Số lần đọc/download: 617 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:56:11 +0700
Chương 7
S
áng hôm sau, nó lờ đờ rời khỏi giường, vào nhà vệ sinh thay áo quần. Hôm nay nó mặc quần jean mài rách, áo rộng trắng tay ngắn, khoắc ngoài chiếc áo da đen kiểu mới nhất chưa cho ra sản xuất, giày cao gót đen, tóc cột cao, mang balô không chứa đến một quyển vở, toàn laptop, ipad, 2 cái điện thoại, một cây súng lục nhỏ màu bạc in hình bông tuyết có gắn giảm thanh, một cây giao găm được giấu trong một cây bút.
Nó qua phòng hai nhỏ bạn đạp hai đứa dậy. Cũng quen cái tính của nó nên lin và ted cũng ngậm ngụi nuốt cay.
Nó xuống ăn một tí đồ ăn rồi lấy xe đi một mình đến trường.
Còn hơi sớm nên trường không có ai, nó đi về khu nhà kính cấm của trường. Trong ngôi nhà kính này chỉ toàn là hoa hồng đen trống. Có một cây táo nằm giữa và bên dưới cây là một bộ bàn ghế trắng tinh. Muốn đi vào nơi này phải có mật mã của nó và mật mã này một ngày thay một lần. Nó bước vào đến gần cây piano đặt bên cạnh bộ bàn ghế. Ngồi xuống, những ngón tay điêu luyện trên bàn phím đàn. Những nốt nhạc buồn thay cho lời nói của chủ nhân. Trong bản nhạc như có linh hồn cuốn hút mọi người, ọi người hiểu được tâm tình của người đánh đàn. Sau khi hết bản nhạc, trên mặt nó xuất hiện mấy hạt pha lê trắng trong suốt_ đó chính là những giọt nước mắt của nó. Nó đâu biết được rằng có ba chàng trai đứng ngoài chứng kiến tất cả. Bọn anh(jun, kin, kan), lâm vào trầm tư của riêng mình.
Anh xin lỗi em, ice à, xin em đừng hững hờ với em được không, anh luôn nhớ em, nhớ những lúc em ở bên anh, những nụ hôn ngọt ngào của em dành cho anh, xin hãy cho anh cơ hội_ suy nghĩ của jun
Tại sao, ice có thể vào đây, ice có thân phận gì_ suy nghĩ của kin và kan
Bọn anh suy nghĩ lâu quay lại không còn thấy nó đâu cả cũng bước lên lớp.