Start where you are. Use what you have. Do what you can.

Arthur Ashe

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10: Chuyên Xe Là Xe Ba Bánh
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 10: Chuyên xe là xe ba bánh
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
Diệp Phàm ngẩng lên nhìn, ngượng ngùng cười đáp:
- Hắc hắc! Là đồn trưởng Triệu à. Anh thật dám chứ? Anh là cảnh sát mà!
- Có gì mà không dám! Chẳng biết ai từng nói ăn uống, sắc dục là bản tính, đúng rất là có lý.
Triệu Thiết Hải nói không hề che đậy:
- Anh bạn Diệp này, cái cô Xuân Thủy ở tổ các cậu trông thật xinh xắn nhưng nên nhớ câu thỏ không ăn cỏ gần hang nhé. Nàng là bông hoa đẹp nhưng lại có gai, cẩn thận kẻo xước tay đấy.
- Cao nhân!
Diệp Phàm giơ ngón tay cái lên:
- Tôi là loại người đó sao? Nhưng mà…
- Khạch khạch…
Bên vòi nước vang lên tiếng cười phóng đãng của hai tên sắc lang.
- Hai vị đại lãnh đạo cười gì vậy, nhìn mặt là biết chẳng có gì hay rồi, hừ!
Lý Xuân Thủy cầm chiếc khăn bẩn từ trong cửa đi ra hừ lên một tiếng.
- Chuyện của đàn ông, cô quản cái gì.
Triệu Thiết Hải đắc ý cười khan.
- Ừ! Trẻ con thì không nên.
Diệp Phàm đế thêm.
- Không có hứng! Mặc kệ các anh.
Lý Xuân Thủy nóng bừng mặt, giặt sạch chiếc khăn lau bàn rồi uốn éo đi vào, chẳng biết có phải cố ý cho Diệp Phàm ngắm không. Triệu Thiết Hải lấy làm lạ vì Lý Xuân Thủy bình thường luôn thuần kiết như một cô sơn nữ chứ không có biểu hiện như vậy. Hai tên nuốt nước miếng, luôn mồm chẹp chẹp, Triệu Thiết Hải thốt lên vẻ kỳ lạ:
- Này anh bạn, lạ thật đấy! Cô bé có vẻ mê cậu rồi đấy.
- Anh nghĩ gì vậy Đồn trưởng Triệu, nghe nói anh cũng đang độc thân, cũng có thể theo đuổi mà!
Diệp Phàm bật lại.
- Thôi thôi! Tôi chỉ là một tên lính quèn chuyển ngũ mới tốt nghiệp cấp ba, làm sao mà lọt vào mắt người ta đã xinh đẹp lại tốt nghiệp đại học được chứ! Hì hì, anh bạn, tôi đi đây! Rảnh thì tới đồn uống trà nhé.
Triệu Thiết Hải khẽ vỗ vai rồi nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kỳ lạ và bỏ đi. Nghe nói thật ra Triệu Thiết Hải ở bộ đội còn là thượng uý đại đội trưởng nhưng vi phạm kỷ luật vì cứu đồng đội nên phải xuất quân trước thời hạn, mới chỉ 25 tuổi và còn đang độc thân.
Diệp Phàm đến văn phòng đúng 8 giờ sáng hôm sau. Tô Giai Trinh chu môi lên, nháy mắt rồi nở một nụ cười nóng bỏng nói rằng Bí thư Tần cần gặp hắn có việc. Từ ngày biết Diệp Phàm, Tô Giai Trinh đã nghe nói hắn là sinh viên xuất sắc của Đại học Hải Giang, tướng mạo cũng không đến nỗi nào, còn có thể nói là khá đẹp trai nên điệu bộ của cô có gì đó là lạ, đanh đá khiến Diệp Phàm cảm thấy như bị ngầm phóng điện.
Phải biết rằng đại học Hải Giang là trường danh tiếng thuộc mười trường hàng đầu của Trung Quốc. Đơn cử như cái huyện Ngư Dương này suốt 10 năm gần đây chưa từng có ai thi đỗ vào một trong 10 trường đó vì đây là việc không hề đơn giản.
Diệp Phàm hưng phấn leo lên phòng làm việc của Bí thư Tần trên tầng năm, ngồi thẳng lưng vẻ rất nghiêm chỉnh chờ Bí thư Tần giao nhiệm vụ.
- Diệp Phàm à! Đến thôn đập Thiên Thủy thì nhất định phải bình tĩnh. Tôi không muốn nói gì về học thức của cậu nhưng xuống cơ sở, công tác ở vùng nông thôn thì lại là chuyện khác. Công việc không hề dễ. Nông dân bây giờ không dễ giao tiếp, nhất là thôn thôn đập Thiên Thủy thì lại càng phức tạp. Có gì khó khăn thì nhất định phải gọi điện về ngay nhé. Phải học cách nhẫn nhịn, đừng vì tuổi trẻ bồng bột mà làm hỏng việc. Cậu là tổ trưởng tổ công tác thường trú tại thôn đập Thiên Thủy, lãnh đạo thị trấn chúng tôi tin rằng cậu sẽ công tác tốt …
Bí thư Tần vốn là bộ đội chuyển ngành nên vẫn mang cách nói thẳng thắn của một quân nhân. Thực ra, ông cũng cảm thấy hơi ngại và rất không yên tâm vì đã đưa một cậu bé còn hôi sữa vào chỗ dầu sôi lửa bỏng.
Giảng giải một hồi, mấy lần đưa mắt nhìn Diệp Phàm, sau mới thận trọng nói:
- Diệp Phàm, đi thôn đập Thiên Thủy thì nhân tiện tìm hiểu luôn về chuyện chủ tịch Ngô, đương nhiên cũng chỉ nên âm thầm tìm hiểu chứ đừng làm kinh động quá nhiều người. Có tình hình gì thì báo cáo trực tiếp cho tôi, không được tiết lộ ra ngoài. Đây là kỷ luật của tổ chức. Tôi đã xem qua lý lịch, cậu là một đảng viên dự bị chứng tỏ ý thức giác ngộ rất cao! Không lâu nữa sẽ chuyển thành đảng viên chính thức, tôi hy vọng cậu….
Bí thư Tần nói đến đây thì bỗng dừng lại.
Tuy bề ngoài Diệp Phàm vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã rất hoang mang. Nghe nói chủ tịch Ngô đi một chuyến đến thôn đập Thiên Thủy rồi chết, chẳng lẽ là có liên quan đến thôn đập Thiên Thủy hay sao.
Mà mình lần này bị cử đến thôn đập Thiên Thủy với danh nghĩa là để triển khai công tác nhưng thực chất lại là bí mật điều tra án gì gì đó. Điều khiến Diệp Phàm càng cảm thấy khó hiểu là giọng điệu của Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Thái Đại Giang ở Bách Vị Các hôm qua cũng chẳng khác của Bí thư Tần hôm nay là mấy.
Điều kỳ lạ là cả hai người đều yêu cầu Diệp Phàm báo cáo trực tiếp cho mình cứ như không liên quan đến nhau. Chuyện này cho thấy có khúc mắc. Bí thư Tần và phó Bí thư Thái làm riêng rẽ với nhau, chẳng lẽ việc Chủ tịch Ngô treo cổ có liên quan đến bọn họ hay sao? Hai người cùng nghĩ sẽ lợi dụng được gì đó ở việc này sao?
Diệp Phàm vừa bước xuống lầu vừa suy nghĩ miên man, cảm giác mình giống như một loài bò sát bị cuốn vào vòng xoáy không thể tự quyết định được số mạng của mình. Hắn lúc này mới cảm nhận được mùi vị của câu ‘người trong giang hồ, thân không còn là của mình’.
Nếu biết được chuyện của Chủ tịch Ngô thì phải báo cáo ai đây, dù thế nào thì báo cáo cho người này sẽ đắc tội với người kia bởi vì trên đời làm gì có có bức tường nào mà gió không thổi qua. Vấn đề này làm cho Diệp Phàm khốn khổ, cảm thấy rất bực bội bèn chui vào trong nhà vệ sinh châm một điếu thuốc, hét lên mấy tiếng điên cuồng. Nghĩ không ra thì không thèm nghĩ nữa.
Rồi hắn hung hăng chửi thề:
- Mẹ nó, ông đây sợ cóc gì. Thằng chân đất sợ thằng đi dép ư? Xe tới trước núi khắc có đường, có lẽ mình lo lắng quá thôi. Chủ tịch Ngô chẳng có liên quan gì đến thôn đập Thiên Thủy cả, bây giờ lo lắng thì chẳng phải là lo chuyện trời ơi hay sao…
Tổ ba người tập hợp lại xong thì đi thẳng xuống lầu. Vì chủ nhiệm Vương ở Ban Đảng - Chính hôm qua có nói là đã bố trí một chiếc xe chuyên dụng đi tới thôn đập Thiên Thủy nên Diệp Phàm lượn mấy vòng quanh Ủy Ban mà không thấy một chiếc xe con hay Pica nào cả nhưng lại chỉ thấy một chiếc ba bánh đỗ ở bên cổng.
Diệp Phàm đang buồn bực thì thấy các tổ viên của mình là Lưu Trì và Lý Xuân Thủy đang chuyển hành lý và một số đồ dùng cần thiết lên chiếc xe ba bánh đó.
- Tổ trưởng Diệp, anh không lên xe mau đi, đứng ngây ra đó làm gì!
Lý Xuân Thủy hét toáng lên gọi Diệp Phàm.
- Đến…đến thôn đập Thiên Thủy bằng cái… …
Diệp Phàm suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất, may mà mấy chữ “xe chuyên dụng” đã bị hắn nuốt vào bụng.
Chiếc ba bánh này sử dụng động cơ Đi-ê-den, máy nổ ầm ầm như sấm, chuyên dùng để chở hàng hóa vì bên trên chẳng hề có mui, tuy nhiên chở được lượng hàng kinh người, tính sơ sơ cũng phải gần hai tấn hàng.
- Hì hì! Tổ trưởng Diệp, có cái này cũng là tốt rồi, nếu mà phải đi bộ thì có gãy cả hai chân cũng chưa chắc đã tới nơi đâu.
Lưu Trì cười nói đùa, đoán rằng Diệp Phàm không thể ngờ được. Nói thực, Lưu Trì tuy nói là không muốn làm tổ trưởng tổ công tác nơi đầu song ngọn gió như thôn đập Thiên thủy nhưng để người khác làm thì lại có chút không thoải mái và không phục.
Bản thân mình không dám làm thì đương nhiên cũng mong người không làm nổi, có thế mới chứng tỏ rằng mình sáng suốt. Vì vậy nên gã chủ tâm cố ý lười biếng, trốn được thì trốn, có thể ngáng chân thì ngáng chân, đương nhiên là cũng tuy tình hình mà quyết định.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử