If you have love in your life it can make up for a great many things you lack. If you don’t have it, no matter what else there is, it’s not enough.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9: Làm Bạn Với Quỷ
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 9: Làm bạn với quỷ
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Bí thư Thái xin cứ yên tâm, tôi hiểu kỉ luật của Đảng mà.
Diệp Phàm chỉ thiếu nước vỗ ngực nhưng trong lòng dậy sóng, nghĩ thầm:
- Việc hôm nay quả thật hơi kỳ lạ, chủ nhiệm Lý dường như cố ý tới chờ sẵn ở tầng dưới mời mình đi ăn. Sao lão ta lại phải đặc biệt đợi một kẻ không quyền không thế như mình nhỉ? Mà hơn nữa sao lại trùng hợp vừa lúc gặp phó bí thư Thái Đại Giang. Lẽ nào trong chuyện này lại có gì mờ ám chăng? Hai người này chẳng nhẽ đang đào hố bẫy mình. Mình phải thận trọng một chút mới được, không kẻo bị sa bẫy thì khốn. Thường nghe nói trong giới quan chức hay chia bè kết phái, hai lão già này chưa biết chừng là đồng bọn cũng nên, chẳng biết có phải là thuộc phe của bí thư Tần hay không. Mình phải thật cẩn thận quan sát kĩ tình hình trước mắt, không thể tự đi chuốc lấy phiền phức được, có đồng ý thì cũng phải là theo đuôi bí thư Tần, tuy nhiên tạm thời quan sát tình hình là sự lựa chọn tốt nhất…
Diệp Phàm đã luyện thuật Dưỡng Sinh gần 10 năm, hơn nữa còn có thêm chỉ dẫn của cao nhân ẩn thế như lão Phí. Hơn nữa, cha hắn cũng lăn lộn ở tầng lớp thấp nhất trong giới quan trường, có câu nói “chưa ăn thịt lợn thì cũng thấy lợn chạy”.
Bình thường lúc ở nhà, cha hắn than thở chuyện quan trường thì Diệp Phàm cũng học được một chút. Tâm trí cũng trở nên bình tĩnh rất nhiều, quan sát tình thế cũng khá hơn những kẻ non dại không hiểu chuyện, thế cho nên vẻ mặt lúc nào cũng hớn hở như kiểu được sếp coi trọng cộng thêm cái bộ dạng cung cung kính kính. Kì thực tất cả những cái đó chỉ là hắn giả bộ, mà lại giả bộ rất tự nhiên. Diệp Phàm vẫn cảm thấy mình có năng khiếu bẩm sinh làm diễn viên, chỉ tiếc hồi ấy không thi vào Học viện Điện ảnh, nói không chừng lại có thể trở thành một minh tinh màn bạc ấy chứ.
- Tốt! Anh chàng này cũng khá lắm. Nếu mà làm tốt thì lãnh đạo Huyện ủy sẽ có phần thưởng đặc biệt cho cậu. Cái này sớm muộn thì cậu cũng biết, cứ chịu khó mà làm cho tốt nhé!
Thái Đại Giang không một chút hoài nghi, áng chừng lão cho rằng bộ dạng Diệp Phàm như vậy mới là bình thường, trong lòng thích thú cùng cạn ba chén với hắn.
Thái Đại Giang không chút hoài nghị, tựa như lão cho rằng một đứa trẻ ranh như Diệp Phàm phải có thái độ như thế mới là bình thường. Lòng khinh thường khiến lão nổi hứng cạn luôn ba chén với hắn.
Sau khi đánh chén no nê, Diệp Phàm lê phố mua một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết, vừa về tới phòng khách liền thấy Lý Xuân Thủy đang ngồi ở đó, cô nàng thấy hắn thì có chút ngượng ngùng, lúng búng hỏi:
- Tổ trưởng Diệp, chủ nhiệm Vương đã bố trí phòng anh ổn thỏa cả rồi, chuyển bây giờ hay là sáng mai ạ?
- Vậy thì chuyển bây giờ đi, phòng khách này là chuyên dùng để tiếp khách, ở đây thì cũng không tiện. Dù sao thì tôi cũng chẳng có nhiều đồ đạc gì, chỉ cần gọi hai chiếc xe kéo tới là được, hơn nữa sáng mai vẫn còn chút việc cần phải xử lý, không nên làm lỡ chuyện.
Diệp Phàm trong lòng vui mừng, cảm thấy ở trong phòng khách chẳng bằng ở trong hang ổ của chính mình. Chẳng phải tục ngữ có câu “ Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình” đó sao.
Lý Xuân Thủy ra ngoài đường gọi tới một chiếc xe kéo khá lớn rồi hai người đi thẳng tới tòa nhà chính quyền thị trấn.
Vận khí cũng không tệ lắm, được phân cho một gian phòng học lớn rộng rãi 30m2, bên trong còn có một cái giường gỗ, một chiếc bàn làm việc đã tróc hết sơn cùng với hai chiếc ghế gỗ gần như đã long ra. Kì lạ là sao căn phòng này lại sạch sẽ tới vậy, Diệp Phàm còn tưởng rằng Lý Xuân Thủy đã giúp hắn dọn dẹp vệ sinh từ trước, có ý hơi ngại ngùng nói:
- Cô Xuân Thủy, lại làm phiền cô rồi, căn phòng lớn thế này mà dọn dẹp sạch sẽ như vậy chắc phải tốn không ít công sức!
- Đâu có à! Vừa nãy gặp chủ nhiệm Vương của Văn phòng Đảng ngoài kia thì ông ấy nói với tôi về căn phòng này, tôi cũng vừa mới cầm chìa khóa thôi, cũng không biết là ai đã giúp anh dọn dẹp cả.
Lý Xuân Thủy cũng không có ham công, thuận miệng nói ra.
Nói thật trong lòng cô cũng đang rất mơ hồ, bởi vì nhớ là hình như hôm qua vẫn còn có người ở đây, dạo này dường như cũng không có nghe thấy ai bị điều đi nơi khác, không biết tại sao tự nhiên lại thừa ra căn phòng này. Mà cái căn phòng tốt như thế này thì có là chủ nhiệm các Ban cũng tranh nhau đến vỡ đầu, chẳng lẽ là chủ nhiệm Vương của Văn phòng Đảng chiếu cố Diệp Phàm, hoặc là sau lưng Diệp Phàm có chỗ dựa nào lớn chăng.
Nhưng mà từ việc phân bàn ghế tới văn phòng làm việc cho thấy, Vương Nguyên Thành này cũng chẳng chiếu cố gì cho Diệp Phàm, bởi vì những đồ Chủ tịch thị trấn quá cố đã dùng thì chẳng có người nào dám dùng, còn cái phòng làm việc rộng lớn của tổ đi công tác đập Thiên Thủy kì thực cũng chỉ là địa điểm mà Chủ tịch Ngô khi còn sống dùng làm nơi tổ chức những cuộc họp nhỏ.
Bình thường mà nói đều bị Chủ tịch Ngô biến thành phòng họp riêng. Chắc là bây giờ chính quyền thị trấn cũng chẳng muốn tới chỗ xui xẻo đó họp nữa nên mới để lại cho Diệp Phàm. Thực ra thì trong lòng mình vẫn còn chút gì đó chờn chợn, vô cùng mất tự nhiên.
Lý Xuân Thủy Đang buồn bực đứng ở trước cửa, bất giác đưa mắt nhìn sang căn phòng bên cạnh thì toàn thân rét lạnh. tức thì hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu. Hóa ra, căn phòng sát vách chính là nơi ở của Chủ tịch Ngô, do Chủ tịch Ngô là Chủ tịch thị trấn nên chiếm được ba căn phòng.
Thật ra thì vì phòng của hắn ở cuối hành lang, cho nên lối đi liền bị bịt kín lại, trông gần giống như một phòng xép nhỏ. Đoán là chủ nhân trước của căn phòng này vốn cũng dựa hơi Chủ tịch thị trấn theo kiểu gần quan ăn lộc vua, gần chùa ăn lộc Phật.
Ai ngờ Chủ tịch Ngô lại treo cổ tự tử, bây giờ sợ bị lây vận đen của ông ta nên phải đổi căn phòng này. Nếu không thì một căn phòng rộng bằng hai gian ghép lại như thế làm gì lại để không chờ Diệp Phàm, bởi vì cũng không thể nào tới lượt hắn. Phải biết rằng các gian phòng ở khu Chính quyền thị trấn thế này vô cùng thiếu thốn, rất nhiều cán bộ bình thường còn phải mướn nhà dân ở tạm cơ mà.
Nhưng Lý Xuân Thủy cũng chẳng dám nói gì, người mà có thể chiếm được gian nhà tốt như vậy thì đoán chắc ở thị trấn Lâm Tuyền này không phải là thư kí thì cũng là phó Chủ tịch thị trấn. Nếu như để cho Diệp Phàm biết, với tính cách nóng nảy của những người trẻ tuổi, sểnh miệng ra mà đi tìm chủ nhiệm Vương than trách chuyện gì thì lại đúng là tự mình chuốc vạ vào thân.
Diệp Phàm không biết rằng mình đang làm hàng xóm với linh hồn của Chủ tịch Ngô mới treo cổ ngày hôm qua, theo như cách nói của mấy người nông dân thì tối nay, linh hồn của Chủ tịch Ngô phải trở về đi dạo lượn lờ mấy vòng rồi mới trở về âm phủ để báo cáo, tục gọi là ‘Chiêu hồn’. Diệp Phàm bởi vì không biết nên không sợ, thành ra cũng chẳng nghĩ ngợi gì, vẫn đang cho rằng số mình hên nên mới kiếm được căn phòng tốt như vậy, trong lòng đang vô cùng vui sướng thích thú, thật muốn hát vang bài “Em chớ hái hoa dại ven đường.”
Bởi vì hắn vô cùng hài lòng với một căn phòng rộng rãi thế này, bản thân lúc bình thường cũng hay ngồi thiền, luyện tạ tay trong căn phòng có không gian rộng lớn, khua chân múa tay đá vài cước đều được. Cho nên hắn vừa cùng với Lý Xuân Thủy trải ga giường, vừa khẽ ngâm nga bài hát yêu thích, ánh mắt chốc chốc lại liếc trộm khe ngực sâu đầy mê hoặc của Lý Xuân Thủy mỗi khi cô khom lưng trải ga giường.
Cứ cố do thám sâu bên trong, tiếc là bản thân không có cái khả năng đặc biệt nhìn xuyên thấu, đúng thật là có chút tiếc nuối. Còn cái dưới hông kia thì lại không chịu nổi sự khiêu khích, tự nhiên ngóc đầu dậy khiến cho hắn vội vàng chạy ra ngoài rửa mặt, vừa rửa mặt vừa chửi thầm cái mệnh căn dưới háng:
- Mẹ kiếp! …! Mày thì làm được quái gì! Đừng có mơ ra. Chịu đựng một chút cho ông nhờ, nhịn đi, nhịn cũng là đạo lý, là đạo âm dương, là lý hòa hợp của đất trời, trường sinh ảo diệu. Oài! Hiện giờ vẫn chưa có mục tiêu hành sự, cái lũ này không xuất được ra thì sẽ chuyển thành cái khác, sư phụ hình như cũng đã nói đây là tinh hoa của cơ thể con người, không xuất ra thì ngược lại mới có lợi cho việc tu luyện. Đám hòa thượng Thiếu Lâm chẳng phải ham thích luyện Đồng Tử Công gì gì đó sao, có quỷ mới tin, ăn uống tình dục là bản tính, phải nín nhịn thì khó chịu biết chừng nào, tổn hại sức khỏe. Hài! Đợi sau này vậy!
- Người anh em! Không có mục tiêu thì để tôi tìm cho cậu một cái nhé, đừng nín nhịn làm tổn hại thân thể. Sướng một chút thêm vạn tuổi xuân, mà cũng chẳng đắt đâu, ha ha…- Đột nhiên lúc này vọng tới cười tiếng khả ố của một người đàn ông.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử