No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngải Đông
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 18 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 490 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:01:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 08 Part 2
uả nhiên như cô sở liệu, cô không có được trời phú cho năng khiếu làm bánh, nhưng cần cù bù thông minh cố gắng một tuần lễ cô đã có thể làm một chiếc bánh ngọt xinh xắn, nhưng cô quên mất mình còn có một quả bom bên cạnh – Lôi Tân Dương.
Đang đi học làm bánh không thể nghỉ giữa chừng, đây là lễ phép, cũng là tôn sư trọng đạo, nhưng quả bom hẹn giờ này lại cố tình chọn thời điểm này quấy nhiễu cô, điện thoại reo lần một cô không nghe, lần hai, lần ba cũng thế… Cuối cùng cô chỉ còn cách giả vờ đi wc để nghe điện thoại
Lần đầu tiên cô lừa hắn “ở WC”, hắn có thể chấp nhận, nhưng thêm một lần nữa, hắn liền hoài nghi, lại một lần nữa, hắn bắt đầu khó chịu, được rồi, đành lấy lý do đi mua sắm quần áo để lấy lại tín nhiệm của hắn.
Qua một vài lần, cô nhận mình không hợp với vai diễn nữ nhân tiêu xài hoang phí của cải của chồng, đương nhiên, cô không dám nói nhàm chán.
Không sao cả, Tống Oánh Tâm cổ vũ mình, quá một ngày là một ngày, cắn răng, chuỗi ngày này rất nhanh chấm dứt, khi hắn nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật, nghi hoặc trong lòng chắc chắn được giải đáp.
Buổi luyện tay nghề vừa kết thúc, chuông điện thoại lại vang lên, lần này người gọi là bác Hạ.
- Bác Hạ, có chuyện gì vậy?
- Thiếu phu nhân, thiếu gia rất nghi ngờ hành tung gần đây của cô, cậu ấy vừa gọi điện thoại hỏi tôi rốt cục cô đang làm gì? Tôi nói không biết, cậu ấy nghi ngờ cả tôi, còn hỏi, có phải tôi liên kết với cô gạt cậu ấy không, tôi bị cậu ấy dọa cho đổ mồ hôi lạnh, làm sao bây giờ?
Lôi Tân Dương phản ứng đúng là bình thường, từ cô không tìm ra kết quả gì, đương nhiên muốn tìm kiếm thông tin từ người trong nhà.
Xem ra, về nhà phía trước nàng phải vòng quanh quá đi vào trong đó đột kích, trên danh nghĩa là cho hắn kinh hỉ, trên thực tế là dời đi hắn đích bệnh đa nghi, qua hai ngày nữa chính là hắn đích sinh nhật, nàng cũng không thể ở thời điểm này thất bại trong gang tấc.
- Bác Hạ, giờ cháu qua công ty anh ấy, bác có biết địa chỉ công ty anh ấy không?
- Trong nhà có danh thiếp ghi địa chỉ công ty thiếu gia, tôi sẽ nhắn tin cho thiếu phu nhân.
Qua tin nhắn, cô nhanh chóng tìm được phòng làm việc của hắn, lúc cô nhìn thấy công ty hắn, trong lòng vô cùng kinh ngạc, chỉ nhìn mặt tiền của công ty đã đủ khiến cô trợn tròn mắt. Đúng vậy. Lôi Tân Dương thực có danh tiếng, tòa nhà này thật to lớn vô cùng. Chồng nàng quả thật không phải một nhân vật bình thường.
Bác Hạ hiển nhiên trước đó đã gọi điện thoại, nhân viên lễ tân nghe cô báo danh, lập tức cung kính đưa cô tới phòng của Lôi Tân Dương, Thư Ký A Kỳ vừa thấy cô nhanh chóng tiến tới nghênh đón.
- Thật ngại quá, tôi vừa đi qua đây, có thể gặp anh ấy một chút chứ?
- Phu nhân đến lúc nào thì lúc ấy giám đốc đều rảnh.
Trợ lý chẳng những cần mắt sắc, mà còn phải tai thính, là người gần giám đốc nhất, hắn biết ngày nào giám đốc cũng gọi điện thoại cho vợ làm nũng, vị trí của vợ trong lòng giám đốc không cần nghĩ nhiều cũng đoán ra được, tuy nhiên, hắn không hiểu là giám đốc kết hôn khi nào. Kỳ thật, chuyện tình cảm của giám đốc hắn không có biết gì, tin tức hắn đọc trên mấy tạp chí lá cải còn nhiều hơn thu được từ miệng giám đốc.
- Có thể không thông báo chứ? Tôi muốn cho anh ấy một sự bất ngờ.
- Đương nhiên, phu nhân có thể vào, nhưng, phu nhân tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý,mấy hôm nay tinh thần của giám đốc mưa nắng thất thường.
A Kỳ đùa giỡn nhắc nhở.
Tống Oánh Tâm cười gật đầu tỏ vẻ đã biết, thông qua bác Hạ cô đã biết phần nào, chỉ mong khi hắn gặp cô sẽ không làm gì bậy.
Mở cửa, đóng cửa, dù cô đã rất nhẹ nhàng nhưng mà lỗ tai hắn thực là mẫn tuệ.
- A Kỳ, lại làm gì đó?
Lôi Tân Dương tưởng trợ lý, không ngẩng đầu lên, hay thấy hắn tâm tình không tốt nên phá quấy đây? Không ngờ phát hiện ra là cô đến, – Không phải em đang làm nữ nhân hoang phí sao, sao có thời gian tới đây?
Phát hiện cơn tức giận của hắn, cô nhu mì bước tới ngồi lên đùi hắn, hai tay mềm mại matxa cổ hắn,
- Không phải anh thích em ăn mặc xinh đẹp sao?
- Không cần, đối với anh, em xinh đẹp nhất lúc không mặc gì.
Ngửi được mùi hương của cô, thân thể hắn nhanh chóng đầu hàng, muốn vùi sâu vào thân thể mềm mại kia.
- Đầu óc anh không thể rời xa cái cảnh đó sao?
Cô dỗi hờn.
Đúng vậy, hiện tại đầu óc hắn toàn hình ảnh sắc dục, nhưng trước mắt còn có một việc phải giải quyết.
- Em muốn làm nữ nhân hoang phí cũng được, nhưng trong tủ không có quần áo mới, có phải là không xứng với danh hiệu này không? Anh nghĩ, tám phần là em giấu anh đi làm bên ngoài.
Nam nhân này đúng là kẻ trộm, không ngờ sau lưng lại chạy tới mò mẫm tủ quần áo của cô, cô đúng là không thể xem nhẹ hắn, nhưng cũng là do cô tiết kiệm cho hắn mà,
- Em rất muốn xứng với danh hiệu ấy, nhưng mà chưa tìm được bộ nào vừa mắt, đang để dành tiền đấy. Còn nữa, anh đúng là đại thiếu gia, khiếm khuyết những kiến thức cơ bản nghiêm trọng, tìm việc không dễ dàng và nhanh chóng thế đâu.
Hắn nghi ngờ cô vô cùng, bởi vì bộ dạng gần đây của cô rất kỳ lạ, giác quan thứ sáu nói cho hắn, cô đang âm mưu chuyện gì đó, nhưng cô không hề nói cho hắn khiến hắn vô cùng khó chịu.
- Mấy giờ thì anh tan làm về nhà?
Không thể nào di chuyển được sự nghi ngờ của hắn, cô đành nói trống lảng.
- Sao… Có chuyện gì mà muốn anh nghỉ làm về nhà thế.
Nữ nhân này lại rắp tâm chuyện xấu gì rồi, hắn biết mình sắp bị lừa rồi nhưng mà không tài nào dứt ra được.
Nhẹ nhàng thì thầm vào tai hắn, Tống Oánh Tâm khiêu khích:
- Chúng ta ở trên giường cùng nhau uống rượu mua vui?
- Anh có ý kiến hay hơn, mua vui ngay ở đây, thế nào?
Hắn căn bản không quan tâm đáp án, hai tay sớm đã không an phận lần mò trong quần áo cô, đúng là “định làm tướng lại chỉ được làm quân”
- Anh đừng có làm loạn!
Vội vàng ngăn cản hắn, cô lại vội quay đầu ra cửa xem tình hình bên ngoài, cô gấp như kiến đang bò trên chảo nóng. Thật sự không biết làm thế nào, lúc ở khách sạn về không kịp thay đổi “quần áo lao động” thành đồ âu phục, vốn do sợ hắn phát hiện dấu vết bánh ngọt, nhưng hắn lại sớm hơn cô một bước, nhanh chóng khiến cô rơi vào tình cảnh này, cô vừa sợ hắn làm loạn, vừa sợ hắn phát hiện ra sự bất ngờ kia.
- Hiện tại đến phiên anh dạy em hưởng thụ, đùa với lửa sẽ bị lửa thiêu, là do em tự tìm đến, sao lại bảo anh buông tay?
Ai bảo cô không chịu an phận, ngồi trong lòng hắn khiến hắn một phen dục hỏa hừng hực, lúc này sao có thể buông tha?
- Không dám… Sau cũng không dám … nữa… A…
Cô muốn cắn rơi đầu lưỡi mình, cô nên nghĩ biện pháp ngăn cản hắn, như thế nào trái lại phát ra cái loại này thanh âm phụ họa hắn? Không thể, nhưng, cô giống như biến thành kẹo đường, tiểu gia hỏa của hắn thật sự là mê người… Không được, cô không có cách nào chống đỡ.
- Tâm Tâm bảo bối của anh thật đúng là mẫn cảm.
Lôi Tân Dương trêu chọc cười nói, bộ dạng yếu ớt kiều mỵ kia mời gọi hắn hung hăng chà đạp cô.
- Nếu có người… Vào thì sao… A…
Cô đã đạt một lần cao trào.
- Trợ lý của anh rất thông minh, cậu ấy biết không nên tùy tiện xông vào phòng có cô nam quả nữ một chỗ.
- Tiểu tử kia theo hắn lâu như vậy, còn không hiểu được mà đề cao cảnh giác, hắn sớm đã đổi người.
- Anh thực có kinh nghiệm a!!!
Tống Oánh Tâm tức giận đánh hắn một cái, nhưng lập tức hắn lại hung tợn đưa vào.
- Ghen tị sao?
Hắn cười đắc ý, công việc cùng giải trí của hắn được phân biệt rõ ràng, bạn chơi sao đến được nơi này? Nhưng cô là vợ hắn, danh chính ngôn thuận có thể làm được việc này ở nơi đây.
- Anh đúng là bại hoại!
Hắn cố ý chọc giận cô, cô trừng phạt hắn nhưng cuối cùng phóng thích dục vọng của hắn, làm hắn hại lại chính mình, rốt cục bọn họ ai là nô lệ của ai? Không sao cả, hai người bọn họ cam tâm hi sinh vì đối phương…..
Sau đó bọn họ rời công ty đi vào khách sạn dùng bữa tối, Tống Oánh Tâm không có gì ấn tượng, duy nhất rõ ràng một việc — nơi đây mọi người đều biết rằng bọn họ tại văn phòng làm chuyện kẻ khác phải mặt đỏ tim đập nhanh, thật mất mặt, cô sao có thể làm chuyện xấu hổ như thế.
- Em không cần để ý người khác, trong mắt em chỉ cần có anh là đủ rồi.
Hắn hiển nhiên đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì.
Việc đã đến nước này, hình tượng của cô coi như vô phương cứu chữa rồi, thôi sau này hạn chế không tới văn phòng hắn nữa là ổn.
- Tân Dương, hôm nay rảnh rang đưa vợ đi ăn tối sao?
Luật sư của Lôi gia vừa lúc cũng ở đây.
- An Tường thúc, đã lâu không gặp, gần đây chú khỏe không?
Lôi Tân Dương tự nhiên hào phóng đứng dậy tiếp đón, còn nữ nhân đối diện căn bản hận không thể tìm cái hố chui xuống, thật sự là rất thẹn thùng!
- Xem hiện tại, hai người hình như rất tốt.
- Dạ, như keo như sơn.
Lôi Tân Dương liếc mắt nhìn Tống Oánh Tâm.
- Thật sự là quá tốt, chứng kiến hai người tình cảm tốt như vậy, tôi cuối cùng tính có thể yên tâm, thôi, khách đang đợi tôi, không quấy rầy thời gian ngọt ngào của hai vợ chồng, bất quá trước khi về thì qua bàn tôi nhé.
An Tường thúc vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Gật gật đầu, hắn dùng chân nhẹ nhàng đá nữ nhân đối diện một lần, ám chỉ cô không nên xấu hổ, tốt xấu gì cũng phải chào hỏi một lời, cô rốt cục nhớ lại lễ phép lịch sự, nhưng An Tường thúc chạy tới chỗ khác mất rồi. Hắn không quên mượn cơ hội giễu cợt cô, da mặt của cô sao lại mỏng như thế chứ? Sau này hắn sẽ từ từ dạy dỗ cô.
Nghe vậy, thình lình rùng mình một cái, cô tuyệt đối sẽ không chịu nổi sự dạy bảo của hắn đâu!
Ông Chồng Cặn Bã Ông Chồng Cặn Bã - Ngải Đông