Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhock Tomy
Số chương: 525 - chưa đầy đủ
Phí download: 19 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2846 / 36
Cập nhật: 2017-08-19 15:46:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Vương Công Bí Văn.(1)
úng rồi, phụ thân đại nhân, hài nhi xem ra Hồng Dịch không giống như dạng thư sinh trói gà không chặt, mà là kẻ có võ công trong người, hơn nữa cơ nhục toàn thân nó sung mãn, từng tấc từng tấc kết lại rắn chắc, nội công có chút nền tảng, công phu như vậy không phải mỗi ngày bắn hai mũi tên, khai cung một hai cái là luyện được, nhất định phải là một loại quyền pháp cao thâm, không biết rốt cuộc ai dạy cho nó?"
Hồng Hi đột nhiên nói, hắn khi nãy chỉ liếc mắt nhìn qua Hồng Dịch liền nhận ra phần lớn nội tình bên trong cơ thể Hồng Dịch, quả là nhãn lực phi phàm.
"Ngươi có thể nhìn ra được, vi phụ tất nhiên cũng nhìn ra được, ta biết, mẹ của ngươi phái người đến quân doanh tìm ngươi, phải chăng là vì chuyện của Hồng Dịch?" Hồng Huyền Cơ nhìn Hồng Hi nói.
"Vâng, không dám giấu diếm phụ thân đại nhân, mẫu thân đêm đó có phái Tằng ma ma đến doanh trại tìm hài nhi, nhưng Tằng ma ma bị trúng gió mà chết, phụ thân cũng biết Tằng ma ma là một lão nhân đến từ phủ đệ của mẫu thân, một thân võ công cực cao, tại sao có thể trúng gió mà chết được? Chuyện này hài nhi nghĩ phải điều tra triệt để."
"Điều tra cái gì?" Hồng Huyền Cơ vuốt vuốt khối chặn giấy bạch ngọc kỳ lân để trên bàn, chậm rãi nói: "Chuyện trong nhà, ngươi không cần lo lắng, tất cả ta đều có chủ trương. Còn nữa, ngươi thân là đại tướng triều đình, phải có phong độ của một đại tướng triều đình, không nên vì chuyện trong nhà mà động binh đao, cứ làm cho tốt trách nhiệm của ngươi đi, vì triều đình phục vụ, đó mới là điều trọng yếu, không nên phân tâm chuyện khác."
"Chỉ là...." Hồng Hi ngập ngừng nói.
"Hả? Chỉ là cái gì? Ngươi chẳng lẽ đi tìm Hồng Dịch? Muốn tra ra nhân vật đứng sau nó? Ngươi thân là đại tướng triều đình lại đi khi nhục huynh đệ? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, con đường thăng tiến sau này của ngươi sẽ có vết đen đấy. Ngươi trong lòng tự ngẫm nghĩ lại đi." Hồng Huyền Cơ hơi to giọng một chút.
"Phụ thân giáo huấn đúng." Hồng Hi vội vàng nói.
Khi nhục huynh đệ, trong kỷ cương phép tắc cũng giống như bất hiếu, đều bị người đời lên án, điều này đối với con đường thăng tiến của Hồng Hi rất bất lợi, sau này sẽ có người chỉ trích hắn là kẻ thiếu đạo đức.
Hồng Huyền Cơ nói điều này ra, Hồng Hi trong lòng cũng hiểu là phụ thân suy nghĩ sâu xa cũng là vì hắn.
"Được rồi, ngươi trở về doanh trại đi, luyện binh cho tốt, có lẽ không lâu nữa sẽ xảy ra một tràng đánh đấm ác liệt, đến lúc đó ngươi vì triều đình lập công, là cơ hội tốt để thăng tiến, cũng là cơ hội bịt mồm những kẻ phản đối ngươi, sau này nếu mẹ của ngươi phái người đến tìm ngươi, ngươi phải trả lời rằng, phụ thân là gia chủ của gia đình này, tất cả đều phải do người làm chủ. Có biết không?
Hồng Huyền Cơ lại nói.
"Hài nhi hiểu."
Hồng Hi đè tay lên bối đao bên hông, lùi thân đi ra ngoài.
"Lão Ngô, ngươi đi nói với Hồng Dịch, phải cẩn thận tuân theo ý chỉ của Nguyên Phi nương nương, đọc sách tập võ, không được phụ lòng ân tứ của nương nương. Hơn nữa về chuyện tập võ của nó, có thể cho nó đi theo Hồng Tuyết Kiều tập luyện. Ngoài ra nói với Triệu phu nhân một tiếng, tăng cho Hồng Dịch mỗi tháng thêm mười lăm lượng bạc."
Chờ Hồng Hi đi ra ngoài, Hồng Huyền Cơ hướng ra ngoài phân phó một tiếng.
Ngô quản gia sau khi vâng một tiếng liền rời đi.
Cả thư phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, tĩnh lặng không một tiếng động.
Hồng Huyền Cơ ngồi bất động, sau đó xoay người lại, nhìn bức tranh băng tuyết hoa mai treo trên vách tường, cau mày, tự nhủ: "Băng Vân, nàng thật khờ dại, lịch sử các triều đại, mỗi lần thay vua đổi triều, có lần nào không phải là máu chảy thành sông, xương chất thành núi? Thắng thì làm vương hầu, thua lại làm thảo khấu, điều ta muốn làm chẳng qua chỉ là cố hết sức để giữ ổn định triều cục mà thôi. Hiện tại Đại Kiền vương triều ta đang ở thời cực thịnh, thế nhưng cũng là ca ca nàng thi giải chuyển thế, nếu hắn muốn nhắc lại chuyện xưa, xem trọng chuyện xưa, nhất định sẽ làm loạn triều cục, năm đó hắn từ công thần của hoàng thượng, bản thân lại gây nguy hại cho bách tinh, khiến giang sơn xã tắc, thiên hạ an định không lúc nào yên ổn . Nếu như ca ca nàng vẫn khăng khăng cố chấp làm theo ý mình, thì cũng không thể trách ta vô tình được."
Tự lẩm bẩm một lúc lâu, sau đó hắn đột nhiên đứng dậy, giật bức họa xuống, rồi vứt vào một chiếc chậu nhỏ dưới chân bàn, sau đó châm lửa đốt.
Trong chốc lát, lửa trong chậu bùng lên, chỉ một lúc sau bức tranh cháy rụi, chỉ còn một chút khói bốc lên.
.................................................. ......
Giá!
Hai thớt ngựa giống như hai đám mây lửa chạy song song nhau, phi nhanh như điện chớp trên con đường không bóng người qua lại dưới chân núi.
Người cưỡi ngựa là Hồng Dịch, còn có Hồng Tuyết Kiều, hai người giống như đang thi tài kỵ thuật.
Hồng Dịch phóng lên trước, vượt qua mặt Hồng Tuyết Kiều tầm ba, bốn bộ. Mặc cho con ngựa đang chạy như điên dưới sự thúc giục của Hồng Tuyết Kiều thế nhưng không cách nào vượt lên trước được, thậm chí là một đoạn nhỏ.
Tuy cùng là Hỏa La mã, nhưng Truy Điện dưới thân Hồng Dịch rõ ràng là thể lực và tốc độ hơn hẳn một bậc.
"Hừ!"
Hồng Tuyết Kiều thấy không đuổi kịp, đột nhiên hai chân kẹp mạnh ở dưới, Hỏa La mã bên dưới tựa hồ hiểu được ý chủ nhân, chân sau phát lực, chồm về phía trước. Hồng Tuyết Kiều mượn sức mạnh cường đại này, thân thể như đại điểu, từ trên thân ngựa nhảy vọt lên cao, phóng mạnh về phía trước.
Hồng Dịch chỉ cảm thấy sau lưng bỗng tối sầm lại, giống như bị mây đen bao phủ, quay mạnh đầu lại liền thấy Hồng Tuyết Kiều lại có thể lăng không nhảy vọt lên cao, phóng tới phía sau hắn, hai tay vung ra ôm chặt lấy người hắn, muốn đem mình quẳng xuống ngựa.
"Không hay!" Hồng Dịch không ngờ được, trong lúc ngựa đang lao đi như vậy, Hồng Tuyết Kiều dám lớn mật rời ngựa nhảy vọt lên, muốn đem mình đang ngồi trên ngựa quăng xuống đất.
Một chiêu của thuật cưỡi ngựa này, quả thực là đại điêu lăng không phác thỏ ( đại bàng bay tới vồ thỏ ), Hồng Dịch xoay mạnh người lại, song thủ thi triển một thức Tiểu Thiên Cương Cầm Nã Thủ, đẩy mạnh tay Hồng Tuyết Kiều ra.
"Phản ứng quá chậm đấy." Hồng Tuyết Kiều hắc hắc cười, mượn thế đang lao đến, tay vung mạnh tách hai tay Hồng Dịch ra, sau đó ôm chặt lấy hắn, cả hai lăn lông lốc xuống ngựa.
Vừa lăn xuống ngựa, Hồng Dịch liền lập tức dùng một thế Lý Ngư Đả Đỉnh bật dậy, còn chưa hoàn hồn, tai hắn liền nghe thấy âm thành vù vù của quyền phong lao tới.
Nắm đấm trong mắt hắn càng lúc càng lớn, quyền phong vù vù, tựa như muốn đấm nát đầu hắn.
"Ngưu Ma Đạp Đề! Đính Giác!"
Trong ranh giới ngàn cân treo sợi tóc, Hồng Dịch liền tiến nhập cảnh giới tâm linh hợp nhất cùng cơ nhục, dưới chân chấn động mạnh, lực dồn lên cánh tay, hai tay đặt sau não, bất thình lình xuất ra, chính diện nghênh đón quyền đầu đang lao đến.
Phanh!
Hai quyền đồng thời va chạm vào nhau, Hồng Dịch cảm thấy cốt đầu (đầu khớp xương) của đối phương cứng như sắt thép, trong lúc va chạm nắm tay mình đau đớn như muốn vỡ ra.
"Hổ Ma Luyện Cốt quyền quả nhiên lợi hại, cốt đầu cứng rắn như sắt thép." Hồng Dịch trong lòng thầm kêu lợi hại, thân thể giống như con châu chấu nhảy vọt ra ngoài, nhìn lại kẻ vừa đánh lén mình-Hồng Tuyết Kiều.
"Ấy! Đây là võ công gì? Những ngày vừa qua võ công của đệ tiến bộ thật nhanh, ngay cả Tiểu Thiên Cương Cầm Nã Thủ pháp cũng học xong, nếu cứ đà này, thì không tới nửa năm ta cũng không đánh thắng nổi đệ nữa." Hồng Tuyết Kiều sau khi đánh ra một quyền thì cũng không tấn công tiếp nữa, lùi lại một bước cau mày hỏi Hồng Dịch.
"Đệ cũng chỉ là đánh bừa thôi, trong lúc cấp bách mới nghĩ ra." Hồng Dịch lảng đi, nói một câu cho có lệ.
Những ngày vừa rồi, hắn có được sự cho phép của Hồng Huyền Cơ, rốt cuộc cũng có thể luyện võ nghệ mà không bị cấm đoán, vì vậy giống như chim trong lồng được thả tự do, hắn mỗi ngày đều cưỡi ngựa bắn cung, luyện tập quyền bổng, tự cảm thấy võ nghệ thăng tiến rất lớn.
Hôm nay hắn cùng Hồng Tuyết Kiều so sánh thuật cưỡi ngựa.
"Ba ngày sau là đến khoa cử rồi, ta thấy đệ mỗi ngày đều là bắn cung cưỡi ngựa, luyện quyền lộng bổng, đệ không chuẩn bị chút gì sao?" Hồng Tuyết Kiều lại đổi đề tài, hỏi.
"Trước cuộc thi mới ôm chân phật, đó mới là thư sinh ngu ngốc." Hồng Dịch thầm xoa nắm tay đau như muốn vỡ ra của mình. "Đúng rồi, trong giới võ thuật của các vương công quý tộc đệ tử, ở Ngọc kinh thành này, ai có quyền pháp cao nhất? Như Tuyết Kiều tỷ có thể đứng hàng thứ mấy? "
"Đừng xem thường đám con cháu vương công quý tộc, nhìn qua kẻ nào kẻ nấy cũng ra vẻ nhàn tản ăn chơi, nhưng thật ra trong đó đều là ngọa hổ tàng long đấy. Tất nhiên nếu nói về võ công, đứng đầu là Hồng Hi, huynh ấy đã nắm bắt được tinh túy bộ quyền pháp Chư Thiên Sinh Tử Luân do đích thân phụ thân sáng tạo ra. Ngoài ra còn có Âm Dương Lưỡng Cực quyền của tiểu Lý Quốc Công Cảnh Vũ Hành cũng thâm bất khả trắc, mặt khác, Thành Thân Vương thế tử, Vinh Thân Vương thế tử, Thần Uy Vương thế tử, Vĩnh Xuân quận chúa, những người này đều vô cùng lợi hại, thâm tàng bất lậu (ẩn sâu bên trong người không bộc lộ ra bên ngoài). Nhưng thực sự lợi hại thì phải nói đến mấy vị hoàng tử, trong mấy vị này chỉ sợ có người đạt đến cấp bậc đại tông sư không biết chừng, dù sao Thái tử gia cũng không phải là chỉ có vỏ ngoài hào nhoáng." Kiến thức về mặt này thì Hồng Tuyết Kiều hiểu biết hơn Hồng Dịch rất nhiều, Hồng Dịch trong những ngày này đi theo Hồng Tuyết Kiều luyện võ, cũng biết được nhiều bí mật của giới vương công quý tộc.
Dương Thần Dương Thần - Mộng Nhập Thần Cơ Dương Thần