Số lần đọc/download: 466 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:59:37 +0700
Chương 14
N
Guyệt Phong sải bước đi gặp Mã Vy, trong lòng không ngừng bực tức, khó chịu, Hoàng phu nhân, mụ đàn bà đã cướp hết mọi thứ của Mã Vy, chắc chắn, mục tiêu của bà bây giờ chỉ có Mã Vy, Dạ Vũ và Nguyệt Phong đều biết điều đó, cả hai đều muốn yêu cô gái ấy mất rồi, nhưng trong cuộc chơi sắp diễn ra đây, chỉ một người có thể có cô, người còn lại phải tự hi sinh mà làm lá chắn cho Mã Vy. Nếu nhìn vào là thế nhưng thật sự mọi thứ lại tuỳ thuộc vào Mã Vy, còn tuỳ lòng cô sẽ chọn ai mà ở bên, nếu biết được quá khứ, chắc chắn Mã Vy sẽ tự tay giết tên đã làm cho cô sống trong đau khổ, Mã Vy vốn đã là người khó đoán, chỉ riêng một mình Nguyệt Phong mới đoán được Mã Vy sẽ làm gì mà thôi.
Nguyệt Phong dừng bước, nhìn Mã Vy đang thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một chiếc BMW đen tuyền đang đỗ trước sảnh, một người đàn bà quý phái bước xuống, khoan thai bước vào ngôi biệt thự. Nguyệt Phong khẽ nhíu mày tiến đến gần cô, ôm trọn cô từ đằng sau, Mã Vy vẫn đang bàng hoàng, người phụ nữ ấy, chẳng phải.... mẹ cô sao? Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt sâu thẳm cuốn hút, bờ môi dầy, đỏ chót, nhìn vô cùng kiêu sa, đẹp đẽ. Nguyệt Phong nắm thóp được ý nghĩ ấy, liền đuổi nó khỏi đầu óc cô:
-Người đàn bà ấy, không phải mẹ em.
Ngước mắt nhìn Nguyệt Phong, Mã Vy run run lên tiếng, ánh mắt chứa cả sự quyết đoán mà thấp thỏm sự không rõ ràng:
-Là mẹ em, mẹ em mà.
Khuôn mặt nhỏ xinh thấp thoáng lo sợ, định chạy đi tìm “mẹ” liền bị cản lại bằng đôi tay mạnh mẽ. Tóm lấy tay cô đau đớn:
-Không phải mẹ em. Mẹ em đã mất từ lâu rồi.
Nhìn Nguyệt Phong với đôi mắt rưng rưng nước mắt, như thắt mắc vậy đó là mà lại giống hệt mẹ cô như hai giọt nước thế?
Chậm rãi buông lỏng tay Mã Vy, Nguyệt Phong giải thích, giọng nói không giấu nổi sợ hận thù:
-Là mẹ Dạ Vũ đấy. Hoàng Nhật Mỹ. Chị gái song sinh của mẹ em.
Đôi mắt long lanh nước mắt kia chợt như bắt được cọc cứu vớt khỏi hố xoáy đen ngòm trong cuộc sống cô, Mã Vy cười, nụ cười yêu ớt đến đáng thương:
-Vậy Hoàng Nhật Mỹ là bác em, phải không vậy là em vẫn còn họ hàng người thân thích. Sao anh không vui cho em?
Nhìn Mã Vy đang nuôi hi vọng nhỏ nhoi, Nguyệt Phong thắt lòng đau đớn, làm sao có thể nói cho cô biết rằng đó chính là kẻ thù của Mã Vy, là người giết mẹ Mã Vy, lại cùng chồng hám tiền giết cả bố cả ông bà MÃ Vy trước mặt cô? Mệt mỏi gục đầu xuống bờ vai nhỏ đang run run kia, Nguyệt Phong khó nhọc lên tiếng:
-Người đàn bà ấy, sẽ chẳng giúp đỡ em đâu. Bà ta...
Chưa kịp nói hết câu, giọng nói trầm mà vang lên đầy quyền uy:
-Cô bé, hẳn cháu là Mã Vy.
2 người không hẹn mà nhìn về người vừa lên tiếng. Mã Vy định tiến lại thì bị Nguyệt Phong giữ lại, giọng nói lạnh băng khác hẳn ban nãy không chút dịu dàng, còn tàn nhẫn đến lạnh sống lưng:
-Bà cút khỏi đây, làm bao nhiêu chuyện kinh tởm còn dám nói chuyện Mã Vy? Đúng là không biết vô liêm sỉ.
Nói xong liền kéo Mã Vy rời khỏi phòng.
Trong khi đó, Hoàng phu nhân khuôn mặt ngày càng tệ, tím bầm lại, môi cắn chặt căm phẫn, ánh mắt xã giao ban nãy nhìn Mã Vy bây giờ chỉ còn sự thù địch muốn ăn tươi nuốt sống cô, khẽ rít lên hằn thù, Hoàng phu nhân sải bước tìm con trai:
-Mã Vy cô giỏi lắm, lôi kéo cả con trai Chấn Gia. Thật khôn lỏi như mẹ cô.
Tống Mã Vy vào phòng, Nguyệt Phong nhìn cô một lúc rồi kéo co vào lòng thầm thì:
-Mã Vy, anh sẽ bảo vệ em. Nên xin em đừng có tiếp xúc với mụ đàn bà đó.
Cảm thấy thật sự thoải mái trong vòng tay ai kia, Mã Vy dụi dui đầu rồi nói:
-Tại sao?Bà ấy đã làm gì mà anh lại ghét đến vậy chứ?
Thở dài phiền muộn, Nguyệt Phong bế thốc Mã Vy lên giường, cả thân đè lên cô, giọng lạnh lùng như cố thích mà quyến rũ cô cố ý:
-Em chưa cần biết. Bây giờ em cần biết phải ngoan ngoãn làm vợ anh đã.
Đỏ ửng mặt vì sự thân mật vô cùng mờ ám này, Mã Vy lắp bắp hỏi:
-Gì... gì cơ? Vợ?
Mỉm cười hài lòng trước thái độ vô cùng thẹn thùng của Mã Vy, Nguyệt Phong hôn phớt vào môi Mã Vy rồi lăn sang bên cạnh nhìn lên trần nhà giải thích:
-Chúng ta sẽ kết hôn, chắc sớm thôi, tuần sau cũng hay.
Còn đang ngẩn ngơ vì nụ hôn như gió bay qua của Nguyệt Phong, nghe cái từ “ kết hôn”, “tuần sau” là Mã Vy bật dậy, hét toáng lên:
-Gì? Tôi không yêu anh. Tôi khong kết hôn với anh.
Không hài lòng với cách xưng hô thay đổi nhanh như chớp của MÃ Vy, Nguyệt Phong nhìn Mã Vy cảnh cáo, giọng nói hơi khàn khàn:
-Này em, có khối cô gái muốn lấy anh làm chồng đấy, mà em lại không thích hả?
Bị nhìn đáng sợ, Mã Vy vội thu cái “tôi, anh” vào trong, giọng ngoan cố:
-Đúng em không thích. Ai lấy quỷ về làm chồng bao giờ chứ?
Lại lật Mã Vy xuống nằm cạnh mình, Nguyệt Phong phải khí nóng nóng vào tai Mã Vy:
-Em sẽ chẳng biết được khi nào đã chót yêu anh đâu, cứng đầu ạ.
Âu yếm cốc vào đầu Mã Vy rồi ôm Mã Vy vào trong lòng hit hà hương thơm là lạ của cô. Để mặc ai kia đang mặt cháy xèo xèo vì ngượng,trong lòng lại thấp thỏm một thứ cảm giác thì phải. hình như là hạnh phúc?
Nhưng cuối cùng Mã Vy vẫn không quên hỏi đống thắc mắc trong đầu:
-Nguyệt Phong, xin anh đấy, bà ấy can hệ gì với em?
Nhìn sự cương quyết trong mắt Mã Vy, Nguyệt Phong thở dài, anh không thể mãi giấu giếm quá khứ, bây giờ là lúc cần nói cho Mã Vy. Vì những ngày tiếp theo đây, anh cần Mã Vy có động cơ mà vượt qua nguy hiểm, đến cái đích mà cô cần hoàn thành.