Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2024-11-23 22:38:43 +0700
Chương 4: Làm Quen Bất Ngờ
-Đ
i ăn sáng thôi mày - Thằng Khoa vỗ vai tôi
-Ừ, chờ tao xíu ông thần
Tuy nhiên tôi hơi bị nhầm, chúng nó nào có lòng tốt gì ăn sáng chứ, trò chơi độc quyền của nhóm, rút thăm đi mua bánh mì, hai thằng số xui sẽ phải lủi thủi làm đầy tớ trong khi mấy thằng còn lại có quyền cười vào mặt.
-Ặc - Sao lại là tao - Tôi giãy nãy lên phải đối
-Nhanh đi, tao đói rồi - thằng Danh chết tiệt đúng là hám ăn kinh khủng
-Thương binh giẫm đinh mà không tha - Tôi làu bàu
-Mày với thằng Hùng đi lẹ lên,sắp trống rồi đó – Thằng Đạt bán bạn
Tôi cây đắng lết lết đi theo Hùng khi vô tình hướng về hướng cửa lớp thì bắt gặp ánh mắt của Dung.Nàng nhìn tôi như thể muốn cản lại, nhưng vẫn cố không biểu lộ ra. Chỉ nhìn tôi ánh mắt như có gì đó muốn nói.
-Lẹ lên ông thần. 10 phút nữa – Thằng Hùng quyết không tha cho thằng đồng cảnh, chết chùm mà
Lặng lẽ đi theo nó, chạy ra hàng bánh mì, hú hí ngồi chờ 7 ổ bánh mì ra lò. Tranh thủ ngắm nhìn đường xá vào sáng thứ 2. Nó hình như vội vã và năng động hơn ngày bình thường
-Của con hết 35 ngàn - Tiếng cô bán bánh mì vui vẻ nói
-Dạ!
Tùng tùng tùng..- tiếng trống trường như tiếng báo tử cho hai thằng tôi
Chẳng nói chẳng rằng, thằng Hùng cầm bọc bánh mì vọt lẹ, lao thẳng đến cổng trường. Tôi mà chân không đau thì khác gì nó, nhưng giờ hoàn cảnh nên lọt thọt lọt lại đằng sau, vừa chạy dưỡng sinh vừa nhăn nhó vừa la oai oái cái thằng bỏ rơi chiến hữu.
Thằng Hùng may mắn lách qua khe cửa hẹp, nhưng tôi thì...Giờ mà vào cửa thì sẽ bị thầy giám thị tóm cổ mất. Đang loay hoay hí hoáy thì thấy mấy ông tướng cũng muộn như tôi cười tươi hí hửng, đi bộ long nhong về phía góc trường. Hehe, gì chứ chắc đây là mấy ông học 12, chắc kinh nghiệm nhiều lắm. Lững thững tôi bám theo. Và y bóc tôi dự đoán, đến góc khuất,mấy ổng chui vào giữa 2 khe hàng rào đã được bẻ cong cho nó to hơn.Đúng là người ta học ở đây gần 3 năm kinh nghiệm đầy người
"hehe, trời thương người hiền lành" - Tôi vừa chui qua rào rồi lượn khỏi bãi giữ xe. Coi như qua được vòng 1
Vòng 2 mới là vòng gay go, qua mặt sao đỏ. Hôm nay lớp 10A7 hàng xóm trực lớp tôi. Cũng khỏi cần bàn, nó trừ điểm cho xanh mặt mèo ra. Vòng qua sau lớp, hú hí nhắn thằng Quyết gần đó lấy dùm cái thau múc nước cho thầy cô rửa tay.
Hùng dũng kiêm luôn khệ nệ,tôi bưng thau nước tiến thẳng về lớp.Và sao đỏ lại là Ngữ Yên. Tôi đứng trố mắt nhìn mà quên hẳn đi vào lớp
-Ông tướng dạo này ham trực nhật quá ha - Thằng Quyết Thịnh đá đểu
-Ngon lành cành đào mày - Thằng Hùng cười hehe
-Mai ông trực dùm tôi nghen - Giọng mùi axit chanh chua của nhỏ Thương Heo vang lên
Lớp tôi cứ thế nó gào rú trước màn thoát hiểm của tôi. Nhưng đường đến thành công cần lắm những thử thách. Đó là thanh tra sao đỏ. Tôi vốn có ác cảm với bọn này. Tụi nó đi long nhong khắp trường trong giờ sinh hoạt 15 phút, chỉ để kiểm tra lại lỗi sót và kiểm tra luôn sao đỏ, sợ có quen biết bỏ qua đây mà.
-Đi đâu nãy giờ mà chưa vào lớp - Giọng con thanh tra sao đỏ này chua không khác gì con nhỏ Thanh Mai dãy bàn tôi
-Múc nước, không thấy sao, bộ chưa thấy thằng đẹp trai đi múc nước bao giờ sao - Tôi không vừa đáp lại, kiểu như kẻo bề trên
-Lớp ông múc rồi cơ mà, nãy tôi mới thấy - Nó phản pháo
-Ờ thì...tụi kia nghịch nó dơ, tôi đi múc lại - Tôi không chớp mắt, chớp mắt nó biết nói dối thí mịa ra
-Phải không Ngữ Yên - Con bé đó chưa buông tha tôi
-Ờ.....phải - Ngữ Yên nhẹ nhàng đáp lại, đúng là tiên nhân giữa đám phàm trần
Và thực sự tôi cũng bất ngờ trước cái cảnh Ngữ Yên bao che cho tôi, vì đơn giản nếu nghịch dơ thì lúc tôi đi ra hẳn nàng đã thấy rồi. Đầu giờ tôi đã có trong lớp đâu. Và cũng không dám ở lại lâu,sợ nàng đổi ý tôi tọt thẳng vào lớp
-Ghê mày, tỉnh ruồi - Khánh cận lên tiếng
-Thường thôi- Tôi giả giọng con Mai chanh chua kéo dài chữ thôi ra, nghe cũng chua đáo để
Yên vị với long kỷ của tôi, lôi cái Mp3 ra.Đầu tuần my love nào..
-Thông minh nhỉ - Ngữ Yên cách tôi cái cửa sổ lên tiếng
-Ờ...ờ, lách luật thôi mà,hợp thức hóa - Tôi lại diễn cái kiểu mặt ngơ ra, tay giơ giơ, 1 tay gãi đầu. Đúng kiểu con nhà lành
Rồi nàng cũng không nói gì cả, lặng lẽ cười. Trong lúc tôi nghe nhạc thì có vẻ ngột ngạt,hình như nàng vẫn nhìn tôi. Còn tôi thì vẫn đang nhìn cái bánh mì của tôi trong hộc bàn vẻ thèm thuồng.
Tiết đầu thứ 2 lớp tôi được oánh giá là tiết thảm họa cho tuần mới. Đơn giản là tiết hóa, Lớp tôi có vẻ cùi môn này, thực ra là cùi so với cái trình của một lớp chọn. Tôi may mắn nằm ngoài quy luật đó với nhỏ Như Duyên lớp phó học tập, nhỏ Vân Anh, nhỏ Trâm Bằng, nhỏ Linh và tất nhiên có cả nàng, Dung.
Cô Thủy dạy Hóa lớp tôi lại là một người khó chịu, theo tôi nghĩ thế, với học sinh lớp tôi. Hễ có ai không giải được bài là lại cái điệp khúc mà tôi khó chịu:
-Học hành như thế này mà dám tự xưng lớp chọn à!
Đấy., bạn cứ thử mà xem,dạy kiểu khó hiểu, ra bài thì khó vật vã, và rồi không làm được thì điệp khúc ấy như máy quay đĩa tua đi tua lại. Tôi cau mày khó chịu hẳn ra. Và bà cô đã tìm được cái thớt để chém đây mà.
-Sơn,anh nhăn mặt cái gì, khó chịu hả - Tiếng cô như thần chết gọi tên
-Dạ, sáng giờ em bị đau đó cô - Tôi lấp liếm
-Ý anh nói tôi giảng bài làm anh khó chịu hả - Có vẻ chưa buông tha
-Dạ,không. Đấy là do cô nghĩ thôi - Tôi giở trò làm liều
-Anh....
-Cô không tin thì em lên giải bài cho cô - Hạ giọng không bị cấm túc nữa thì
Tôi hùng dũng lết lên bảng. Khỏi phải nói bọn chúng bạn nó nhìn tôi như mong chờ mẹ đi chợ về ấy. Cầm viên phấn, tôi bắt đầu ngoáy lấy ngoáy để. Gì chứ bài này khó nhưng dạng thế này thì ông anh tôi đã rèn tôi bao lần rồi, sai gì nữa sao. Và tất nhiên Cô cũng không thể bắt bẻ gì tôi thêm.
Trò vui chưa dừng lại ở đó, Cô Thủy bị dị ứng phấn hay không biết là sạch hay sao mà bà đeo găng tay để viết. Cái găng tay bằng cao su trắng mỏng. Rũ nó ra và Cô đeo vào thì không khác gì cái "ba con sói" cả.
-há há - tôi ngoác mồm ra cười trong khi lớp tôi vai đứa nào cũng đã rung rung
-Suỵt - Dung nhìn về phía tôi, giọng nhỏ lại
-Có sao đâu, cô không thấy đâu, há há - Vừa cười tôi vừa nói
-Sơn, nhỏ thôi - Nàng tự nhiên quan tâm tôi hết mực
-Sơn, Dung đi ra ngoài cho tôi, Đây không phải là nơi cho 2 anh chị tâm tình - Ôi đệch, xong rồi người ơi, anh hùng kéo người đẹp chết chùm.
Tôi với nàng đi ra ngoài trong ánh mắt vừa buồn cười vừa sợ sệt của bạn bè với cái tội danh chọc giáo viên và nói chuyện riêng trong giờ học trong sổ đầu bài. Còn tôi vẫn buồn cười vụ ba con sói, và pha lẫn chút hối lỗi với nàng.
May thay lớp tôi nằm ngoài cùng, kế đó là 10A7, không thì chẳng biết chui đi đâu để thoát khỏi kiếp nhục này
-Xin lỗi nha, Dung,tại mình mà - Tôi bắt đầu hối lỗi
-Không sao, lâu rồi mình chưa bị phạt mà - Nàng cười tinh nghịch, vẻ mặt lạnh băng thường ngày biến đi đâu mất
-Hở? - tôi vẫn nhạc nhiên hỏi lại
-Ờ mà Sơn mang cái Mp3 theo không - Nàng lại hỏi
-Ở cặp rồi, mà chi vậy?
-Nghe chứ làm gì? - Nàng thản nhiên đáp lại
-Hở, đang bị phạt mà - Tôi hơi rùng mình vì nàng cũng liều lĩnh lắm
-Có sao đâu
Và rồi các bạn sẽ thấy tôi lấm lét ở cửa sổ, đang thậm thò thậm thụt nhờ con nhỏ Duyên chuyền tay cho tôi cái Mp3 ra ngoài, lấy cái tai nghe nữa là ổn luôn. Coi như cách tôi bù đắp cho nàng. Luồn lách cho thoát khỏi cặp mắt cú vọ của bà cô, tôi trở lại vị trí
-Nè - tôi chìa tay ra
-Ồ, giờ ra băng ghế đá ở kia ngồi - Nàng vô tư và hồn nhiên thấy sợ
-Cái gì? Đang bị phạt mà?
-Thì bị đuổi ra khỏi lớp chứ có phải bị bắt đứng ngoài lớp đâu.
Đúng là kẽ nắm rõ luật thì lách luật rất là chuẩn. Chẳng như bọn tôi chỉ ngu ngơ chấp hành theo
Và rồi một cái viễn cảnh mà theo tôi có mơ cũng không được, tôi ngồi với nàng,1 đứa 1 tai phone đang ngồi nghe ca khúc My love. Vì nàng khen hay là vì lí do nào khác thì tôi không rõ. Chỉ có điều hình như đầu nàng khẽ dựa vào vai tôi. Có lẽ lúc đó tôi hoang tưởng xíu. Nhìn xa xa trong lớp,thằng Hoàng mập đang nhìn tôi ánh mắt vừa ghen tị vừa bực tức. Hehe, xin lỗi chiến hữu.
“MIẾNG ĂN GIỮA TRƯỜNG,THẰNG NÀO ĐÀNG HOÀNG THẰNG ĐẤY DẠI”.
Phải công nhận một điều, nếu có ai nhìn chúng tôi lúc này thì hẳn sẽ nghĩ trong đầu là một cặp.Nàng hơi khẽ nghiêng đầu về vai tôi, những tia nắng đang đùa trên mái tóc ngang vai của nàng. Còn tôi chỉ ngồi im, trái tim hòa cùng giai điệu của bài My love. Có lẽ đó là những điều tôi sẽ nói với nàng một ngày nào đó. Ừ,một ngày nào đó không xa.
-Sơn nè - Nàng phá tan sự im lặng
-Sao?..có gì hả Dung - Tôi hồi hộp đáp lại
-Sao hôm qua, Sơn lại gắt với Dung vậy - Thì ra nàng còn canh cánh trong lòng chuyện hôm qua
-Không có gì, lúc đó chẳng qua Sơn hơi mất bình tĩnh - Tôi không dám khai ra chuyện vì sao tôi đột nhiên tức giận vô cớ, đâu có ngu, hehe
-Ừ, mà hôm qua Sơn đá hay lắm - Dung khen tôi, và đây cũng là lần đầu tiên.
-Thật hả, đó là Sơn chưa đạt phong độ đó - Tôi phổng mũi
-Xạo ghê ông tướng ơi
-Hehe, vậy bữa nào hội thao Dung phải đến xem Sơn đá đó nghen - Tôi khéo léo gài kèo cho nàng
-Tất nhiên là phải đến rồi, nhưng Dung sẽ cổ vũ cho cả lớp chứ không riêng gì Sơn đâu - Nàng cũng tỏ ra thông minh sắc sảo đấy chứ.
Và thật không may cho tôi, vừa định tiếp tục nói chuyện với nàng thì tiếng trống trường vang lên. Tôi và nàng lại lật đật chạy lại trước cửa lớp. Dù gì cũng phải diễn nốt vai tội nghiệp hối lỗi cho cô dạy Hóa đỡ hành lớp tôi sau này.
Đợi cô khuất cửa, tôi nhe răng cười
-Vậy mà có người nói là không phải đứng? tôi nguýt đểu nàng.
-Ơ, thì cũng phải biết đúng thời cơ chứ. Thôi Dung vào lớp trước nhé -Nàng nói rồi bước vào lớp.
Mỗi lần như vậy,tôi có cảm tưởng rằng, chỉ cần nàng bước qua cánh cửa lớp kia thôi, thì trên khuôn mặt tinh ngịch và tươi tắn ấy lập tức sẽ phủ bởi một lớp băng cách li với mọi người. Có lẽ đối với tôi nó mỏng hơn so với người khác, nhưng với Quốc Hòa thì nó sẽ như nào?
-Tao giết mày -Tiếng Hoàng mập rú lên khi lỡ chứng kiến cảnh tôi và nàng tâm sự
-Mày điên à, ôn thần, anh em,cứu tao,thằng Hoàng lên cơn dại!
Tôi vừa chạy vòng quanh lớp, tót hót qua chiếc ghế dãy cuối, rồi đảo vòng chạy thẳng ra cửa lớp. Để lại ánh mắt khó hiểu của đám anh em chiến hữu.
Tôi hăng say lao thẳng ra cửa, quay đầu lè lưỡi hích thằng Hoàng mập thì bỗng nhiên tôi va vào ai đó đang đi dọc hành lang
-Ui da..- TIếng ui da phát ra cùng 2 tiếng bịch
Tiếng bịch đầu tiên là tiếng nạn nhân bị tôi tông ngã xuống trước, tiếng bịch thứ hai là tiếng tôi đè lên người đó. Tôi mọc sao trên đầu, quay quay. Rồi bỗng nhiên thấy tay tôi đụng vào cái gì âm ấm và mềm mềm. Giật mình nhìn xuống. Má ơi, Ngộ Không hái đào.
Khỏi phải nói tôi sợ hãi đến thế nào, tình ngay lí gian. Tôi đã xâm phạm đến tuổi vị thành niên rồi mặc dù tôi cùng tuổi. Mười sáu mắt nai,mười hai cuốn lịch đó Sơn ơi là Sơn.
Tôi nhanh chóng rút tay, xóa dấu vết hiện trường tránh trường hợp bị bắt gặp, rồi nhìn xem nạn nhân tôi là ai. Lại là Ngữ Yên. Có lẻ kiếp trước không biết Yên nợ tôi cái gì mà giờ bị tôi ám hoài.
-Xin lỗi Yên nha, Sơn không cố ý - Tôi vừa nói vừa giữ khoảng cách tránh bị ăn cái bợp tai chứ sao
-Không có gì, chỉ có cái đồ mình dơ hết rồi - Ngữ Y cũng cố né cái chuyện tế nhị ban nãy
Tôi không chờ dịp nào hơn, tót vào lớp, trộm khăn ướt của thằng Khánh cận mang theo để lau kính rồi chạy ra hành lang. Và hồn nhiên dùng lau cho nàng, như một kiểu xin lỗi thành kính nhất.
-Ồ,ồ - Lớp tôi ồ lên khi chứng kiến câu chuyện - Phước ba đời nhà tôi là cái cảnh cấm trẻ em tụi nó không được xem
-Để mình được rồi, làm này ngại quá - Ngữ Y bối rối
Và giờ tôi mới nhận ra mình đang ở đâu và đang làm gì? Ga lăng hay trách nhiệm không phải là từ để dùng diễn tả tôi trong hoàn cảnh này mà là đào hoa,tán gái theo cái mồm của chúng dân lớp tôi vọng ra. Và rồi sự ồn ào quá mức kéo theo lớp của Ngữ Yên ra luôn.
-Ồ, Thằng kia tán Ngữ Yên kìa - Mấy đứa hét toáng lên
-Ngữ Yên từ giờ chuyển sang thích đá bóng rồi à - Đứa nữa thêm muối.
Ngữ Yên ngượng đỏ cả mặt cả tai, tôi cũng chẳng khá hơn, gãi đầu, tay lắc lắc. Lần này không phải là diễn tả tôi không biết, mà là...Không có chuyện đó.
Sau một hồi loạn lạc,hòa bình đã được trả lại với lớp Ngữ Yên, còn tôi thì không dám vào lớp lúc này, vì hội chiến hữu đang chờ tôi vào để tra vấn và lại khai tanh bành trước lớp.
Giật mình, khẽ liếc nhìn Dung. Hình như, nàng cũng nhìn tôi và kịp quay mặt đi khi tôi quay lại. Hai ánh mắt giao nhau, và lần đầu tiên tôi lại cảm giác được sự đáng sợ của việc tảng băng nay càng dày thêm. Hai thái cực khác nhau chỉ trong vòng 5 phút.
Tôi lại rớt từ thiên đàng xuống địa ngục. Đúng là một cảm giác khó chịu
Trường tôi có truyền thống tổ chức hội thao để giao lưu các lớp nhân dịp 26-3. Và chỉ tổ chức giải đá bóng nam cho tất cả các lớp. Đơn giản vì thời khóa biểu của các khối hoàn toàn khác nhau, khó mà có thể bắt đăng kí thêm môn thi nào nữa.
Và từ hai năm trước, luật lệ đã được đổi để tăng thêm phần hấp dẫn, chọn ra hai lớp nhất nhì ở các bảng đấu các khối.Tổng cộng có sáu lớp, cộng thêm hai lớp đứng nhì tốt nhất sẽ đá play off. Y chang C1. Hoành tá tràng
Vì vậy,mặc dù bây giờ mới là giữa tháng hai, nhưng giải đã bắt đầu khởi tranh. Với việc lớp tôi thua xui xẻo lớp 10A7 thì tất nhiên hai lớp chọn khối 10 vẫn được đánh giá là có cơ hội mang chuông đi đánh xứ người.
Chúng tôi thì không gì háo hức hơn nữa, ngồi đếm từng ngày. Được đá banh, được phục thù,và tất nhiên sẽ được nghỉ buổi học chuyên để đi đá banh. Còn gì vui sướng bằng.
Việc học trong lớp đối với riêng tôi vẫn chẳng có gì đặc biệt, không tiến không lùi. Đơn giản, tôi mang tiếng lười nhưng không lười đến nỗi tuột dốc ở bất kì môn nào. Khi nào cảm thấy đủ rồi thì dừng lại.
Chỉ khác một điều, tôi ít có cơ hội tái diễn cái cảnh nghe nhạc với Dung nữa. Nàng lại trở về vẻ lãnh cảm ban đầu. Và tôi thì cũng không có gì làm liên lụy đến nàng nữa. Riêng Ngữ Yên, thì có vẻ hai đứa tôi lại thân hơn. Vì trong mắt tôi lúc ấy, Ngữ Yên duyên dáng và tế nhị, đặc biệt là vẻ đẹp hiền dịu đúng kiểu “Con Gái Nhà Lành”.
Đúng như dự đoán của các chuyên gia từ các lớp và thầy dạy thể dục. Lớp tôi và 10A7 bắt tay nhau và đá vòng chung kết, vé vớt dành cho 10A2.Khối 11 có 11a1 và 11a2.Khối 12 thì ba lớp kế nhau A2, A3, A4.
Ngày Dung bốc thăm chia bảng đấu, lớp tôi ai cũng hồi hộp.Lớp nào vào vòng này cũng không đơn giản. Riêng khối lớp 10 thì sẽ gặp các đàn anh lớp trên. Vì chung 1 giải đấu thì không được gặp nhau các bạn ạ.
Xui xẻo thế nào nàng lại bốc trúng 12A2. Cái lớp trâu bò của ông anh tôi và cả của nàng. Lớp ông anh tôi năm 11 đã là vô địch trường. Toàn những con trâu đen hôi. Riêng về khoản đá banh, tôi có vẻ hổ báo vậy chứ, so với anh tôi tôi hoàn toàn lép vế, dù cả hai thi đấu ở vị trí khác nhau. Ông anh tôi luôn được cả xóm công nhận về kỹ thuật cũng như dứt điểm. Một tiền vệ cánh đúng chất.
Thở dài ngao ngán, tôi bước ra ban công nhìn trời nhìn gió. Ngữ Yên đứng sau lưng lúc nào không biết:
-Sơn, nghĩ gì đó?
-À,ừm. Thì về chuyện đá banh đó. Gặp đương kim vô địch
-Có sao đâu, cố gắng hết sức nha Sơn.
-Ừm, biết sao được giờ
-Có Sơn của Ngữ Yên thì chắc sẽ thắng thôi..
Tôi hoàn toàn cứng họng trước câu nói vừa rồi.Sơn của...c...ủ...a Ngữ Yên. Chắc Yên cũng biết mình vừa hố, vội kéo tay tôi đi..
-Xuống căn tin trường, uống nước đi, Yên mời - Ngữ Yên không đợi tôi kịp phản ứng.
-Ừ, từ từ nào.
Tôi không thể phản kháng trước lời mời có vẻ nhiệt tình thái quá.Chỉ kịp nhìn vào lớp đề phòng Dung nhìn thấy, tôi sợ nàng sẽ hiểu lầm. Nhưng trời còn thương tôi, không thấy khuôn mặt băng sương mà chỉ thấy cái mặt ngố của thằng Đạt.
-Ôn thần đi với gái à – Thằng Đạt hí hứng gian manh chỉ tôi hét lớn.
Tôi dứ dứ nắm đấm vào mặt nó cho đến khi khuất thì mới thôi.
-Ủa, mà Yên,lớp Yên gặp lớp nào - Miệng trệu trạo nhai đá, tôi hỏi Ngữ Yên
-12a4 đó Sơn, Năm ngoái họ đồng giải ba, nên cũng có vẻ mạnh - Chắc Ngữ Yên nghe mấy thằng đội banh trong lớp nói đây mà.
-Hi vọng gặp lớp Yên trong chung kết ha - Tôi vô tình để lộ ước mơ mình ra.
-Định trả thù à Sơn - Ngữ Yên nháy mắt.
-Tất nhiên rồi, lúc ấy Sơn tin lớp Sơn thắng chắc - Tôi giơ nắm đấm thể hiện quyết tâm.
-Ừ, mình tin mà - Ngữ Yên vừa nói vừa cười, nụ cười ấm ấp và không hề có ý chế giễu.
Tôi hoàn toàn ngạc nhiên về câu trả lời của Ngữ Yên.
Tôi đinh ninh nàng sẽ bảo vệ lớp mình, bảo vệ màu cờ tổ quốc chứ đâu có ngờ nàng bán đứng tổ quốc thế này. Tôi cũng mạnh miệng thế thôi, chứ trận vòng loại khối 10, Trận cuối cùng lớp tôi cũng chỉ hòa với lớp Ngữ Yên.
Và đứng thứ 2 bảng cũng chỉ sau lớp Ngữ Yên sau khi bằng điểm và thua hệ số thắng bại. Có lẽ để thực hiện điều tôi nói thì tôi còn phải cố gắng rất nhiều. Vì hầu như trận nào tôi và thằng Khoa cũng bị chăm sóc đặc biệt.
Ngữ Yên nhìn tôi đăm chiêu suy nghĩ, và rồi nàng lại mỉm cười với một nụ cười hiền dịu. Bàn bên cạnh, mấy ông cụ lớp 11 đang tức tối nhìn về phía tôi,vì được đặc quyền đi với người đẹp.
Chiều học xong chính khóa, tôi tót hẳn về nhà rồi vớ đôi giày đi ra sân của 2 xóm. Cái sân nằm ngay chính giữa thể hiện sự công bằng chính trực.Cái sân huyền thoại gắn với tôi từ năm lớp 1 tới giờ.
Tôi, Đạt Đề đá một đội, và bên kia có sự đầu quân của ông anh tôi. Dễ hiểu thôi, ra chiến trường thì anh em cũng là kẻ địch mà. Và trận đấu ấy, chúng tôi thua trắng 3 trái. Và ông anh tôi lại tỏa sáng như thường lệ, dù chỉ đá ở bên cánh. Còn tôi không có sự hổ trỡ của Paul L thì không thể thoải mái phát huy bản lĩnh đã bị ông anh tôi đè gần bẹp được. Tôi và thằng Đạt ngao ngán thở dài nhìn ông anh tôi cười sằng sặc:
-Ngôi sao lớp mày mà như 2 thằng mày thì thua sớm đi, ở đội lớp, nhiều thằng đá ngang tao lắm
Với thằng em như tôi, tôi rõ tính ông anh tôi hơn bao giờ hết. Ngang tao tức có lẽ là nhỉnh hơn ổng, còn bằng ổng thì ổng lại bớt một xíu là xấp xỉ bằng tao. Đúng là đội vô địch có khác. Đen,trâu,hôi.
Tối đó ba, mẹ tôi được một phen tròn mặt khi 2 thằng con quý tử vừa ăn vừa lườm nhau. Gắp món gì thì thằng còn lại gắp món đó. Nhìn y chang là nhại nhau vậy
-Hehe, mai gặp lại nha thằng em, bảo mẹ ượn cái rổ mà đựng bóng về-
Ông anh tôi cao ngạo tuyên bố
-Lớp anh có bao nhiêu con gái - Tôi nhẹ giọng nhân nhượng
-Hai hai, chi vậy - Anh tôi đâm nghi
-Hỏi để tính xem ấy mà?
-Mày tính cái gì?
-Thì một nữ cầm một rổ, rổ cỡ ba trái, chắc nhiều lắm đây
-Được, thế tao với mày cá một tuần rửa chén lau nhà, dám chơi không-Ông anh tôi được thể cá cược
Bình thường cho vàng tôi cũng không dám cá, vì anh tôi xưng hai,chẳng ai xưng nhất. Nhưng máu liều cao độ, cộng thêm ức chế và niềm tự hào 10A6 bã trầu thành Rome. Tôi đưa nắm đấm dí vào ông anh tôi.Ông anh tôi dí nắm đấm lại.
Cộp,hai tay chạm nha. Ước hẹn thành công.
Mai một trong hai anh em tôi phải tỏa sáng đề đè lại người kia.