We read to know we are not alone.

C.S. Lewis

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15: Hội Nghị Biến Thành Trường.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 15: Hội nghị biến thành trường.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
Không lâu sau, một người đàn ông khỏe mạnh có bộ râu quai nón dài đứng lên hỏi:
- Tổ trưởng Diệp, tôi là Ngô Thiên Lĩnh ở tổ một. Tôi muốn hỏi biện pháp chọn trưởng thôn này ra sao?
- Biện pháp dĩ nhiên là bỏ phiếu rồi chọn theo số phiếu từ cao đến thấp rồi.
Diệp Phàm khẽ cười.
- Hừ! Lấy theo số phiếu từ cao đến thấp, toàn một lũ ngu.
Một người đàn ông trung niên gầy gò ngồi bên cạnh hừ lạnh, cặp mắt ánh lên tia nhìn khinh thường.
- Lý Tuyên Thạch, muốn nói gì thì phát biểu, đừng có ăn nói thô tục.
Bí thư Lý Kinh Đống chịu không được lên tiếng nhắc nhở.
- Tôi có ý kiến, số phiếu của họ Diệp chúng ta là ít nhất, nếu lấy theo số phiếu thì còn chọn cái mẹ gì nữa.
Một người đàn ông có gương mặt tròn trịa lên giọng bất mãn.
- Ai kêu phụ nữ họ Diệp các anh vô dụng chứ, sinh chẳng được con trai, ha ha......
Ngô Thiên lĩnh đắc ý cười khan, rồi cả phòng họp cùng cười phá lên.
- Ngô Thiên Lĩnh, anh nói cái gì? Có gan nói lại lần nữa đi?
Người đàn ông mặt tròn kia đứng lên nhìn thẳng vào Ngô Thiên Lĩnh.
- Vì sao không sinh được con trai vậy Diệp Vĩ Cường? Nếu không được cứ tìm một thằng ngu bên họ Ngô chúng tôi giúp cho, tuyệt đối sẽ sinh ra cả một ổ luôn, khạch khạch......
Ngô Thiên Lĩnh càng đắc ý, nhổ phì một cái.
- Con mẹ nhà anh! Chẳng phải chủ tịch thị trấn họ Ngô nhà các anh vì sinh không được con trai nên mới hoảng loạn tự mình treo cổ lên sao?
Diệp Vĩ Cường ăn miếng trả miếng, đắc ý cười một vòng:
- Biết không! Chủ tịch Ngô chính là trứng mềm vô dụng, đoán chừng là cái kia cũng không dựng dậy được, ha ha......
Những người họ Diệp bên cạnh cũng vội vàng ăn miếng trả miếng cười phá cả lên. Dĩ nhiên chẳng phải là việc của người họ Lý, bọn họ chỉ e thiên hạ không loạn, hy vọng cho hai họ Diệp, Ngô đấu nhau để mình chiếm chỗ lợi.
Bí thư Lý giận đến run người, quát lớn “Dừng lại”, nhưng chẳng ai thèm chú ý đến ông.
Lưu Trì và Lý Xuân Thủy thì ngơ ngác hết nhìn sang phải lại sang trái, cảm giác cuộc họp này không khác đấu trường, mọi người đều gầm gè chỉ chực vung nắm đấm nói chuyện với đối phương. Diệp Phàm xanh mặt không, trong đầu suy nghĩ không ngừng. Lúc này hắn không ngừng hối hận, mới biết cái chức tổ trưởng tổ công tác không phải là dễ làm, cấp Trưởng ban cái con mẹ gì, gấp gáp suy nghĩ đối sách.
- Được rồi! Được rồi! Mọi người hãy dừng lại trước hết nghe tổ trưởng Diệp nói đã nào.
Lý Tuyên Thạch hô lớn, đoán chừng nguyên nhân là người họ Lý có người là bí thư vậy mà không ai để ý đến chú mình nên cũng tức giận.
- Lý Tuyên Thạch, anh đừng đứng một bên mà châm chọc. Họ Lý các anh có nhiều người nên nếu bỏ phiếu tính theo đa số thì chức vị trưởng thôn sẽ rơi vào tay các anh rồi, chẳng phải chủ tịch Ngô lần trước đến đây là để điều đình chuyện này sao. Các người họ Lý các anh đâu có tốt đẹp gì, vì thế tôi quyết phản đối chuyện này.
Ngô Thiên Lĩnh đứng lên xổ toẹt, xong quay qua Diệp Phàm nói tiếp:
- Tổ trưởng Diệp, người họ Lý đã chiếm một vị trí bí thư, trưởng thôn tiền nhiệm cũng là họ, nên lần này bảo họ đứng ngoài đi. Theo phiên cũng đã đến lượt người họ Ngô chúng ta rồi, nếu không......
Ý tức uy hiếp trong lời nói của Ngô Thiên Lĩnh rất rõ ràng làm Diệp Phàm bất giác nhíu mày, không cẩn thận hơi dùng sức bóp mạnh chén trà trong tay một cái. Chỉ nghe một tiếng “cạch”, chén trà trong tay bị hắn trong lúc vô tình vận ra thuật dưỡng sinh bóp nát.
- A!
Sau tiếng hô kinh ngạc thì cả hiện trường lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác nhìn cái chén trà bị bóp vỡ nát, trong lòng đoán chừng đang tự hỏi sao vị tổ trưởng thư sinh họ Diệp này lấy đâu ra khí lực như vậy.
Chén trà bằng sứ vốn rất dễ vỡ nhưng để dùng tay bóp nát thì chắc không ai trong số những người nông dân ngồi đây có thể làm được. Hơn nữa ba người cầm đầu ba họ Ngô, Diệp, Lý là Ngô Thiên Lĩnh, Lý Tuyên Thạch, Diệp Vĩ Cường cũng giống như đều có mấy miếng phòng thân, biết rằng để bóp nát chén trà kia cần sức mạnh như thế nào.
Diệp Phàm nhìn cả bọn thì ngạc nhiên rồi thoáng sau lại mừng thầm. Chẳng lẽ trong cái thôn lạc hậu này cũng tôn thờ đạo lý ai có quả đấm lớn là người mạnh, dù thế nào thì cũng phải nói một hai câu đã.
- Mọi người ầm ĩ thế là đủ rồi, tôi nghĩ cãi nhau cũng chẳng giải quyết được gì. Tuy nói mọi người chưa được học luật bầu cử nhưng chắc cũng đã xem qua. Lưu Trì, anh nói những điểm chính cho mọi người nghe đi.
Diệp Phàm quay sang nói với Lưu Trì.
- Ừ! Luật bầu cử quy định......
Lưu Trì lựa ra mấy ý trọng tâm để trình bày.
- Tôi nghĩ tất cả mọi người đều hiểu, chọn trưởng thôn không phải là chơi mạt chược mà thay phiên cầm cái. Chúng ta phải lựa chọn ra người có thực lực, được mọi người thừa nhận để dẫn dắt thôn đi lên. Các anh thử xem lại xem, người cả ba họ cãi nhau nhiều năm như vậy đã giải quyết được gì chưa?
Có làm cho mọi người tron thôn giàu lên không?
Trái lại tôi thấy đời sống càng ngày càng khó khăn. Ví dụ như trường tiểu học của thôn, sàn gác chắc đều sắp sập rồi. Các anh ngồi đây đều có con cái đang học ở đó cả, không sợ một ngày nào đó con cái mình té từ trên lầu xuống sao?
Dĩ nhiên, tôi không phải muốn nói gở gì cho con cái các anh, nhưng nói để phòng ngừa lỡ may sự cố xảy ra. Vì thế, tổ công tác chúng tôi đã thống nhất là lần này sẽ dùng viêc thay lại sàn gác và sửa chữa trường tiểu học làm cơ hội.
Ngừơi cả ba họ Ngô, Lý, Diệp đều phải tham gia gánh vác, mỗi nhà các anh hãy chọn ra một người đứng đầu để giải quyết chuyện này. Ai làm tốt nói lên người đó có tư cách tham gia tranh cử vị trí trưởng thôn. Còn nếu ngay cả một chuyện nhỏ liên quan đến con cái các anh mà làm không xong thì nói gì đến chuyện dẫn dắt mọi người trong thôn làm giàu. Tôi nói vậy có đúng hay không, các anh hãy suy nghĩ đi, mười phút sau giơ tay biểu quyết.
Diệp Phàm oai phong lẫm liệt nói ra một tràng, ngay cả Lưu Trì và Lý Xuân Thủy ở bên cũng đều thầm liên tục gật đầu.
Một hòn đá hạ hai con chim!
Không lâu sau!
Trong sảnh chia ra làm ba nhóm người của ba họ để bàn bạc, hơn nữa vừa bàn bạc vừa quan sát xem tình huống của hai họ kia.
Diệp Phàm tranh thủ thời gian trao đổi với Lưu Trì và Lý Xuân Thủy.
- Thật không nhìn ra người anh em, lời nói của cậu đúng là kín kẽ, kích động lòng người a! Nếu họ nào không muốn xuất tiền xuất lực đoán chừng sẽ bị toàn bộ người trong thôn phỉ nhổ, chức trưởng thôn cũng không cần nghĩ tới. Vì mặt mũi nên bọn họ dù có phải bán máu cũng phải giải quyết chuyện trường học đầu tiên, anh quả là cao thủ!
Trong mắt Lưu Trì ánh lên một tia nóng bỏng.
Lý Xuân Thủy cũng khâm phục ra mặt, còn ánh mắt của cô giáo Diệp Nhược Mộng đang đứng yên lặng bên cạnh châm trà, cũng thấp thoáng một ý gì đó khó hiểu.
10 phút đồng hồ sau.
Thời khắc giơ tay đã đến, trong lòng Diệp Phàm cực kỳ khẩn trương. Nếu đề nghị của mình thất bại thì sau này còn mặt mũi nào lăn lộn trong thôn nữa, cuốn gói về thẳng thị trấn Lâm Tuyền cho xong, nói quan trọng hơn một chút là lúc này sẽ quyết định tương lai của cả đời mình, không lo lắng sao được. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã trải qua sự hun đúc của thuật dưỡng sinh, ngoài mặt vẫn gắng gượng trấn tĩnh được.
- Toàn thể thông qua.
Lưu Trì nói lớn, còn Lý Xuân Thủy cũng vội vàng ghi lại biên bản.
- Tôi rất phấn khởi, điều này nói rõ các vị đều là người có trách nhiệm với thôn, đều mong muốn người trong thôn có thể bình an làm giàu...
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử