Số lần đọc/download: 992 / 2
Cập nhật: 2020-03-20 21:01:29 +0700
Chương 7 - Chị Ơi, Anh Yêu Em!
T
ỉnh dậy trong căn phòng màu xanh sữa quen thuộc, Hanna vươn vai... hình như thiếu thiếu thứ gì đó... À, đúng rồi, hôm nay không có Vic, chắc thằng bé bận việc gì nên đi trước rồi chăng? Dạo này, từ hôm Hanna bị Kaiz cướp đi nụ hôn đầu thì Hanna tránh xa tên Kaiz còn Vic hay đi sớm về muộn mà Hanna hỏi cậu lại không nói...
Hanna dậy làm vệ sinh cá nhân rồi gọn gàng chạy xuống lầu, cô đi học luôn mà không ăn sáng vì chẳng có sự thúc ép của Vic nên cô không có hứng ăn...
Vừa mới đến cổng trường... im lặng đến đáng sợ, chẳng có một bóng người hay một tiếng động nào... Hanna phải mở điện thoại xem hôm nay có phải chủ nhật hay không... Đúng, hôm nay là thứ bảy mà, đã đến chủ nhật đâu, sao lạ thế nhỉ? Cả Minh Nhi và Mei đều không có ở đây...
Chợt ở đằng xa, một bóng dáng quen thuộc bước đến... Là Vic... Hôm nay trông cậu thật tuyệt! Vic mặc chiếc áo sơ mi trắng đúng chuẩn soái ca, quần beggi đen, đôi giày cao cổ phong cách bụi màu cà phê và mái tóc nấm xù thường ngày được hất gọn gàng nổi bật vầng trán rộng và láng bóng, đôi môi tinh tế khẽ nở nụ cười ấm áp- nụ cười chỉ dành riêng cho một người con gái duy nhất...
Trên tay Vic ôm một đoá hoa hồng xanh cực đẹp và một hộp quà được gói tinh xảo, cậu nhẹ nhàng bước đến bên Hanna...
- Em đang làm trò gì thế? Hôm nay vẫn đi học mà nhỉ, sao chẳng thấy ai đến?
- Ừm... Chị đoán xem...- vừa nói Vic vừa xoè ngón tay trỏ đeo chiếc nhẫn kim cương đen quyền lực, ở trường chủ nhân của chiếc nhẫn có thể hô mưa gọi gió vì chiếc nhẫn tượng trưng cho quyền lực tối cao đại diện cho HEAVEN....
- Hừm, sao em có được nó? Chị nhớ chỉ có hiệu trưởng và hội trưởng học sinh mới có thôi mà...
- Điều đó không quan trọng?
- Vậy điều gì là quan trọng?
- Điều em định nói bây giờ... em nói được chứ my baby?
- ...
- Chị biết không? 15 năm trước em được nhận nuôi và từ đó lớn lên em chỉ biết có chị, vì chị là người duy nhất chơi cùng và chăm sóc em, khi đó em cứ nghĩ chị là chị ruột em đó chứ...
- ...
- Chị còn nhớ lúc em 5 tuổi, chị một mình đánh tụi du côn trẻ con không? Nhìn chị oai phong lắm luôn á, lúc ấy em tưởng như...
- Tưởng như ra sao?
- Tưởng như... như... chị là chồng em ý, ha ha ha....
- Hừm thằng bé này, vì là quá khứ nên chị đây sẽ rộng lượng bỏ qua...
- Hì, rồi thời gian trôi qua, lúc 11 tuổi, chị lại vì em mà bị xô ngã trầy cả chân tay...
- À nhớ rồi, hôm ấy trong công viên, tên Tuấn Khang chảnh choẹ dám ức hiếp em, chị cho hắn ăn chưởng là quá hợp đạo lí rồi...
- Vâng vâng, bà chị superman của em... rồi từ ấy, một thằng con trai 11 tuổi đã có mục tiêu suốt đời cho nó...
- Em sao?
- Vâng!
- Mục tiêu đó là gì?
- Là...
- Là??
- Là trở thành một người đàn ông mạnh mẽ để bảo vệ chị!!!
- ...
- ...(cúi đầu)
- Đồ ngốc!
- Hả???
- Chị bảo em là đồ ngốc, chị là chị đương nhiên sẽ bảo vệ em trai mình, dù em không phải là em ruột chị nhưng chị thương em như em trai rồi, còn chờ gì em bảo vệ chị nữa???
- ... Chỉ vậy thôi sao?
- ...
- Chị chỉ coi em là em trai?
- Ừ, tất nhiên rồi...
- ...(im lặng)
- Em sao thế?
- Em hơi thất vọng nhưng thôi, điều đó chẳng là gì để ngăn cản em nói ra điều này...
- ?(ngạc nhiên)
- ANH YÊU EM... (tim)
Cả trời đất quay cuồng khi Vic nói ra điều mà cậu ấp ủ bấy lâu nay... nhưng cậu thực sự hạnh phúc vì đã nói ra thật nỗi lòng mình. Trong khi đó, Hanna mắt chữ O, miệng chữ A ngơ ngác...
- Hả???
- Anh nói rồi, là ANH YÊU EM...
- ...( mắt to tròn, thương thương quá đi thôi)
- Anh biết là em chưa thấy rõ cảm giác này, nhưng điều đó chẳng sao, anh yêu em là được rồi, em chưa yêu anh và đó là chuyện của em, anh sẽ khiến em cảm nhận được tình yêu của anh và em nhất định sẽ yêu anh...
- ... (im lặng)
- Ý em sao?
- ...(vẫn im lặng)
- Nếu im lặng là đồng ý?
- ...(vẫn im lặng, lì thật đấy!)
- Vậy em đã đồng ý để anh theo đuổi em...
Hanna nhẹ bước lại gần ôm lấy Vic, khẽ xoa đầu cậu, Vic mừng rỡ, trái tim cậu như vỡ tan trong lồng ngực, im lặng một hồi, cuối cùng Hanna cũng...
- Ha ha ha ha..... em có biết điều gì không?
- ... ( khó hiểu)
- Em là một cậu bé ngoan nhưng hôm nay là ngày nói dối...
- ...(lại lặng im rồi)
- Đừng hòng đùa chị kiểu giật gân đó nhé, thôi gọi mọi người đi học đi...
- ...(Im lặng...)...Em là một cô bé ngoan nhưng với anh hôm nay là ngày nói thật. Anh sẽ không bỏ cuộc đâu, chỉ nói cho em biết em sẽ thuộc về anh...
- Thôi mà, diễn quá sâu rồi đấy V... ưm mmmm
Câu nói chưa xong, Vic đã ôm chặt Hanna, đôi môi cậu phủ lên bờ môi anh đào của Hanna... Nụ hôn nồng nàn, run run nhưng tràn ngập vị ngọt của tình yêu...
2 phút 37 giây sau... Nụ hôn kết thúc bằng một cái đẩy người của Hanna, cô lúc này hoảng hốt thực sự, cô vùng tay ra định chạy đi thì bị Vic giữ lại, cô nhìn Vic, bốn mắt nhìn nhau... Và Hanna chạy đi...
.... Hanna chạy đến đồi hoa bồ công anh sau trường, cô khóc.... Tại sao lại thế chứ? Hết tên đáng ghét kia cướp mất nụ hôn đầu, lại đến cậu em mình yêu quí nói mấy từ đại loại ANH YÊU EM,... trời ạ! Sao bao nhiêu chuyện rắc rối cứ xảy đến với mình vậy?...