Để leo dốc cao, cần chầm chậm trước tiên.

Shakespeare

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Tuyết Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 43 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 610 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5: "Mỹ Nam" Cứu Anh Hùng
au khi rời khỏi điệp cốc, Ngọc nhi cùng hắc bạch vô thường men theo rừng đi, đi hơn nửa ngày họ dừng chân bên một con sông để nghĩ ngơi.
“tiểu thư người đừng vội, hiện giờ phán quan đang đi cùng lãnh tiểu thư, chúng ta sẽ mau chóng gặp lại họ thôi” – hắc vô thường tiến lại gần ngọc nhi, chưng bộ mặt hí hửng ra nói.
(TT: ta kháo, ông này bộ có ý với ngọc tỷ hả, coi chừng tướng công tương lai của tỷ chém ông đó; HVT: hồi nào, ta làm sao mà dám, mà tướng công tương lai đâu sao ta không thấy; TT: sẽ mau chóng xuất hiện thôi,hắc hắc ( > – < )).
“ngươi vừa gọi ta là cái gì” – Ngọc nhi quay lại lạnh lùng lên tiếng.
“là công tử, ….công tử người đừng trách, là lão hắc lỡ miệng “- bạch vô thường đứng ra làm dịu tình hình.
(TT: lúc này tỷ ta đang bận nam trang nên phải xưng hô như thế, đọc tới đây các tình yêu biết soái ca sắp xuất hiện tiếp theo là ai không, gợi ý:gặp nàng bên sông lúc bận nam trang, vừa gặp đã yêu, nhưng hiểu lầm nghĩ mình đoạn tụ; Bo: Minh cả lên đài rồi phải không; TT: bingo, đoán đúng rồi, thưởng cho tềnh iu một nụ hôn; Bo: không cần ta hôn soái ca sướng hơn; TT: nước mắt lã chã ( vô lương tâm, có soái ca, quên tử nhi, giận luôn không thèm nói chuyện ); Bo: quá tốt, vậy đi nha; TT: tức đến xì khói ( – _ – ) ).
“nếu còn lần sau, ngươi coi chừng đó” – do không tìm được tiểu nguyệt, nên tâm trạng ngọc nhi cực kỳ không tốt.
“vâng thưa tiểu …. Àh không là công tử, công tử yên tâm không có lần sau đâu”- hắc vô thường quệt mồ hôi đang lã chã trên trán trả lời.
( HVT: số ta khổ, rõ ràng người này chỉ là người thường tại sao ta phải sợ, chẳng qua cô ta có một người bạn bất bình thường thôi mà; TT: chết huynh, ta đi méc nguyệt tỷ cho coi; HVT: đừng méc, ta đãi ngươi uống rượu; TT: tử nhi còn nhỏ không uống rượu, ta muốn ăn bào ngư hải sản, thứ càng mắc càng tốt; HVT: lão bạch cho ta mượn dao; BVT: chi vậy; HVT: để tử nhi chém chết ta luôn đi; TT: huynh chết rồi mà cần gì chém nữa; HVT: té xỉu).
“ cứu, cứu với có ai không, cứu thiếu gia nhà ta với “
Đám người ngọc nhi, kẻ còn đang trừng mặt, người đang đổ mồ hôi, thì nghe được âm thanh kêu cứu, quay đầu lại chỉ thấy một tiểu đồng tuổi chừng 13 -14, đang đứng bên bờ sông hốt hoảng kêu to, còn ở dưới sông thì có một nam tử đang thụp lặn.
“ cứu mạng ah, có ai không, làm ơn cứu giùm thiếu gia nhà ta” –tiểu đồng cuống quýt không ngừng la lớn.
“ngươi nhảy xuống cứu hắn đi “ –ngọc nhi quay sang gọi hắc vô thường.
“ta sao, tại sao lại là ta “ – hắc vô thường chỉ tay vào mình ngơ ngác hỏi.
“chứ không lẽ là ta, ngươi rốt cuộc có đi hay không thì bảo” – ngọc nhi tức giận quát, tên này sao chậm tiêu thế, không hiểu sao hắn lại có thể lên tới chức vụ này ở địa phủ không biết.
“ta đi “- hắc vô thường chu miệng, miếu máo trả lời, số hắn đúng là khổ thiệt mà.
Bạch vô thường bên cạnh dùng tay che miệng để không phải bật cười, cũng may hắn biết điều không đắc tội với tiểu thư.
“Ùm “ một tiếng, hắc vô thường nhảy xuống nước cứu người thiều niên đó lên, chẳng bao lâu đã lôi được hắn lên bờ.
“thiếu gia, thiếu gia, người tỉnh lại đi, người đừng làm tiểu Bính sợ, người mà có chuyện gì lão phu nhân sẽ giết con mất, thiếu gia ….ô …ô.. ô “- tiểu đồng dùng sức lay lay thiếu gia nhà hắn, khóc lóc thảm thương, nhưng người thiếu niên vẫn nằm bất động.
“tránh qua một bên “ – ngọc nhi nhìn bộ dáng thảm thương của tiểu đồng không đành lòng nên quyết định cứu người thiếu niên, mặc dù sẽ hy sinh một chút.
“ ngươi định làm gì thiếu gia nhà ta “ –tiểu đồng cuống quýt ôm lấy thiếu niên như sợ ngọc nhi sẽ hại hắn vậy.
“ cứu hắn, không lẽ ngươi muốn hắn chết”- ngọc nhi bình thản đáp.
“ngươi là đại phu “- tiểu đồng nghi vấn hỏi.
“ không phải, nhưng ta có thể cứu hắn, mà rốt cuộc ngươi có muốn cứu hắn không sao mà hỏi nhiều thế “- ngọc nhi lại bắt đầu bực tức.
Tiểu đồng nghe ngọc nhi nói có thể cứu thiếu gia nhà mình, mặc dù có nghi hoặc, nhưng trước mắt cứu thiếu gia vẫn quan trọng hơn, nên tránh sang một bên.
Ngọc nhi động tác thuần thục, nâng đầu của hắn lên một chút, cổ duỗi thẳng, kéo mở hàm dưới của hắn, giữ vững đường khí quản thông suốt, sau đó bóp chặt mũi của hắn, rồi hít một hơi thật sâu, cúi đầu dán lên môi của hắn, hướng trong miệng của hắn thổi vào một hơi, cứ theo trình tự cấp cứu, tiếp tục làm như vậy. Nàng thay phiên đổi vị trí, đem hai tay đặt lên khớp xương ngực của hắn, theo phương thức CPR* mà cứu hắn, cứ mười lăm lần ấn, tới hai lần hô hấp nhân tạo.
“khụ … khụ….”
Chẳng bao lâu thiếu niên miệng ho sặc sụa, phun nước trong miệng ra ngoài, rồi dần dần tỉnh lại.
“thiếu gia, thiếu gia, ngươi rốt cuộc tỉnh lại, người làm tiểu bính sợ chết đi được ô…ô….“. – tiểu đồng nhào vào lòng người thanh niên khóc tức tưởi.
“tiểu bính ta không sao, không có việc gì rồi “- thiếu niên dùng tay vuốt nhẹ đầu tiểu đồng an ủi.
“thiếu gia là bọn họ đã cứu người”- sau khi khóc đã, tiểu đồng quay sang dùng tay chỉ vào đám người ngọc nhi nói.
“tại hạ Ôn Thuận Minh, hôm nay được các vị ra tay cứu mạng, nếu sau này các vị có việc gì nhờ cậy, tại hạ quyết không chối từ “- thiếu niên chắp tay hướng đám người ngọc nhi nói.
“không cần, cứu người là chuyện nên làm, ngươi không cần phải bận tâm”- ngọc nhi xua tay bảo hắn không có gì.
Ôn Thuận Minh lúc này mới chú ý đến người thiếu niên trước mặt, y mặc một bộ y phục màu lam, làn da trắng, đôi mắt to tròn tràn đầy sức sống, lại rất đáng yêu, khiến cho người khác nhìn vào lập tức bị cuống hút.
“ nè ngươi làm gì nhìn thiếu gia nhà ta dữ vậy “- hắc vô thường vốn tâm trạng bực tức, liền quay sang quát người thiếu niên.
“xin thứ lỗi, là tại hạ mạo phạm “- ôn thuận minh có chút xấu hổ cuối đầu.
“ được rồi, đã không có việc gì rồi, lão hắc, lão bạch chúng ta lên đường thôi, còn phải tìm tiểu nguyệt nữa “- ngọc nhi chẳng thèm để tâm đến biểu hiện của bọn họ quay sang, vẫn giữ thái độ lạnh lùng lên tiếng.
“vâng công tử “- hắc bạch vô thường cùng đồng thanh.
“ xin đợi đã, không biết huynh đài có thể cho tại hạ biết tên được không, nếu sau này có dịp tại hạ nhất định sẽ báo ơn này” – Ôn thuận minh ôn quyền nói.
“ta tên Giang Ngọc, nếu có duyên gặp lại, sau này hẳn nói đến chuyện trả ơn “- chưa đợi hắn phản ứng cả đám ngọc nhi đã vọt đi trước.
( TT: ca này đỡ hơn biết được tên của tỷ, ca trước tệ quá, Bo: đâu có, tên tỷ là Giang ngọc nhi mà; TT: ngươi ngốc kêu tỷ ấy bằng ngọc nhi thì chẳng phải đầy đủ tên rồi sao; Bo: vậy cũng được sao; TT: sao lại không được, ngươi không thấy nam thời này thường gọi thân mật nữ nhân của mình là tên + chữ nhi đó sao; Bo: àh hiểu rồi ).
“Giang Ngọc ……Giang ngọc “ – ôn thuận minh nhìn theo bóng dáng của ngọc nhi miệng vẫn lẩm bẩm.
“thiếu gia, thiếu gia, người đã đi xa rồi, hay là chúng ta về trước đi, không lão phu nhân sẽ lo lắng đó”- tiểu đồng thấy chủa nhân thất thần bèn lay lay gọi.
“ cũng được, chúng ta về thôi” – lúc này ôn thuận minh mới hồn để tiểu đồng đỡ hắn về.
Phù Dung Giang Hồ Phù Dung Giang Hồ - Hoa Tuyết Tử