Số lần đọc/download: 522 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:11:39 +0700
Chương 8: Ngủ Chung
- Ê! Nam nhân kia,ngươi đi chậm thôi,ta không theo kịp - Vang đâu đây là tiếng gọi yếu ớt của nàng,từ đêm đi theo hắn,nàng đã phải đi suốt đêm,không có gì để lót bụng,mà hắn đi rất nhanh,nàng làm sao đuổi kịp.
-.........
- Ngươi có dừng lại ngay không? - Nàng tức giận
-........-Người phía trước vẫn bước đều
- Ta......ta không đi nữa.Kệ ngươi - Nàng giận dỗi,mệt không bước được nữa,nam nhân thối,đáng ghét.
Cuối cùng,nam nhân phía trước cũng dừng lại,bước đến cạnh nàng,nhìn một lúc và nói một câu không đầu không đuôi:
- Diệt Thiên
- Ax.....là cái gì? - Nàng ngu ngơ hỏi lại
- Tên ta - Hắn không thích nàng ở đằng sau lúc nào cũng nam nhân này,nam nhân nọ - Lãnh Diệt Thiên là tên ta
- A! Ừ,ta biết rồi
- Đói?
- Ưm,ta đói muốn chết - Nàng đáng thương nói
Mãi không thấy người ta trả lời,nàng ngẩng đầu,đã thấy hắn bước tới một tửu lâu,nàng bật dậy,vội vã đuổi theo.Đúng là một nam nhân kì lạ,cả ngày không nói được một câu ra hồn,trong khi nàng cũng nói ít đó,thế mà đi theo hắn lại trở thành nói nhiều.Vào trong tửu lâu,nàng hoàng hốt khi nghe Lãnh Diệt Thiên chỉ đặt một phòng,không phải chứ? Chẳng lẽ nghề sát thủ lại nghèo đến thế ư? Nàng bắt đầu hối hận về quyết định đi theo hắn.
- Sao lại chỉ đặt một phòng? - Khi đến phòng,nàng tức giận hỏi hắn,nàng vốn không quen tiếp xúc với con trai,huống chi lại ở trong cùng một phòng.
-.........-Không trả lời
- Thế tối ta ngủ ở đâu? Nói trước ta không ngủ đất nha!
- Ghế
- Ghế? Ta.....ta không ngủ
- Vậy ngươi muốn ngủ trên giường cùng ta? - Hắn cười gian,ý định muốn trêu đùa nàng nổi lên.Hắn thuê một phòng chẳng qua là muốn bảo vệ nàng thôi,phải biết hắn là sát thủ,lúc nào cũng có người muốn giết.
- Thế cũng được,còn đỡ hơn là ngủ ghế - Nàng hào sảng trả lời,tự nhiên nàng nghĩ ngủ cùng hắn cũng không tồi.
- Ngươi......? - Nàng rốt cuộc có biết "nam nữ thụ thụ bất thân" không vậy? Dù là xuất thân từ thanh lâu cũng không đến nỗi như vậy chứ?
- Ta? Làm sao chứ?
- Không có gì! - Hết nói nổi luôn
Đúng lúc đó tiểu nhị mang thức ăn lên,nàng háo hức ngồi vào bàn,mắt long lanh sáng lên,nhìn các món ăn trên bàn.Không đợi hắn ngồi vào bàn,nàng cầm đũa lên,lao vào các món ăn như hổ đói,ăn không ngừng tay.Đến lúc no bụng,cảm thấy có ánh mắt đang chăm chú nhìn mình,nàng ngẩng đầu lên,thấy đôi mắt màu đỏ tràn đầy tò mò mang theo chút tìm tòi,nàng đỏ mặt.
- Ngươi ăn đi.Còn nhìn ta làm gì? - Nàng luống cuống
- Nhìn ngươi ăn,ta no rồi - Hắn trêu
- Ta no rồi,đi ngủ đây
Nàng nhanh chóng né tránh ánh mắt của hắn,chạy đến bên giường,nằm xuống,nhắm mắt lại còn không quên cảnh cáo:
- Ta ngủ trước,ngươi không được lợi dụng đâu đấy
- Ta thèm,ngủ đi
Đêm hôm đó rất lạnh,nhưng bên cạnh nàng có một cái gối ôm rất ấm áp,đó là đêm mà nàng ngủ ngon nhất từ khi lạc vào cổ đại.Cảm giác thật bình yên.