Phan Đông - người đang lúi húi trong phòng bếp: “Mau lại đây chăm sóc Lan Tử một chút, bát đũa cứ để đó lát nữa tôi rửa”.
Chu Lạc đã say mềm một nửa là hạnh phúc, một nửa là xấu hổ. Cô không biết rằng hóa ra cánh tay của đàn ông lại mạnh mẽ đến vậy, có thể bế bổng một người vốn không được nhẹ nhõm như cô lên. Cô cũng không biết rằng, cảm giác nằm ngang trong vòng tay của Đại Đổng, lại ngọt ngào đến thế.
Cô vùi khuôn mặt mình vào lồng ngực của cậu, lại cọ cọ vào đó, cố gắng không nhớ lại cú liếc mắt kinh hoàng ban nãy của Phan Lan - người đang nửa ngồi trên nền nhà nhìn cô. cô bận rộn dừng lại, cất giữ, và bảo lưu vĩnh viễn hạnh phúc của hiện tại.
Bởi vì đã nhắm mắt lại, chỉ có thể dựa vào cảm giác phán đoán ra Đại Đổng bế cô vào một căn phòng khác, căn cứ vào mùi hương thanh khiết quen thuộc, Chu Lạc đoán rằng đó là phòng ngủ của cậu. Khe khẽ mở một bên mắt, len lén nhìn, không ngờ lại nhìn đúng vào đôi mắt trong veo của Đại Đổng.
Chu Lạc vội vàng nhắm mắt lại theo bản năng, cảm giác một cách mẫn cảm rằng lồng ngực của Đại Đổng phát ra những trấn động đáng ngờ, hai má lại càng đỏ ửng. Sau khi được cậu nhẹ nhàng đặt xuống chiếc ghế sô pha dài bên cạnh giường ngủ, cô thành thật mở mắt ra, nhưng không dám nhìn cậu, khe khẽ nói giống như vừa làm một việc sai trái: “Em giả vờ đấy”.
“Anh biết.” Đại Đổng cuối cùng cũng bật cười.
Chu Lạc nhanh chóng ngước mắt lên, thấy điệu bộ tươi cười của cậu lại có chút thẹn thùng, tuy nhiên vẫn lấy hết dũng khí để hỏi: “Anh đã biết, sao còn phối hợp với em?”. Điều cô không nói ra, đó là bạn thanh mai trúc mã của cậu vẫn đang ngồi dưới đất đấy, mà ánh mắt cô ấy nhìn mình, chậc chậc, có thể khiến người sống nhanh chóng bị đông cứng.
Tuy nhiên, ban nãy, Đại Đổng lại lựa chọn mình mà không hề do dự, đã cho cô niềm tin, cậu không phải người không biết phân biệt rõ ràng.
“Lan Tử là cô gái duy nhất trong đám bạn chơi cùng với anh hồi nhỏ, mọi người đều rất cưng chiều cô ấy. Anh, ừm, cũng phải gần đây mới phát hiện ra có chút vấn đề, rất lâu rồi không về ở đây. Hôm qua là sinh nhật của cô ấy, anh và Đông Tử giúp cô ấy mở tiệc mừng”. Đại Đổng cũng ngồi xuống ghế sô pha, nghiêng người giải thích với Chu Lạc.
Chu Lạc thôi không cắn môi nữa, “Vậy tại sao tối qua anh không trả lời điện thoại của em?”.
“Điện thoại?” Đại Đổng nghi hoặc mở điện thoại ra, tìm trong mục nhật ký cuộc gọi đến, nhưng không phát hiện ra cuộc gọi cần có, hai người nhìn nhau một lát, trong lòng đều đã hiểu cả.
“Cô ấy rõ ràng là hiểu anh hơn em.” Chu Lạc rầu rĩ nói. Có rất nhiều chuyện, ví dụ như cậu bị dị ứng với men rượu, lại phải nhờ Phan Lan nói ình biết.
Đại Đổng có chút bối rối, “Đó chẳng phải là những chuyện vẻ vang gì, không nhất thiết phải tuyên truyền khắp nói. Hơn nữa, ừm, anh không thích tỏ ra vô dụng trước mặt em”. Đại Đổng dừng lại một lát, “Nếu nói đến hiểu, thực ra người hiểu anh nhất, vẫn là mẹ anh”.
Chu Lạc suýt nữa thì phì cười, chẳng phải thế sao, Phan Lan dù có lợi hại thế nào đi nữa, cũng chẳng phải là gì của cậu cả, thậm chí còn không được coi là người thân, nhưng cô vẫn còn có chút băn khoăn, “Bọn anh đã ở chung với nhau”. Phan Đông tính tình xuề xòa, hai người còn lại sống chung dưới một mái nhà, thêm vào đó Phan Lan lại có tình ý, cứ cho là không thể lâu ngày nảy sinh tình cảm, cũng khó có thể đảm bảo sẽ chẳng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Gần đây anh đều ở cơ sở thực nghiệm, lâu rồi không về đây ăn ở. Hôm qua là tiệc mừng sinh nhật, hôm nay là thiết đãi em.” Đại Đổng rất kiên nhẫn giải thích, đồng thời đứng lên tìm một chiếc gối đệm lưng đưa cho Chu Lạc.
Chiếc ghế sô pha trong phòng cậu rất cứng, con gái ngồi vào đó có thể sẽ cảm thấy không được thoải mái.
Chu Lạc đưa mắt nhìn quanh một lượt, quả nhiên thấy căn phòng rất trống trải, chỉ có vài vật dụng thường ngày cơ bản nhất, không giống với một nơi ở thường xuyên. Mà trước đó, cậu cũng không biết hôm nay cô sẽ tới đây, rõ ràng là cậu không nói dối.
“Anh rất ít khi chủ động liên lạc với em!” Cảm nhận được sự thành thật của Đại Đổng, lại hưởng thụ sự ân cần của cậu, Chu Lạc được cưng chiều mà sinh ra kiêu căng, bắt đầu mạnh dạn chất vấn.
“Anh cứ nghĩ em rất bận, sợ làm phiền em.” Thực ra cậu cũng rất bận, khó khăn lắm mới dành ra chút thời gian để gọi điện, phát hiện cô vẫn đang phải nói chuyện xã giao. Cậu cũng là một kẻ ngây ngô, đúng vậy không, đâu biết rằng người bình thường khi yêu nhau, cần phải bao nhiêu thời gian thì liên lạc với nhau một lần?
Nhớ tới cú điện thoại mà cô nhận được khi đang ngồi ăn cùng Diệp Minh Lỗi, Chu Lạc cũng không còn lời gì để nói nữa. Tuy nhiên lại có một cảm giác buồn rầu kiểu khi mới yêu trào dâng. Lẽ nào muộn như vậy bạn gái của mình vẫn ở bên ngoài, cậu không lo lắng chút nào sao? Lẽ nào cậu cho rằng ngoại hình của cô quá an toàn, hay là cậu có đủ niềm tin về sức hấp dẫn của riêng mình? Cho dù thế nào, đều chẳng phải là đáp án mà Chu Lạc muốn nhận được.
“Ừm, thực ra em cũng không đến nỗi bận rộn thế đâu, môi trường làm việc của em tương đối thoải mái. Ngoài những lúc họp ra, thi thoảng ra ngoài một chút cũng không vấn đề gì. Còn có cả chị đồng nghiệp đưa con của mình tới chỗ làm, bọn trẻ leo trèo khắp trong phòng làm việc ấy chứ.” Chu Lạc thản nhiên nói. Cô luôn rất coi trọng công việc, giờ lại cảm thấy thi thoảng không tuân thủ nguyên tắc như vậy, cũng có thể chấp nhận được.
Nói xong những điều đó, Chu Lạc lại có chút xấu hổ, sao lại cứ có cảm giác giống như cô đang cổ vũ cậu làm phiền tới công việc của mình vậy. Đại Đổng là người chăm chỉ chuyên tâm, chắc không thể nào vì thế mà nảy sinh nghi ngờ gì với cô chứ? Vội vàng bổ sung thêm: “Ừm, em chỉ cảm thấy rằng, cơ chế hiện nay của chúng ta hơi cứng nhắc. Thực ra công việc thiết kế, mặc dù là thiết kế công nghiệp, cũng không nhất thiết nhất định phải máy móc hà khắc như vậy”. Đáng tiếc bọn họ là doanh nghiệp quốc hữu mô hình lớn, ngày nào cũng nói đến chuyện cải cách, sáng tạo khoa học kỹ thuật, nhưng tất cả đều là bề nổi, những thứ mang tính thực tế lại không nhiều. Đây chính là một trong những luận đề mà cô muốn đề cập tới trong cuộc cạnh tranh thăng chức lần này.
Đợi một chút, dừng lại! Cô và Đại Đổng, một đôi uyên ương, hiện đã cơm no rượu say, cô nam quả nữ cùng ở trong một phòng, bên ngoài còn có tình địch bao vây, tại sao cô lại nghĩ tới chuyện công việc chứ?!
Gần như ngay lập tức, Chu Lạc đã hiểu ra. Cô căng thẳng, mà nói tới việc dễ dàng nắm bắt hơn, đó là công việc, cô sẽ giải tỏa được một chút tâm lý căng thẳng - nhưng, như vậy cũng quá bóp nghẹt bầu không khí rồi chăng!
Chu Lạc ngậm miệng lại, nhưng khi không nói gì, cô lại càng căng thẳng. Lúc này, giây phút này, ngồi trong phòng ngủ của Đại Đổng, kề bên cơ thể nóng hổi của cậu, ánh mắt cô chỉ dám nhìn vào bộ phận từ mũi cậu trở xuống.
Đại Đổng luôn mỉm cười, đôi môi với đường viền rõ ràng đang cong lên, tiếp nối với làn da mịn màng ở hai má, tạo thành một đường cong với khóe môi, thoạt nhìn như thể vẫn có nét trẻ con, đẹp trai trẻ trung tới nỗi khiến người ta rạo rực.