Số lần đọc/download: 610 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:22 +0700
Chương 3: Phiên Y – Danh Trấn Giang Hồ
D
o khi ra khỏi sơn cốc trời đã tối, y phục trên người của tiểu Nguyệt không phù hợp với thời đại này, nên việc đầu tiên là tìm kiếm y phục thay, sau đó là tìm một chỗ nghỉ chân.
Hai người một nam, một nữ rất may mắn vì ra khỏi sơn cốc thì tìm thấy, vài liều trại của người phiên nên cũng giải quyết được vấn đề chỗ nghỉ và y phục.(TT: chỗ này giải thích thêm, phiên tộc này là một trong các tiểu tộc ít người sống ven tứ quốc mà lão già diêm vương bảo không đáng kể ở chương 1 đó )
Người phiên tộc rất hiếu khách cho nên phán quan và tiểu nguyệt được đối xử rất chu đáo, do phải lên đường tìm người gấp, cho nên họ chỉ ở lại một đêm sáng hôm sau đã lập tức lên đường.
Sau khi rời khỏi phiên tộc, tiểu nguyệt cùng phán quan đi dọc theo con đường đất, chẳng bao lâu thì đến một khu rừng, vừa vào rừng họ đã chứng kiến cảnh tượng một thiếu niên mặc một đồ màu lục, trên tay có vài vết thương do kiếm gây nên, đang bị một đám người vây quanh
“Đông Phương Tuấn, hôm nay ngươi đừng hòng trốn thoát, ngươi đã trúng “tiêu hồn tán”, một trong thập đại kỳ độc của võ lâm, suốt mấy trăm năm nay không có ai có thể giải được thập đại kỳ độc,cho dù bọn ta không giết ngươi,ngươi cũng bị trúng độc mà chết thôi”- một tên trong số đó chĩa kiếm vào người thiếu niên mà nói.
“không sai tốt nhất ngươi nên đứng yên đó cho bọn ta giết đi, không chừng bọn ta còn có thể cho ngươi chết toàn thây”- một tên khác cũng hùng hổ đứng ra nói.
“hừ,bọn bại hoại võ lâm như các người mà cũng muốn lấy mạng của ta, nằm mơ đi, cho dù ta có chết cũng không cho các người toại nguyện” – thiếu niên áo lục không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại dùng giọng điệu đầy dũng khí đáp trả.Điều này khiến cho tiểu Nguyệt khâm phục trong lòng “thật có khí phách”.
“hừ chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng, huynh đệ không cần nói nhiều với hắn, giết hắn chúng ta lập tức vang danh thiên hạ”-một tên khác đứng ra nói.
“ đúng đó, đúng đó”- những tên khác cũng hùa theo.
“Đông phương trang chủ, xem ra hôm nay ngươi không chết không được rồi” – tên đầu đàn lên tiếng, quăng cho thiếu niên áo lục một ánh mắt xem thường,vênh ra bộ mặt đắc thắng.
“hừ, nói nhiều, có bản lĩnh thì xong lên đi, cùng lắm hôm nay ta chết nhưng 18 năm sau lại là một hảo hán”
“huynh đệ lên”- tên đầu đàn phất tay,cả đám người cùng xông lên, nhằm ngay hướng của thanh niên áo lục mà tấn công.Trong phút chốc chỉ thấy ánh sáng lóe lên của những thanh kiếm do phản xạ dưới ánh mặt trời,cùng với tiếng leng keng do va chạm nhau của binh khí, cả một mảnh rừng giờ đây chỉ còn lại những bóng dáng của đám người đó và thiếu niên áo lục là còn di chuyển,tất cả dường như có thể cảm nhận sát khí nên không có bất kỳ sinh vật nào dám xuất hiện.
“tiểu thư bây giờ làm sao” – phán quan quay sang nhìn vẻ mặt đang thưởng thức trò hay của tiểu nguyệt hỏi, đoán chắc tiểu thư không dễ dàng gì mà bỏ qua những chuyện này, dù sao tiểu thư cũng là người thé kỷ 21 rất ít khi có thể nhìn thấy những cảnh như vậy,cho nên thế nào cũng xem cho đã rồi mới đi.
“xem” – tiểu nguyệt lạnh lùng quẳng cho ông ta một câu.Cả hai không nói gì chỉ lẳng lặng đứng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Qua một hồi,do thiếu niên trên người mang thương tích,cộng thêm trúng độc,lại bị một đám người cùng lúc tấn công,dù đám người này võ công không bằng thanh niên áo lục nhưng họ vẫn đông hơn, cho nên không bao lâu thiếu niên ao lục đã đuối sức, một tên trong số đó thừa dịp đồng bọn đang vây đánh phía trước của người thiếu niên,cầm kiếm định đánh úp phía sau của thiếu niên.
“ VÚT”
Một tiếng vang lên tên có ý định đánh lén ngã xuống đất, yét hầu xuất hiện một đường rất mãnh, máu theo đường mãnh chảy xuống đất, hai mắt hắn mở tròn không nhắm lại được nữa,lập tức tắt thở, thậm chí có thể hắn không biết tại sao mình chết, vậy thì làm sao mà báo cáo với diêm vương đây chứ.
Mấy tên còn lại và thiếu niên không hẹn cùng nhìn theo hướng vừa phát ra tiếng động đó.
Họ chỉ thấy một nam tử trung niên mặc một bộ y phục phiên màu nâu, trên đầu quấn khăn, chân mang ủng cao.
Một nữ tữ khỏang 19 -20 tuổi nàng mặc một chiếc váy phiên màu tím, nhưng nàng mặc nó lại hợp hơn so với những cô gái phiên khác, làn da trắng, mái tóc đen như mực được vấn cao gọn gang, để lộ chiếc cổ thanh tú, đôi mắt nàng trong, sâu như nước hồ thu không thấy đáy, miệng nàng nhỏen lên để lộ một nụ cười lạnh, làm cho người ta cảm thấy như đang đứng giữa hầm băng ngàn năm.
Đông Phương Tuấn trong lòng thầm nghĩ:” nàng thật đẹp, ta từng gặp qua rất nhiều nữ nhân, nhưng không có người nào đẹp như nàng”(TT: bó tay ca này luôn, sắp chết rồi còn không quên ngắm gái;ĐPT: kệ ta, nàng đẹp thì ta ngắm liên quan gì tới ngươi ).
Cả bọn người kia cũng ngây ra trước nàng. Sau một thời gian thì một tên lấy lại tinh thần đứng ra hỏi:
“ a đầu huynh đệ bọn ta có phải do ngươi giết không “
“phải thì sao mà không phải thì sao”- tiểu nguyệt lạnh lùng trả lời.
“a đầu, ‘ thiên đường có lối ngươi không đi địa ngục không cửa ngươi lại chui vào ‘ dám giết huynh đệ của bọn ta ngươi chết chắc rồi”- tên đó hung hăng trừng tiểu nguyệt.
“chỉ dựa vào các ngươi “- tiểu nguyệt vẫn lạnh lùng như trước.
“hừ, a đầu bọn ta là thập hổ Ly sơn, có danh tiếng trên giang hồ, tranh chủ của ‘thần kiếm sơn trang’ cũng sắp chết trong tay bọn ta, thì huống chi là một con a đầu miệng còn hôi sữa như ngươi” – một tên khác cũng dùng bộ dạng coi khinh nói với tiểu nguyệt.
“các ngươi có biết, vừa rồi ta dùng cái gì giết huynh đệ của các ngươi không”- tiểu nguỵệt cũng không thèm quan tâm tời hắn vẫn thản nhiên trả lời.
“tiểu thư là cái gì vậy” – phán quan bên cạnh tò mò, nhịn không được lên tiếng hỏi, hắn đứng đây nãy giờ, không biết tiểu thư ra tay như thế nào, thì huống chi cái bọn đánh nhau kia.
“cánh hoa “ – tiểu nguyệt thản nhiên đáp lại.
Cả đám nam nhân, từ thập hổ Ly sơn cho đến phán quan và nam tử áo lục, đều sững ra trước câu trả lời của nàng, nhưng khi nhìn lại thi thể của tên kia, thì thấy bên cạnh hắn đích thực có một cánh hoa màu hồng nhỏ.
“hoa ở đâu vậy tiểu thư”- phán quan hỏi tiếp.
“ vừa rồi ở trên đường,thấy đẹp nên hái, lúc nãy muốn ra tay, nhưng lại không biết dùng cái gì, nên ngắt đại một cánh, vậy thôi” – tiểu nguyệt bình thản đối đáp.
Cả đám lại thêm một phen sững sốt trước câu nói của nàng, chỉ dùng một cánh hoa mỏng và nhỏ lại có thể lấy mạng một cao thủ thuộc hang đệ tam đệ nhị trên giang hồ, thì thật sự là chuyện không đơn giản.
“đại ca, đệ thấy chúng ta nên rút lui trước đi, cô gái đó và tên đi cùng tuyệt đối không phải hạng dễ chơi, bây giờ bảo tòan tính mạng, sau này báo thù không muộn”- một tên thấy tình hình không ổn đứng ra khuyên.
“thế còn Đông Phương Tuấn” – một tên khác chen vào.
“hắn trúng ‘ tiêu hồn tán ‘ không sống được bao lâu nữa, không cần phải lo”- tên lúc nãy cho ý kiến quay sang giải thích cho đồng bọn.
Tên thủ lĩnh suy nghĩ một hồi, cảm thấy có lý, nên quyết định ‘rút lui’, trước khi đi còn mạnh miệng quát tiểu nguyệt một câu ‘a đầu thù này bọn ta nhất định sẽ báo’.
Bây giờ trong rừng chỉ còn tiểu nguyệt, phán quan, và lục y nam tử.
Lục y nam tử chắp tay hướng tới tiểu nguyệt:” cô nương, tại hạ Đông Phương Tuấn, hôm nay may nhờ cô nương giúp đỡ, hôm khác có dịp nhất định sẽ đền đáp.”
“đền đáp, ngươi trúng tiêu hồn tán, sống không được bao lâu nữa, thì lấy cái gì mà đền đáp ta”. – tiểu nguyệt lạnh lung uqăng cho hắn một câu.
Đông Phương Tuấn cuối đầu không biết phải trả lời thế nào, vì những gì cô nương này nói hòan tòan đúng, đang suy nghĩ không biết phải đối đáp ra sau thì độc trong người y bộc phát.
“phụt”
Y phun ra một ngụm máu đen, sau đó ngất xỉu.
“tiểu thư bây giờ làm sao”- phán quan quay sang nhìn tiểu nguyệt hỏi.
“cứu hắn, hắn xem ra là một người có thế lực, biết đâu sau này còn có chỗ dùng được”- tiểu gnuyệt lạnh lung nói.( TT: ta khiếp người mà tỷ dùng như đồ vật, thật tội nghiệp cho tuấn ca; Nguyệt: ngươi nói ta lãnh khốc vô tình mà, thì như vậy thôi chứ sao; TT: bó tay tỷ luôn).
“nhưng cứu thế nào “- phán quan nghi hoặc.
“ngươi đi tìm một chỗ nghĩ chân còn cứu thế nào là chuyện của ta”
Lúc Đông Phương Tuấn tỉnh dậy, trời đã tối,phát hiện mình đang ở trong một sơn động, trên người ghăm rất nhiều kim, những cây kim này khác với kim may mà hắn từng thấy, thân kim làm bằng vàng, phía trên được bao bọc bởi một lớp mang 7 màu cầu vồng, và chúng cũng dài hơn so với kim bình thường.
Ở đối diện là cô nương đã cứu hắn ban sáng.
“ngươi tỉnh”- tiểu nguyệt không thèm ngước lên nhìn chỉ chăm chú bỏ củi vào đống lửa.
“cô nương, những cây kim này là” – đông phương tuấn nghi hoặc hòi.
“thất thải châm” (TT: chú thích thất thải châm này và một món báo vật nữa, là đồ của gia linh tộc của mẹ nguyệt tỷ, sinh nhật ba tuổi tỷ ấy được tặng đó, và ở tứ quốc này chua biết dùng kim châm cứu nên tuấn ca không hiểu thôi – còn về báo vật thứ hai sau này sẽ xuất hiện thôi).
“tại sao cô nương lại ghim chúng lên người tại hạ” – Đông phương tuấn ngòai miệng hỏi nhưng trong lòng không khỏi nghi vấn:’ không lẽ nàng muốn hại ta, nhưng nếu vậy sao nào còn cứu ta, chắc không đâu’.
“cứu ngươi, ta dung thất thải châm ép chất độc của tiêu hồn tán trên người của ngươi ra”
“ép độc của tiêu hồn tán ra “ – đông phương tuấn không còn tin vào tai của mình nữa, tiêu hồn tán là một trong thập đại kỳ độc của giang hồ, mấy trăm năm nay không ai giải được, thậm chí cả cao thủ hang đầu, nội lực thâm hậu cũng không thể nào vận công bức độc ra được, vậy mà chỉ dùng mấy cây kim nhỏ này có thể sao.
Do có thể đọc suy nghĩ của người khác nên tiểu nguyệt cũng không tỏ ra ngạc nhiên trứơc vẻ mặt của đông phương tuấn, vẫn dung thái độ lạnh lung đáp lại hắn một câu:
“ ta dung thất thải châm đã thông nguyệt vị trên người của ngươi. giúp áu lưu thông, đồng thời dồn chất độc của tiêu hồn tán lên yết hầu, bức ngươi ói nói ra.” ( TT: nguyệt tỷ nhà ta là thiên tài, lúc ở thế kỷ 21 học qua rất nhiều nghành trong trường đại học, trong đó có cả đông y và tây y, cho nên so với người cổ đại thứ được coi là kịch độc thiên hạ, đối với tỷ ấy chẳng là gì cả).
“thì ra là vậy, thế khi nào có thể rút chúng ra được “ – mặc dù nói không tin, nhưng bây giờ Đông phương tuấn cảm thấy káh hơn rất nhiều, chất độc trong cơ thể cũng không còn nữa, chỉ là hơi kiệt sức, cần tỉnh dưỡng nghỉ ngơi mà thôi.
“ngươi muốn rút ra, được thôi “ – tiểu nguyệt không nói hai lời tiến lại gần thu hết tòan bộ châm trên người Đông phương tuấn.
Lúc nàng lại gần hắn, hắn có thể gửi thấy mùi thơm trên người của nàng, mùi thơm này không giống với mùi thơm của những nữ nhân trước đây hắn từng tiếp xúc, nó cho người ta một cảm gíac dễ chịu.
“xong rồi” – Đông phương tuấn đang chìm đắm trong hương thơm của mỹ nhân, thì bị một câu nói của nàng làm cho thức tỉnh, y có chút xấu hổ không biết phải làm sao nên quay mặt sang một bên.
“tiểu thư, ta đã về còn có vài người nữa “- trong lúc tiểu nguyệt và đông phương tuấn không biết nói gì tiếp, thì giọng nói của phán quan vang lên ngòai cửa động.
Hai người nhìn ra thì thấy phán quan đi vào, theo sau là một đám người có nam có nữ, dẫn đầu là một ngã nam tử bộ dáng thư sinh.Bọn họ nhìn thấy Đông phươgn tuấn tất cả đều quỳ xuống hành lễ:” trang chủ, thuộc hạ đến chậm, khiến người bị thương, xin trang chủ trách phạt”.
“người của ngươi”- tiểu gnuyệt quay sang hỏi đông phương tuấn.
“đúng vậy” – đông phương tuấn ôn nhu nhìn nàng trả lời, dường như không hể tức giận trứơc thái độ lạnh lùng của nàng.
Rồi thay đổi nhanh chóng quay sang lạnh lung nhìn đám người đang quỳ trên mặt đất:” nếu còn lần sau, đem đầu đến gặp ta”.
Bọn người quỳ dưới đất mới rồi khi thấy thái độ của đông phương tuấn đối với tiểu nguyệt cứ tưởng mình nhìn nhầm, trang chủ của họ lại đi dịu dàng với một nữ nhân, chuỵện đó chưa từng xảy ra trứơc đây, nhưng sau khi thấy táhi độ lạnh lùng của hắn trờ lại thì khẳng định chắc vừa rồi mình đã nhìn lầm thật.
“nếu người của ngươi đã đến,thì bọn ta đi đây”- tiếng nói tiểu nguyệt cất lên đánh vỡ sự im lặng trong giây lát.
“nàng muốn đi” –đông phương tuấn dùng giọng điệu luyến tiếc hỏi tiểu nguyệt, ai cũng nhận ra hắn không hề muốn nàng đi.
“độc của ngươi đã giải, người của ngươi cũng đã đến, ở đây không còn chuyện của bọn ta nữa, lão Phán đi thôi” mặc dù nhìn rõ suy nghĩ của hắn nhưng tiểu nguyệt thủy chung vẫn lạnh lùng.
“đợi đã nàng đã cứu mạng của ta, ta nhất định phải đền đáp, gần đây ta có một ngôi biệt viện hay là nàng đến đó ở vài hôm, để ta hòan thành trách nhiệm của gia chủ, cũng như đền đáp ân cứu mạng của nàng” -thuộc hạ đông phương tuấn hiểu ý chủ nhân muốn giữ cô nương này lại, nên tiến lại gần đỡ hắn về phía tiểu nguyệt.
“đúng đó tiểu thư, trời tối rồi hay là chúng ta khoan hãy đi”- phán quan hắn số khổ, vừa mới ra ngòai kiếm đồ ăn, kiếm không được còn gặp phải cái đám người này, phải dắt họ về đây tìm chủ nhân, vừa về tới tiểu thư lại muốn rời đi, hey thật là khổ quá mà.
“ngươi hình như đã quên là ai đã để thất lạc người, nếu như không phải tại ngươi, chúng ta đâu cần lên đường gấp tìm người” – tiểu nguyệt lạnh lung quay qua quẳng cho phán quan một ánh mắt hình viên đạn.
“…” phán quan chỉ biết im bặt, bởi vì những gì tiểu thư nói hòan tòan đúng.
“đông phương trang chủ bọn ta còn có việc phải lên đường gấp, nếu có duyên hôm khác gặp lại, cáo từ”- chưa đợi hắn trả lời tiểu nguyệt đã túm lấy phán quan thi triển công rời đi.
Đông phương tuấn do không kịp phản ứng khiến cho giai nhân chạy thóat nên thấy hụt hửng vô cùng.
“trang chủ hai người họ là ai”- tên mang dáng vẻ thư sinh tiến lên hỏi đông phương tuấn.
Đông phương tuấn lúc này mới hòan hồn đem sự tình kể lại cho hắn nghe.tên kia nghe xong vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, còn có tán thưởng, không ngờ trên đời này lại có người giải được thập kỳ độc.
“trang chủ theo người nói, y thuật của nàng inh, lúc này lại mặc y phục tộc phiên, hay chúng ta gọi nàng là ‘Phiên y ‘đi.”- nam tử thư sinh đưa ra ý kiến.
“Phiên y, … Phiên Phiên “ – Đông phương tuấn, miệng lẩm bẩm gọi sau đó nhếch lên lộ ra một nụ cười. ‘Phiên y, Phiên Phiên chúng ta sẽ còn gặp lại’ – trong long hắn nghĩ thầm.
Chuyện trang chủ thần kiếm sơn trang bị thập hổ ly sơn tập kích, hạ độc, được một nữ tữ thần bí cứu, nữ tữ này chỉ dung một cánh hoa có thể trong vô thức lấy mạng của ly ngũ ( cái tên bị nguyệt tỷ giết đó) trong thập hổ ly sơn, lại dùng một bộ kim châm kỳ lạ giải tiêu hồn tán một trong thập đại kỳ độc mà mấy trăm năm qua không ai giải được. Một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng bao lâu ‘Phiên y ‘đả trở thành một cái tên quen thuộc và danh trấn giang hồ không ai không biết, chỉ có điều những người thấy được diện mạo của nàng thì ngọai trừ đám người hôm đó ở sơn động thì không còn ai, nên nàng cũng trở thành một nhân vật ‘thần long không rõ chân diện ‘ và đề tài bàn tán của những kẻ thích buôn chuyện trong quán trà,