Tôi không thể cho bạn một công thức thành công, nhưng tôi có thể cho bạn một công thức cho sự thất bại, đó là: cố gắng làm vừa lòng mọi người.

Herbert Bayard Swope

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Trường Sơn TM
Số chương: 4 - chưa đầy đủ
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: /
Cập nhật: 2024-11-23 22:38:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2:Nữ Thần
hu dọn đống sách vở lẫn hỗn mang nào là bút chì, cái sở thích mà nhiều thằng bạn đã gán cho từ quái gở. Ngoài việc viết bút bi thì tôi luôn là kẻ ưu tiên cho dùng cái loại ngòi than này. Đơn giản đó là một sở thích mà ngay cả chính tôi cũng không hiểu vì sao nó lại có.
-Bút chì nhiều vậy sao? bạn sưu tầm hả?
Một giọng nói ngọt ngào vang lên, nó cứ như trái ngược hoàn toàn với nhỏ Mai ném chanh. Nó sinh ra vốn được ưu ái trên cao, còn cái giọng chua lè kia thì khỏi phải nói, tôi đương nhiên mặc định cho nó nằm dưới lớp đất làm bạn với giun dế.
Tôi từ từ quay lại, và ngạc nhiên cực độ, chủ nhân của giọng nói đến từ thiên đường kia lại chính là thánh nữ bàn đầu.
-Hỏi không trả lời luôn hả? học sinh mới khó gần ha! Giọng nói lại vang lên khẽ đánh thức tôi khỏi mơ màng
Giọng tiên nữ trên cao nay đã hạ phàm thành trần tục, nó mang theo hơi lạnh và chút gì đó hờn dỗi. Kẻ nạn nhân thì ngồi đờ mặt ra, vừa nhìn theo dáng tiên nữ đi về trong tà áo dài trắng tinh, vừa tự ngồi rủa mình là đồ ngu. Bình thường tôi chưa thua ai khoản đấu khẩu, chém gió cưa bom, nay đứng trước thánh nữ thì lại câm như hến. Lúc cần không có mà lúc có không cần. Ôi cái mồm...
-Ê, Sơn. Dung nói gì mày đó - Giọng thằng Hùng lại một lần nữa xát muối vào tim tôi
-Ơ, không gì cả, hỏi mấy cái linh tinh ấy mà.
Kể từ ngày đứng góc tôi đâm ra có chút giao tiếp với hội manly gặm bánh mì này. Nhưng tôi nào có ngờ cái sự ranh ma của tuổi học trò cơ chứ
-Thằng Quốc Hòa lớp trưởng lớp bên chấm em Dung nhà ta rồi đó, em Dung lại có vẻ cũng kết thằng Quốc Hòa đẹp trai,học giỏi. Mày lại ôm sầu tương tư rồi!
-Ê,bậy mày, tao có tương tư ai đâu
Bỏ xừ rồi, tôi nghĩ là em hot girl nhiều thằng rình mò, đâu ai nghĩ tới sẽ có đối thủ nặng đô xuất hiện ngay lúc mới xuất phát thế này cơ chứ. Lớp kế bên A7 cũng là lớp chọn, nó là lớp trưởng chắc phải kinh dị,quái vật lắm, đã thế còn đẹp trai.Trong khi tôi mới vào lớp, dị nghị chưa tiêu tan, còn nhan sắc bị tồi tàn chưa kịp hồi phục. So bề thì đúng là tôi lép vế hoàn toàn rồi.
-Ê. về mày, mơ với chả mộng, mày lúc nào cũng như thằng ngủ mơ ấy, về..À,T
-Sao? chuyện gì nữa à
-Mày biết đá bóng không, sắp tới hội thao, lớp mình đang thiếu nhân tài, tao phải lo chọn người đá?
Đúng là thằng này buồn ngủ gặp chiếu manh, đang cơn khát nước gặp anh.....đường. Đời tôi có 3 sở thích, ngoài cái đống bút chì và cái mp3 trong cặp ra, thì đam mê lớn nhất là đá banh. Thần tượng tôi chẳng phải là anh Beckham đẹp trai, dù rằng tôi rất thích,cũng chẳng phải anh Rô Béo thành tinh, mà là gãi hói Zidane. Đơn giản là phong cách hào hoa nghệ sĩ của anh hợp với tôi,một thằng thể hình không có body cho lắm,và cũng chẳng ưa cái kiểu hùng hục như trâu. Tuyệt chiêu bá đạo max level quay compa của anh tôi đã luyện 10 năm nay. Tuy trình còn kém xa thần tượng nhưng cũng được gọi là có số má tại cái xóm tôi.
-Ừ,nhưng tao gà lắm,bao giờ đi đá nói tao nhé
-Ok,mày - thằng bạn nói rồi cũng tót về
Vác cặp, sau khi 2 chiếc tai phone ôm trùm lấy tai, giảm volume cho êm tai mở bài When you believe của Mariah Carey và W.Housten, tôi lặng lẽ đi bộ lững thửng ra chờ xe bus. Dưới chân, vài quả bàng lạo xạo đang trêu người tôi về chuyện lúc nãy bị câm. Tôi tự nhiên đâm ra bực mình, co chân đá những gì đang gặp trên sân trường. Hết đá rồi đến bàng,hết bàng rồi lại đá.
“Cạch” - Tiếng viên đá va vào thanh kim loại vang lên.
Tôi đưa mắt nhìn lên, xem "trái banh " tôi sút va vào cái quái gì đây, lỡ đâu cái gì bị hỏng bị bắt đền thì bỏ luôn tuần ăn sáng thì chết toi.
Ánh mắt của tôi từ từ ngước nhìn lên, nhẹ nhàng như giai điệu bài hát của chính tôi đang nghe. Nó chỉ dừng lại khi bắt gặp một ánh mắt của một cô bé. Đẹp, đó là một từ mà trong đầu tôi nghĩ được ngay lúc ấy. Nó trái ngược với vẻ đẹp của cô thánh nữ bàn đầu của tôi. Đó là nét đẹp hiền dịu, nó cho người ta cảm giác ấm lòng ngay từ những phút đầu tiên.
Cô bé đó cũng không cho người ta cảm giác bay từ thiên đàng xuống địa ngục như thánh nữ bàn đầu của tôi. Cô bé khẽ nhìn và mỉm cười, chắc trong đôi mắt trong veo là hình ảnh một thằng con trai ngốc xít đang há hốc mồm, vẻ mặt ngẩn ngơ, dong dõng cao, đeo headphone lững thửng đi lang thang trong sân trường. 10s tê tái đi qua.
-Xin lỗi bạn, bạn có sao không?
-Mình không sao, sợ cái xe mình nó đau thôi.
Người đâu mà dễ thương, người không lo đi lo cho chiếc xe
-Mình về trước nhé
-Ơ khoan đã...Có gì mình xin lỗi nhé
Thực chất câu cuối cùng chỉ là một hình thức xã giao, pha lẫn chút hối lỗi. Đồng thời ánh mắt không quên tia qua cái phù hiệu lớp.Lớp 10A7, Phan Thị Ngữ Yên...Hóa ra là hàng xóm của mình.
-Thực chất lớp chọn con gái cũng dễ thương chứ bộ
-Cái gì dễ thương?
Thằng Đạt xuất hiện như ma chui từ dưới đất lên, cắt ngang cái sự mơ mộng của tôi.!
-Ờ không, tao nói Mariah Carey
-Nhanh lên ông tướng, lỡ xe bus bây giờ.
Phủi thui cái mồm ăn mắm ăn muối thằng bạn, vừa dứt điểm lời nói là cái xe bus nó đã trờ tới. Vắt chân lên cổ cuống cuồng chạy đua ra tới trạm. Mấy ông anh bà chị khóa trên ngồi yên vị trên ghế đang nhe răng cười 2 thằng nhóc chạy bở hơi tai ra bến. Rủa thầm cái bọn không biết thương tiếc kẻ sa cơ, rồi cũng có lúc mình sẽ cười vào cái mặt chúng nó khi chúng nó thất thế sau.
Yên vị trên xe, tranh thủ khi không có cái bọn ton hót trong lớp, tranh thủ điều tra thánh nữ đầu bàn từ thằng Đạt Đề này.
-Ê, Đạt. con bé đầu bàn tao tên gì vậy?- Tôi ba xạo chứ thực chất đã biết tỏng tên từ lâu
-Dung. Bí thư lớp mình đó, mày không biết sao, Hot girl lớp mình đó -Thằng Đạt chẳng may may hoài nghi đáp lời
-Bí thư?
-Mà con nhỏ đó nửa năm nay ít khi nào mở miệng nói chuyện lắm, lớp mình nhiều thằng cũng chết đứ đừ con nhỏ đó còn gì? hay là? Đạt Đề mở miệng nghi ngờ.
-Hay là gì?
-Mày cũng thích nó rồi - Nó cười nham hiểm
-Nào có, tao chỉ hỏi để biết thôi, dù gì cũng ngồi cùng dãy mà
-Ừ-Thằng Đạt đáp có vẻ uể oải sau 5 tiết học
Tôi lặng im suy nghĩ, hôm nay cái miệng của tôi không biết vì sao nó biến đi đâu mất. Được Dung mở lời bắt chuyện, tôi cũng chỉ biết ngoác miệng đến tận mang tai, rồi cũng rợn gáy khi nghe cách hạ âm điệu đột ngột của thánh nữ. Chưa hết, còn được bắt gặp nụ cười tỏa nắng của cô hàng xóm lớp tôi. Một ngày đáng lẽ tôi phải làm tốt hơn, có thể như bình thường thì đã có dăm ba câu chuyện phiếm, may mắn hơn là có thể có số điện thoại.
Đằng này một người kêu thì tôi im im, chắc nghĩ tôi chảnh, một người thì bị tôi chọi đá vô xe, chắc cũng có chút ác cảm. Haizza..Ngày ra đường không biết bị chó cắn hay vận xui gì đây...
Học sinh một ngày đến trường là một ngày vui, và tôi cũng không ngoại lệ, 3 tuần đi học vẫn tiếp diễn như bình thường.
Chỉ có điều nay mặt tôi cũng đã lên mốc nên bắt đầu tần suất xuất hiện thưa dần đi, show diễn ngày càng ế. Thỉnh thoảng,trong giờ học, tôi lơ đễnh nhìn ra sân, rồi lại quay nhìn thánh nữ bàn đầu. Vẫn khuân mặt mang vẻ cá tính,nhưng phủ ngoài lạnh băng, thỉnh thoảng chỉ thấy nàng cười khi trong lớp có ai đó pha trò, dù chỉ là cười thoáng qua. Nhưng tất cả đều không thể thoát được con mắt rada thần thánh của tôi. Cuộc sống của tôi đã quên đi cái bở ngỡ và trở về với bản chất,cái thương hiệu của tôi. Bắt đầu là những cuộc trốn sinh hoạt đầu giờ đi gặm bánh mì, là những câu chém gió trong lúc giờ ra chơi. Thậm chí tên tôi đã được liệt vào trong nhóm hội manly thích gặp bánh mì. Cái nhóm 6 thằng ồn ào nhất cả cái xóm nhà lá. Và tần suất trên bảng ít đi thì nó được bù vào trong sổ đầu bài
-Cái xóm nhà lá tụi bay giờ càng lúc càng ồn ào,không lẽ cô phải đổi chỗ!
Tiếng Phượng chủ nhiệm như tiếng vua trong giờ sinh hoạt lớp
-Đừng,cô ơi, tụi em có làm gì đâu, oan quá- Dàn đồng ca như hát tuồng từ xóm nhà lá vọng lên
Cô chủ nhiệm tôi cực kì khó hiểu. Các anh chị khóa trên thường nói
-Cô đấy dữ lắm,tra bài gắt thí mồ
-Học cực thí mồ.
Vậy mà về lớp tôi, Cô rất là hiền, chủ yếu sát thương bằng câu nói, và hiển nhiên, cái xóm nhà lá chúng tôi là bị oanh tạc nhiều nhất
-Sơn, Cô cho em vô lớp để học, chứ đâu phải tăng số lượng cho cái băng nhà lá đâu. Tuần này cái xóm đó lo chuyện vệ sinh lớp!
Ôi thôi cái sự đời, xưng nhau là chiến hữu, là bạn thân thì không thể có nạn thân ai nấy lo được. Dù gì chết chùm còm ngon hơn chết lẻ. Cả bọn cười hềnh hệch rồi sau này đâu cũng vào đấy cho xem.
-Ông Sơn bắt đầu lộ mặt nhé - Vắt chanh lại vang lên
-He he, có đâu, tôi ngoan hiền nhất còn gì
-Ông mà hiền á, eo ôi...
-Bà chẳng biết bênh tôi gì cả, tôi là thằng con trai duy nhất và đẹp trai nhất cái dãy này đó.
-Ông làm ô danh cái dãy bàn văn hóa này - Nó bắt đầu đáp lại
Cũng đúng thiệt, từ ngày tôi có chiến hữu, cái bàn tôi và bàn cuối lớp luôn luôn bị thầy cô địa nhiều hơn. Nó nói đúng sự thật thì tôi cũng đâu thể chối gì hơn. May thay thầy tôi cũng đã cứu tôi một phen
-Dung! em lên phổ biến chương trình hoạt động cho lớp
-Suỵt, nghe kìa - Chết đuối vớ được cọc tôi ngu gì không bám, mà đặc biệt là chết trong bể chanh chua
-Chủ nhật tuần này lớp mình sẽ giao lưu với lớp 10A7, chúng ta sẽ có các trò chơi như nhảy bao bố, kéo co, điền kinh, nấu ăn, và đá banh.
-Yeah! đá banh kìa,hura tụi bây ơi...
-Ê, Sơn, tham gia nhé..Thằng Phụng ngoái cổ nhìn về phía tôi
Tự tin ưỡn ngực giơ number one ra. Có tao gạo xay ra nát, yên tâm.
Giờ giải lao, lớp tôi ùa ra chơi đủ thể loại trò, từ đá cầu cho đến oẳn tù tì, rồi chém gió, rồi quà vặt, nói chung là loạn. Bình thường tôi cũng là một thành phần không thể thiếu, nhưng hôm nay trở gió, tôi lặng im nghe nhạc. Tiếng nhạc của Mariah Carey lại vang lên
-I sitll believe - Tôi quên mất đang ngồi trong lớp, ngu ngơ vu vơ hát theo
Chợt tiếng thiên nữ lại vang lên.
-Mariah Carey, Sơn cũng thích nghe sao - Dung ngoái sang tôi
-Ừ, thấy hợp hợp nên nghe, Dung cũng thích sao?
Thực chất tôi chỉ biết có mấy bài nghe êm tai thôi, biết Mariah Carey từ phim Hoàng Tử Ai Cập chứ có sành lắm đâu.
-Cũng thi thoảng, mình cũng thích I Still Believe - Dung đáp, giọng có vẻ háo hức hẳn lên
-Vậy là hợp cạ rồi hen - tôi ngu ngu phọt ra câu lộ mánh
Hai đứa chẳng hẹn mà cùng im bặt, mãi lúc sau để gỡ lại câu vừa nói tôi đành phải đánh trống lảng.
-Dung nè, cuối tuần này mình giao lưu với lớp bạn rồi, Dung có chuẩn bị gì chưa
-Ờ,mình đã ghi trong bản phân công rồi, mấy bạn bàn bạc lại rồi phân công xem
-Sơn tham gia hết chứ? Dung hỏi lại tôi
-Không, Sơn chỉ biết đá banh thôi.
Tôi hú vía vì không sĩ diễn mà đồng ý vội, đơn giản một thằng con trai thích nghe nhạc, gom bút chì kim, và yêu lối đá hào hoa của ZiZu thì làm sao mà hùng hùng hổ hổ bay vào kéo co, nhảy bao bố hay xuống nước để nấu ăn cơ chứ, tôi mà nấu nghi có cháy trường lắm
-Bữa đó Dung cổ vũ Sơn nghe - Dung có vẻ nói chuyện với tôi nhiều hơn
-Uhm,Rồi Dung thi cái nào Sơn cổ vũ cho
-Thống nhất vậy nhé.
Tôi vui vẻ cười với cô bạn cùng bàn, giờ tôi sẽ gọi là cô bạn, vì cảm thấy cô gái nhỏ nhắn này cũng có vẻ thân thiện, không còn mang cái lạnh băng để tôi phải xưng bằng thánh nữ nữa. Nhưng cũng hơi lo, 10A7, lớp hàng xóm, và tất nhiên sẽ có thằng lớp trưởng Quốc Hòa mà trong thâm tâm thằng Hùng xương rồng đã nói là học giỏi, đẹp trai và quạn trọng nó đang kết em Dung.Và cũng hơi mừng vì sẽ gặp được Ngữ Yên, cô gái mang vẻ đẹp hiền dịu.Tôi mâu thuẫn thế đó.
Tháng Năm Rực Rỡ Tháng Năm Rực Rỡ - Nguyễn Hữu Trường Sơn