Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 14: Là Ác Ma
“K
ét… két…” Khi những chiếc xe dừng lại trước mặt Vương Minh. Một tên nhỏ con, tóc nhuộm xanh, khuôn mặt vẫn còn có chút hoảng sợ nhảy xuống khỏi chiếc xe thứ nhất. Vương Minh nhận ra tên này bởi thằng này chính là thằng mà lúc nãy Vương Minh đã cố tình thả đi báo tin. Tên này nhảy ra khỏi xe bởi từ bên trong hắn đã nhận ra Vương Minh, hắn hét lên:
“Chính là nó. Chính là thằng nhóc này đã giết Trình ca và các anh em”
Nghe thấy tên này hô như vậy, từ trong xe thứ nhất có mấy tên đại hán lực lượng bước ra. Đặc biệt trong đó có một tên trên tay còn lăm lăm khẩu súng. Vương Minh nhìn tên đó thấy hắn có vẻ như giống thủ lĩnh những để xác định lại Vương Minh chỉ vào hắn nói
“Mày là lão đại của đám rác rưởi này phải không”
“Hỗn lão, dám nói với Trịnh ca như vậy hả”
Một tên đại hắn to con bên cạnh Trịnh ca rống lên giận dữ, hắn tính xông lên giáo huấn Vương Minh một trận nhưng tên Trình ca giơ tay ngăn lại, nhìn đầu tên Trình ca đang nằm trên đất, ánh mắt hắn như dã thú hằm hằm sát khí nhìn Vương Minh. Hắn gằn giọng đầy giận dữ nói:
“Không được. Bắt sống nó cho tao. Đánh chết nó thì quá dễ dàng. Thằng nhóc tao sẽ ày nếm mùi sống không bằng chết”
“Các anh em lên” Tên đại hán lúc trước phất tay.
Lúc này cánh cửa các chiếc xe còn lại mở toang ra, một lũ người đủ mọi ngoại hình từ to con cho đến gầy ốm, tóc tai nhuộm đủ loại màu lao ra. Tên nào tên nấy trên tay đều lăm lăm một cây tuýp sắt đặc.
Nhìn đám người hừng hực sát khí trước mặt, Vương Minh mặt vẫn lạnh lùng không biến sắc. Ánh mắt sắc bén lướt qua chúng một lượt rồi hắn cười một cách khinh bỉ:
“Hừ… đúng là một lũ rác rưởi”
Nói rồi, Vương Minh huy động Lưu tinh bộ pháp, thân ảnh như quỉ dị biến mất trước mặt đám người kia. Khi đám người kia nhận ra Vương Minh đã biến mất thì từ phái sau cùng hàng ngũ của chúng bắt đầu vọng lên nhiều tiếng hét thảm thiết. Lúc này Vương Minh với cây hắc đao trên tay đang điên cuồng chém giết. Chỉ là thân thủ và kĩ xảo của hắn quá nhanh nên không thấy người nhưng chỉ thấy lần lượt từng tên từng tên một ngã xuống với một vết chém nhỏ ở trên cổ.
Rất nhanh chỉ khoảng 5 phút sao, toàn bộ tên đàn em đi theo Trinh ca đã nằm đất. Sau cuộc chém giết điên loạn đó, đám xã hội đen chỉ còn lại 3 kẻ sống sót. Đó chính là Trinh ca và hai tên hộ vệ của hắn luôn đi sát bên cạnh hắn ngay từ đầu.
Vương Minh lúc này đang vác thanh đao trên vai, nhìn ba tên còn lại miệng cười chế giễu nói:
“Tao nghe nói bình thường bọn mày hổ báo lắm cơ mà. Làm tao thất vọng quá, mới khỏi động một tí mà đã chết hết rồi”
Ác ma. Là ác ma. Thằng nhóc này đích xác là một ác ma. Trinh ca năm nay gần 40, đã lăn lộn trong xa hội ngày cũng không dưới hai mươi năm đã trải qua biết bao cuộc chém giết nhưng cảnh tượng đêm này đối với hắn có lẽ là lần đầu và cũng là lần duy nhất hắn từng thấy trong đời. Thấy tình hình bắt sống có vẻ không ổn, hắn liền hạ lệnh cho hai tên đàn em bên cạnh:
“Bắn chết nó đi”
Ba khẩu súng chia về phía Vương Minh. Hắn nhìn ba tên đó với ánh mắt coi thường. Đối với một cao thủ như Vương Minh thì ba cái khẩu súng kia chả khác gì đồ chơi của con nít, Vương Minh chả thằm để vào mắt.
Thấy bộ dạng dương dương tự đắc không coi ai ra gì của Vương Minh như chọc tức đám người Trinh ca. Nghiến răng kèn kẹt vì tức giận, ba tên không do dự mà bóp cò.
“Bằng… bằng… bằng…!”
Ở cách đó không xa, một đám người trong đó có Nguyễn Dũng vừa làm xong yêu cầu của Vương Minh. Đang đi vào trong làng thì nghe thấy nhiều tiếng súng nổ vang lên. Trái tim Nguyễn Dũng bỗng đập nhanh hơn bình thường, tứ chi của hắn như được tiêm thuốc kích thích lao về phía tiếng súng. Đám người theo thấy Nguyễn Dũng hớt hải như vậy cũng vội vàng đuổi theo. Vừa chạy trong miệng Nguyễn Dũng vừa lẩm bẩm, lo lắng:
“Đại ca… đại ca, anh ngàn vạn lần đừng có chuyện gì”
Nếu như lúc trước, Nguyễn Dũng bất chấp tuổi tác gọi Vương Minh là đại ca bởi vì khâm phục thực lực của hắn thì lúc này Nguyễn Dũng thật lòng kính trọng Vương Minh bởi hắn dám đứng ra chống lại dám xã hội đen kia. Mặc dù lúc trước đã chứng kiến năng lực bất phàm của Vương Minh nhưng con người vẫn là con người, dù võ công cao đến mấy thì ăn vài viên đạn cũng chết thôi.
Nhưng khi đến hiện trường, Nguyễn Dũng chỉ đứng trên lặng. Cảnh tượng phái trước hắn thật kinh hoàng. Vương Minh vẫn đứng đó, sừng sững và hùng dũng như một tượng đài còn Trinh ca và hai tên thuộc hạ thì đang nằm lăn lộn trên đất, ôm lấy cánh tay trái đã bị chặt đứt mà kêu là thảm thiết.
Tiếng kêu la như heo bị chọc tiết của ba tên này lập tức phá võ sự yên lặng nơi đây, mọi người dân trong thôn lúc trước nghe thấy tiếng súng thì rất sợ hãi, đóng chặt cửa ở trong nhà. Nhưng khi nghe thấy tiếng hét thấy quen tai, tò mò lấn sát sự sợ hãi mọi người đánh liều đi ra ngoài. Và khi đến hiện trường, tất cả người dân như chết lặng. Một đống thi thể nằm trên đất và có ba người đang kêu la gào thét. Đương nhiên họ nhận ra những người này vì vậy mới sững sờ không dám tin vào mắt mình.
Vương Minh thấy mọi người trong thôn dường như đã tập trung hết cả về nơi đây, hắn liền thu thanh đao lại. Thanh đao lập tức biến thành một làn khí đen đặc chui vào trong cơ thể Vương Minh. Lúc này hắn mới lên tiếng nói với Nguyễn Dũng:
“Tiểu Nguyễn chuẩn bị xong chưa”
Nguyễn Dũng thấy Vương Minh hỏi thì giật mình thức tỉnh vội vàng gât đầu lia lịa ý bảo mọi việc đã chuẩn bị đầy đủ. Vương Minh gật đầu hài lòng, nói:
“Được rồi vậy thì cùng anh đem đống thi thể kia cho vào cái hố. Chứ để đây ô nhiễm môi trường lắm. Còn về phần tên ba tên đang kêu gào kia thì để mọi người trong thôn tự xử lí”
Nghe thấy những lời của Vương Minh, người dân đứng ở đây mới bừng tỉnh. Lúc đầu thì hơi hoảng sợ bởi quanh cảnh quá dã man nhưng khi suy nghĩ kĩ thì thấy đám người này tội ác tày trời, đã gây biết bao đau khổ cho người trong thôn, tội chúng đáng chết trăm ngàn lần. Vì vậy sự hoảng sợ rất nhanh qua đi, thay vào đó là sự phấn khích và kích động đến cực độ. Một số người không kìm được nước mắt sung sướng, ôm lấy người bên cạnh mình mà ngào khóc. Một số khác thì còn lúc đục rời khỏi đám động, tiến đến giúp đám người Vương Minh kéo xác đám côn đồ đến cái hồ được đào sẵn. Còn một số người khác thì bu lấy xung quanh Trình ca và hai tên thuộc hạ mà đánh đập mắng chửi.
Lúc đầu khi thấy nhiều người đến đây Vương Minh cũng khá lo lắng. Bởi cảnh tượng chết chóc kia quá kinh hãi, hắn sợ rằng giết chóc như vậy sẽ khiến mọi người coi hắn là một giết người máu lạnh. Nhưng có vẻ như hắn đã lo lắng dư thừa. Mọi người đều rất cảm kích hắn, bằng chứng là hành động, lời nói và ánh mắt tràn đầy sự biết của người đân. Đối với người dân Hoa Huệ thôn lúc này, Vương Minh chính là đại ân nhân của họ, đã đưa hỏi ra khỏi biên khổ. Một số người gia, phụ nữ còn kích động đến nỗi, nắm chặt tay hắn, miệng liên tục nói cảm ơn, hai hàng nước mắt chảy dài. Thấy vậy sự thương cảm đối của Vương Minh càng lớn hơn, hắn liền đồng viên họ hãy nghĩ về một tương lai tốt đẹp hơn.
Dưới sự trợ giúp tích cực của người dân trong thôn, tất cả các xác chết đã được chất đầy trong cái hố lớn mà Nguyễn Dũng đã đào lúc trước. Lúc này tên Trinh ca và hai tên đàn em tia không bị đánh chết nhưng cũng bị mất nhiều máu mà bất tỉnh, cuối cùng cũng bị ném vào hố chung với đám đàn em. Nguyễn Dũng cầm can xăng, đang định ném chiếc đuốc cháy đùng đùng trên tay xuống thì một giọng nói già nua ngăn hắn lại
“Chàng trai xin hãy dừng tay”
Vương Minh quay lại thì thấy đó là một ông lão khoảng 60, trông bộ dạng rất hiền hậu đậm chất nông dân nhưng ánh mắt của lão làm Vương Minh cảm thấy không được thoải máu cho lắm. Ánh mắt đó rất tinh tường, cảm tưởng dưới ánh mắt đó ruột gan bị đều bị phơi bày ra hết vậy.
Ông lão không nói gì chỉ lấy ngọn đuốc từ tay Vương Minh, đi đến méo của cái hố rồi quay về phía người thôn Hoa Huệ nói:
“Đám người này do chúng ta mang đến, bất hạnh suốt hơn năm qua cũng là do chúng ta tự mang đến. Vì vậy chính chúng ta phải tự tay xóa xổ nỗi bất hạnh đó”
Mọi người không nói gì im lặng nghe lão nói. Nhìn thấy biểu hiện cung kính của mọi người, Vương Minh đoán chắc trong thôn địa vị của lão cũng không thấp. Thấy không có ai có ý kiến phản đối, lão nhìn vào cái hố một lúc rồi ném ngọn đuốc xuống. Từ bên dưới hố một ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Nhìn ngọn lửa lão quay ra nói với mọi người:
“Mọi người, từ hôm nay thôn Hoa Huệ chúng ta sẽ có một khởi đầu mới, hi vọng mọi người chung tay góp sức để khôi phục và phát triển thịnh vượng hơn năm xưa.”
Lời nói rất hùng tráng khiến người nghe hưng phấn. Tiếng vỗ tay tán thương vang lên ầm trời. Rất nhanh mọi người giải tán, ai ai cũng có tâm trạng phấn khởi trở về nhà. Có lẽ đây là đêm đầu tiên trong suốt hơn một năm qua, người dân thôn Hoa Huệ có thể yên giấc ngủ ngon. Vương Minh cùng với đám Nguyễn Dũng sau khi lấp cái hồ lại rồi ai cũng về nhà nấy. Trên đường đi về, Nguyễn Dũng ra sức cảm ơn, nịn nọt muốn Vương Minh truyền dạy cho hắn chút tuyệt kĩ. Nguyễn Dũng lải nhải đến điếc tai, không chịu được Vương Minh đành đồng ý sẽ dạy cho hắn chút tuyệt kĩ
“Được rồi. Anh đồng ý dạy cho chú một chút. Đằng nào thì sắp tới anh cũng phải rời khỏi đây, dạy chú và mọi người một chút kẻo sau này anh đi lại có một bọn khác đến ức hiếp. Tuy nhiên thời gian anh không có nhiều nên dạy được bao nhiêu thì dạy”
Nghe ra Vương Minh phải rời đi, Nguyễn Dũng có chút buồn nhưng hắn biết muốn cũng không níu giữ được, mà đại ca còn có việc riêng không tiện ở lại. Hắn hỏi
“Thế bao giờ đại ca đi”
“Muộn nhất là ba tháng nữa anh phải đi bởi lúc đó cũng là lúc trường đại học khai giảng mà” Vương Minh nói
“Ồ hóa ra đại ca là sinh viên.”
“Ừm… anh là học sinh vốn là đang học ở nước ngoài nhưng vì gia đình có việc nên chuyển về sinh sống, vì vậy anh cũng về đây học tiếp luôn” Vương Minh nói đúng như theo những gì mà Henry đã để trong tài liệu. Trong đống tài liệu về thân phận mới của mình, Vương Minh thấy có một thẻ sinh viên và một học bạ. Trong đó có ghi hắn vốn là sinh viên năm thứ hai của một trường đại học nào đó ở nước ngoài vì lí do gia đình nên phải chuyển đến, là sinh viên năm thứ nhất của trường đại học Tổng hợp Đông Doanh thuộc thành phố quốc tế Đông Doanh. Mặc dù lúc đầu hắn thấy phải đi học hơi phiền nhưng nghĩ đến tương lại sẽ được thử qua cuộc sống của một sinh viên thì tâm tính hắn vui vẻ hắn lên. Đặc biệt khi nhìn lại ngoại hình không khác gì một thư sinh yếu đuối của mình, Vương Minh thấy không có cái vỏ bọc nào tốt hơn cái thân phận sinh viên này cả.
Thấy vẻ mặt buồn rười rượi của Nguyễn Dũng, Vương Minh cười cười vỗ vai nói
“Chú yên tâm, anh ở đất nước này thân có một mình, không thân không thích. Anh rất thích chú và tiểu Trương, anh coi hai người như người nhà, nơi này anh cũng coi như nhà của mình. Thỉnh thoảng có dịp nghỉ lễ anh sẽ về thăm”
Nghe thấy lời an ủi của Vương Minh, mắc dù không biết là thật hay là giả nhưng tâm trạng ủ rũ của Nguyễn Dũng đã biến mất, suốt đường đi về nhà hai người cười cười nói rất vui vẻ. Nếu người ngoài nhìn vào thì chắc cứ tưởng hai người là anh em ruột thịt.
Một đêm mệt mỏi nhưng tâm trạng của Vương Minh đày phấn khích bởi lâu lắm rồi hắn chưa được phóng tay chém giết như tôi nay. Vì vậy nằm trằn trọc mãi không ngủ được. Thở đều, dùng nội khí va tinh thần đè nèn ham muốn phấn khích chém giệt lại. Mãi cho đến khi trời gần sáng, Vương Minh mới đi vào giấc ngủ.