This will never be a civilized country until we expend more money for books than we do for chewing gum.

Elbert Hubbard

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Một Màn Mạo Hiểm.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 11: Một màn mạo hiểm.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Tổ trưởng Diệp, Đại Trụ tôi lái xe thì cậu cứ an tâm, tuyệt đối sẽ tới nơi an toàn, hơn nữa còn đảm bảo tốc độ không trễ thời gian của cậu. Phải biết rằng ở thị trấn Lâm Tuyền này chỉ cần thuê xe đều gọi tôi, ha ha......
Một người đàn ông vạm vỡ cao khoảng 1m8 rút ra một điếu Mẫu Đơn rồi đi đến giúp Diệp Phàm mang hành lý vào xe, nói tiếp:
- Tổ trưởng Diệp à, cán bộ Lưu và cán bộ Lý ngồi lên trên còn cậu cứ ngồi bên cạnh tôi là được, sẽ đỡ xóc hơn.
- Như vậy sao được? Chỗ đó cứ để cho cô Xuân Thủy ngồi đi!
Diệp Phàm cảm thấy có chút không tiện.
Cuối cùng vẫn là Diệp Phàm ngồi ở tay lái phụ.
- Oành, oành, oành......-
Chiếc xe ba bánh khởi động nhả khói đen mù mịt. Lúc đầu đi trên đường lớn trải nhựa còn đỡ, sau đó một chút thì rẽ vào một con đường quốc lộ nhỏ đầy đá vụn và bùn đất, dưới đất bị những xe đi trước làm thành mấy chiếc rãnh thật sâu thì trên xe bắt đầu xóc rung bần bật. Diệp Phàm nắm chặt một bên thành sắt, cảm giác giống như đại cô nương ngồi kiệu, đúng hơn là giống như đang ngồi trên một con thuyền hỏng giữa đại dương.
Mười mấy phút đầu, Diệp Phàm còn lạ lẫm vì hắn chưa từng ngồi loại xe ba bánh này bao giờ. Về sau đường càng lúc càng hẹp, Đại Trụ chỉ cần đánh tay lái một chút là Diệp Phàm cảm giác chiếc xe này lắc lư giống như biểu diễn chạy trên mỏm núi, trên mặt dần dần toát cả mồ hôi.
Còn Lưu Trì và Lý Xuân Thủy chắc là đã quá quen thuộc, chẳng qua nắm tay thật chặt lấy thành xe, hai chân vững vàng ép vào thành xe. Tuy nhiên vẻ mặt cả hai cũng hơi khẩn trương, dù sao cũng là đường núi cao mấy trăm mét so với bên dưới nếu mà rơi xuống thì coi như cuộc đời này Game Over rồi.
Tốc độ chiếc xe chậm chạp như trâu kéo, đoán chừng một giờ đi được 15 cây số, không nhanh hơn bao nhiêu so với đi bộ. Mặc dù chậm như vậy nhưng lắm lúc còn làm người ta khiếp đảm, có vài lần Diệp Phàm cảm giác bánh xe đã treo trên khoảng không bên đường, cũng may mà kỹ thuật của Đại Trụ đúng là không tệ nên vẫn đưa nó trở lại được mặt đường.
Trên xe, cả Lưu Trì và Xuân Thủy cũng bị dọa đến hét toáng lên.
- Tên Đại Trụ này, chú ý một chút đi, lệch thêm tý nữa là té xuống rồi.
Lưu Trì cười mắng.
- Yên tâm đi cán bộ Lưu, tôi lái xe chưa từng xảy ra chuyện gì. Hôm nay coi như chậm đấy, nếu là người trong thôn ngồi xe thì đã sớm đên chỗ rẽ rồi.
Đại Trụ đắc ý cười một tiếng, rồi gia tăng thêm tốc độ, đoán chừng là muốn biểu hiện trước mặt Diệp Phàm, như tổ công tác sau này phải về thị trấn Lâm Tuyền thì việc làm ăn cũng thêm được mấy lần.
- Thịch -- ầm ầm!
Một thanh âm vang lên rất lớn làm Diệp Đại Trụ sợ hết hồn vội vàng thắng xe lại.‘Két -- chi!’, tiếng thắng xe chói tai vang lên. Diệp Phàm cảm giác trước mắt có một vật lớn bằng nắm đấm màu xám từ trên núi rơi xuống đập vào vách đá rồi bắn ngược qua.
Hắn vội vàng vận khí hành động, cũng không quan tâm là cái gì, tiện tay nắm một cái túi treo bên thành xe rồi vung nắm đấm đấm vào vật màu xám kia.
Cảm giác trên tay đau rát, vật kia bị một quyền đánh bay vào cửa kính chắn gió kêu “ rắc rắc “ làm nó lập tức bị thủng một lỗ bằng cái chén lớn.
Mấy người nhảy cả xuống xe, mồ hôi lạnh đều toát ra.
- Xe của tôi!
Đại Trụ đau lòng la lên, phát hiện chiếc xe ba bánh đã treo một nửa chênh vênh bên vệ đường, cũng không kịp tiếc rẻ tấm kính chắn gió mà vội vàng cầu khẩn:
Tổ trưởng Diệp, cán bộ Lưu, cô Lý, mau giúp kéo xe.
- Hòn đá chết tiệt.
Diệp Đại Trụ mắng một câu rồi hợp lực với cả mấy người đẩy bánh xe trở lại đường.
- Tổ trưởng Diệp, tay của anh.
Lý Xuân Thủy sợ đến nỗi hét lên.
- À! Không có chuyện gì, bị thương một chút thôi.
Diệp Phàm nhìn lại đầu nắm tay bị viên đá làm trầy da, thầm nghĩ may là tu luyện ‘Dưỡng sinh thuật’ nếu không chắc chắn là gãy xương rồi, xem ra môn khí công kia còn có chỗ hữu dụng, sau này phải tăng cường tập luyện.
- Oài! Chuyến này đi không được gì lại còn phải bù thêm tiền.
Diệp Đại Trụ thở dài.
- Đường này thường xuyên sẽ gặp phải tình huống như thế sao?
Diệp Phàm nhìn những khối đá hình thù dữ tợn ngổn ngang trên vách núi, bình tĩnh lại rồi hỏi.
- Ừ! Tôi đã gặp phải ba lần rồi, con đường này thực sự phải sửa sang rồi. Con bà nó, không cẩn thận thì ngay cả mạng cũng chẳng giữ được.
Lưu Trì hừ một tiếng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lúc này trong lòng đã đem mười tám đời tổ tông của chủ nhiệm Vương ở Ban Đảng Chính ra chửi rủa.
- Mẹ kiếp! Bảo mình đi Đập Thiên Thủy chịu chết, đồ chó hoang Vương quỷ.....
Lý Xuân Thủy thì vẫn lặng ngắt, răng đánh lập cập như người bị sốt rét vậy, chắc vẫnchưa kịp hoàn hồn.
- Cán bộ Lý không sao chứ, chúng ta tiếp tục đi thôi.
Diệp Đại Trụ thở dài rồi ngồi lên xe,còn Diệp Phàm lúc này cũng không dám ngồi ở chỗ tay lái phụ nữa, sau khi băng bó đơn giản đầu tay bị thương thì xuống đứng chỗ thùng xe. Đứng như vậy coi như an toàn hơn một chút, nếu gặp phải đá bay như vừa rồi thì với thân thể đã tập luyện ‘Dưỡng sinh thuật’ cũng có thể nhảy khỏi xe nhanh hơn.
Nói thật, chết ai không sợ, đặc biệt là vào thời buổi thanh bình này mà chết thì chỉ có thiệt thân.
Thật ra thì Diệp Phàm cũng may mắn, nếu không học ‘Dưỡng sinh thuật’ cùng với lão Phí thì e là với tảng đá có tốc độ nhanh như vậy thì có cả một túi đầy quần áo rách chắn đỡ thì cũng gãy xương đầu ngón tay, thậm chí cả xương cánh tay cũng bị vỡ không chừng.
‘Dưỡng sinh thuật’ này sau khi vận khí thì trong quả đấm được kích lên một tầng khí năng khó cảm giác được làm nó cứng rắn hơn rất nhiều, giống như tế bào có thể kích hoạt cơ bắp làm năng lực đề kháng được nâng cao không ít.
Diệp Phàm đã từng làm qua thí nghiệm, sau khi vận khởi hành khí của thuật dưỡng sinh đấm vào một cây gậy gỗ bình thường thì không hề cảm thấy đau đớn. Dường như khí lưu vô hình đã biến quả đấm thành một khúc gỗ vậy. Dĩ nhiên cảnh khí bốc lên nghi ngút trong truyền hình tuyệt đối là hư cấu nhưng trải qua tu luyện có thể làm cho thân thể con người trở nên mạnh hơn, linh hoạt hơn thì hoàn toàn là thật.
Hai giờ sau giây phút kinh hoàng đó thì cả đoàn cuối cùng cũng tới được Đập Thiên Thủy.
Làm đầu tiên nhìn trông thấy thôn Đập Thiên Thủy thì Diệp Phàm ngẩn cả người, trong đầu chỉ có mấy chữ “là sự ưu ái của ông trời”!
Một con suối lớn giống như một dải lụa bạc vắt ngang qua thôn, trên con suối có mấy cây cầu đá cổ nối liền hai bờ. Thế suối vô cùng êm đềm, hai bên tập trung mười mấy thôn xóm.
Cảnh vật hết sức thanh bình, vẳng nghe tiếng dê kêu be be, rồi lại nghe tiếng chó sủa gâu gâu và tiếng gà quang quác, dường như có con chó đang rượt đuổi đàn gà trống vậy.
Hoàn toàn là một cảnh tượng thế ngoại đào nguyên.
- Ai! Nếu như sư phụ Phí nhìn thấy nhất định sẽ thích nơi này.
Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ.
Chiếc xe ba bánh chạy đến một thôn lớn nằm ở đoạn giữa con suối, nghe Xuân Thủy nói thì đây là thôn chính của Đập Thiên Thủy.
Thật ra tuy nói là Đập Thiên Thủy chia làm 10 thôn, trên thực tế cũng là tụ thành ba vùng lớn. Một vùng như vậy do ba thôn tạo thành nên chia thành ba thôn thượng, ba thôn trung và ba thôn hạ. Ba thôn thượng toàn là họ Ngô, ba thôn trung họ Diệp còn ba thôn hạ họ Lý, lấy thôn chính trong ba thôn trung là trung tâm hành chính. Trong thôn này người mang họ Ngô, họ Diệp, họ Lý hay họ khác đều có, tự nhiên cũng là thôn lớn nhất.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử