Số lần đọc/download: 524 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:20:37 +0700
Chương 12
Ít nhiều nhờ lệnh cấm túc của Ngự Thiên Kì, Phương Thiến có thể hưởng thụ những ngày yên bình, thanh tĩnh. Nàng những ngày này ngoài theo lời căn dặn của đại phu, ba ngày thay thuốc một lần, còn mỗi ngày đều tự mình tiến hành vận động.
Đây là phương pháp y học hiện đại, vận động để tránh xương đùi bị hoại tử. Xuân Hương mấy ngày đầu còn thấy ngạc nhiên, sau dần cũng coi đó là chuyện bình thường không còn quá hiếu kỳ như trước.
Thói quen chính là được hình thành như vậy. Thói quen bình thản, chậm rãi, thói quen tự mình vận động mỗi ngày, thói quen an nhàn mà sống. Nàng đã đem thời gian và con người nơi này quên đi sạch sẽ.
Ngày ngày, Phương Thiến mỗi khi vận động cơ thể xong lại lấy một quyển sách dạy đánh cờ, có chữ nào không hiểu liền quay ra hỏi lão tiên sinh.
Ngoài cửa không biết khi nào xuất hiện một cô gái mặc trang phục đỏ, nhìn qua trang sức trên đầu có thể biết đó là một nha hoàn. Cô ta cao ngạo đứng ở cửa kêu to một tiếng: “Tĩnh sườn phi đến.”
Tĩnh sườn phi, đây không phải là biểu muội đầu gối tay ấp Lục Nghi Tĩnh của Ngự Thiên Kỳ sao? Xem ra, những ngày tháng an nhàn của nàng chỉ ngắn ngủi thế này thôi sao?
“Lão sư, đã phiền ngươi rồi, ngươi có thể về trước.” Nàng lãnh đạm nói với lão tiên sinh.
“Vâng, vương phi.” Lão tiên sinh cung kính khom người rời khỏi Lan Tâm cư.
Người vừa bước ra khỏi cửa, nha hoàn cao ngạo kia liền xông vào trong. Vừa vào nàng ta đã lập tức lấy tay bịt mũi.
“Ui a, trong phòng này sao lại có mùi khó ngửi như vậy, mùi thuốc này thật lầ nồng nặc quá đó.” Nàng ta lấy khăn tay quạt quạt vào không khí, trên mặt lộ rõ sự ghét bỏ.
Phương Thiến lạnh nhạt khẽ nhíu hai hàng lông mày.
Xuân Hương đang bưng một chậu nước sạch lại, không nói không rằng té thẳng vào người nha đầu kia.
“Ngươi không phải chê nơi này không khí không được tốt sao? Ta đem nước sạch đến vệ sinh không khí. Mà ngươi dù sao cũng chỉ là một nha hoàn sao lại có thể có loại thái độ này. Đúng là chủ nào tớ nấy.” Xuân Hương lại lấy nước hắt lên nha đầu kia.
Nha đầu kia quần áo bị dính nước trông qua quả thật rất thê thảm,
“Tiện nhân, ngươi dám hắt nước vào người ta, nhìn xem ta thu thập ngươi như thế nào?” Nha đầu vung tay hùng hổ tiến tới gần Xuân Hương.
“Làm càn.” Phương Thiến lạnh lùng nói lớn một tiếng.
Nha đầu kia thấy Phương Thiến ánh mắt lạnh lẽo, khí thế bức người, không giận mà uy làm ả nhất thời không dám mở miệng.
“ Có chuyện gì vậy Ngọc nhi?” Một thân ảnh phiêu dật tiến vào trong phòng.
Một thân phục sức hoa lệ, quần áo trên người thêu chỉ tơ vàng, dáng người gầy yếu nhìn qua như cây trúc lay động trước gió rung động lòng người. Chỉ có ánh mắt kia, Phương Thiến nhìn qua cũng có thể biết đây là dạng nữ nhân trong ngoài không giống nhau. Hành động của nàng ta quá ư vụng về rồi.
Nhận định Lục Nghi Tĩnh như vậy nên nàng cũng không có quá coi trọng, chỉ liếc mắt nhìn qua nàng một cái.
Ngọc nhi kia thấy chủ nhân của mình đến, lá gan lập tức như phồng lớn thêm.
“Vương phi, nha đầu Xuân Hương kia khi dễ ta, lấy nước hắt vào người ta.”
“Xuân Hương, các ngươi đều là người dưới, sao lại phải khi dễ Ngọc nhi?” Lục Nghi Tĩnh trên mặt hiện lên chút lãnh ý.
Phương Thiên chợt dừng động tác, ánh mắt quét ngang người Ngọc nhi. “Xuân Hương, vả vào miệng nàng cho ta, giáo huấn nô tỳ thì không cần phải coi cấp bậc lễ nghĩa.”
Xuân Hương đầu tiên sửng sốt sau đó sảng khoái đáp ứng: “Vâng, vương phi.” rồi chậm rãi tiến đến muốn động thủ.
“Chậm đã.” Lục Nghi Tĩnh lên tiếng. “Loan Ngọc Khanh, ngươi có tư cách gì mà đòi vả miệng nha hoàn của ta?”
“Nàng không có quy củ.” Phương Thiến vốn không nghĩ là sẽ gây chuyện song nếu có chuyện thì nàng cũng không ngại. Hôm nay nữ nhân này tới đây tất nhiên là cũng không tốt đẹp gì, đã vậy nàng cũng không cần phải nhường nhịn. Thế nào là tiên hạ thủ vi cường, tiên phát chế nhân, so với việc bị động ngồi chờ còn lợi hại gấp ba lần.
“Xuân Hương, vả miệng cho ta.”
“Vâng, Vương phi.” Xuân Hương cười lạnh một tiếng.
Ba – ba – ba.
Thanh âm thanh thúy vang vọng khắp Lan Tâm cư, Xuân Hương giáo huấn Ngọc nhi mười cái bạt tai rồi lùi lại bên người Phương Thiến.