I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Cẩu Bào Tử
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 3653 - chưa đầy đủ
Phí download: 39 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1414 / 8
Cập nhật: 2017-09-24 23:09:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Đập Thiên Thủy.
uan Thuật
Tác Giả: Cẩu Bào Tử
Chương 2: Đập Thiên Thủy.
Nhóm dịch black
Nguồn: Vipvandan.vn
- Chủ nhiệm Trần, cậu nói nhăng cuội gì đấy. Người ta là sinh viên đại học vừa mới được phân xuống đây, còn là sinh viên xuất sắc của đại học Hải Giang. Bí thư Tần kêu tôi đưa cậu tới đây, sắp xếp cho cậu ta một phòng.
Tô Giai Trinh liếc trộm Diệp Phàm, mặt ửng đỏ lên như một đóa hồng.
- Ồ! Sinh viên đại học, lại còn là đại học Hải Giang, sao lại có thể tới cái nơi xó xỉnh heo hút này nhỉ?
Tên béo Trần Chân Minh cảm thấy có chút khó tin.
Cần biết rằng, cả thị trấn Lâm Tuyền này cũng khó mà tìm ra được mấy sinh viên đại học, ngoài trường trung cấp Lâm Tuyền thì được mấy người. Ngay cả chính quyền thị trấn cũng là một đám người tạp nham, phần lớn đều là học hết phổ thông trung học, một vài người học đại học đã coi là ghê gớm lắm rồi, hơn nữa lại đều mang cái mác giả Đại học Truyền hình gì gì đó. Ngay cả nhân vật số một của chính quyền thị trấn là Bí thư Tần cũng chỉ vớ được cái danh đại học từ trường Đảng, thế cho nên cũng khó trách anh ta kinh ngạc tới vậy.
Trong lòng thầm nghĩ nếu như là do Bí thư Tần gọi tới sắp xếp cho người thanh niên tên Diệp Phàm kia, chưa biết chừng lại là có chút quan hệ họ hàng với Bí thư Tần cũng nên, thế nên đối với Diệp Phàm cũng rất nhiệt tình.
Dù không có quan hệ gì thì chưa biết chừng sau này, cái danh tốt nghiệp đại học nổi bật vậy thể nào cũng có ngày được thăng quan tiến chức, cho nên cứ tạo mối quan hệ tốt đẹp trước thì cũng chả thiệt đi đâu.
Phòng khách này cũng không tồi, đối với một thị trấn như Lâm Tuyền mà nói cũng thuộc hạng sang, tuy nhiên vào thời năm 1995 thì cũng chỉ gồm một cái giường, một cái ti-vi màu 17 inch và thêm một cái tủ đầu giường.
Nghe nói gian phòng này là dành riêng cho lãnh đạo huyện, bởi vì các gian phòng khác đều là tivi đen trắng. Sau khi nghe Tô Giai Trinh giới thiệu, trong lòng Diệp Phàm khẽ dâng lên niềm cảm kích đối với Chủ nhiệm Trần.
Buổi tối, sau khi tắm qua, Diệp Phàm cảm thấy hơi mệt, suy nghĩ lan man vẫn không biết ngày mai Bí thư Tần sẽ sắp xếp cho mình công việc thế nào, bèn quay ra đánh một giấc ngon lành.
Diệp Phàm vừa đi thì đội cảnh sát hình sự của huyện tới. Nghe nói ngay cả đội phó Trương Huy của đội cảnh sát hình sự tỉnh Mặc Hương này cũng dẫn mấy người tới.
Nói cho cùng thì người chết cũng là vị Chủ tịch trị trấn đang tại chức. Đây đúng là sự kiện lớn. Trải qua mấy giờ đồng hồ công cốc, thi thể được chuyển tới thành phố Mặc Hương để giải phẫu xét nghiệm gì đó. Nghe tin vỉa hè thì loại trừ khả năng ông ta bị giết, đơn giản là ông ta thắt cổ tự tử… Đương nhiên, Diệp Phàm cũng chẳng quan tâm đến những việc này, dù sao thì bản thân cũng chưa từng gặp Chủ tịch Ngô, thân mình còn lo chưa xong nữa là. Cho nên hắn cứ đánh một giấc ngon lành.
Buổi tối
Trong phòng họp chính quyền của thị trấn Lâm tuyền ngập ngụa khói thuốc, Bí thư Đảng ủy Tần Chí Minh mặt sắt đen sì ngồi ở đầu bàn hội nghị hình bầu dục. Còn cái ghế bên cạnh của nguyên Chủ tịch thị trấn Ngô Tín Minh thì tất nhiên là bỏ trống. Bảy vị Ủy viên Đảng ủy Thị trấn này, ngoài Chủ tịch Ngô đã treo cổ tự tử ra thì sáu vị còn lại đều có mặt cả.
Ngoài Tần Chí Minh còn có Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tiếu Hòa, Phó Bí thư Đảng Thái Đại Giang, Bí thư Ủy ban kỉ luật Thiết Thác, Phó Chủ tịch công nghiệp Ủy viên Ban Tổ chức Tống Ninh Giang, Phó Chủ tịch nông nghiệp Ủy viên Tôn giáo Trương Hi Lâm, cuối cùng ngồi trong góc là thư kí, Chủ nhiệm ban Đảng – Chính Vương Nguyên Thành chưa phải là Đảng ủy viên đến dự hội nghị với tư cách dự thính.
Tần Chí Minh đầu ngẩng cao, đầy khí chất quân nhân, nhấp một ngụm trà rồi ho lên một tiếng. Mọi người liền biết là ông ta chuẩn bị phát biểu.
Bởi vì đây chính là chiêu bài của Tần Chí Minh. Mỗi lần trong thị trấn mở hội nghị thì ông ta đều trước tiên là ‘ho khan’ một tiếng nhưng thực ra làm quái gì có tí đờm nào trong cổ chắc có ý dùng cái âm thanh đó để nhắc nhở mọi người chú ý lắng nghe lãnh đạo phát biểu.
Vì thế mọi người lập tức ngồi lại ngay ngắn, dựng thẳng cái lưng giả bộ như đang chăm chú nghe ông ta vậy.
- Các đồng chí, hôm nay là một ngày đen tối nhất, bi thương nhất, đau đớn nhất của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta. Chủ tịch thị trấn Ngô Tín Dân đã như vậy mà bỏ chúng ta mà đi. Than ôi!
Tần Chí Minh liên tiếp dùng ba từ ‘Nhất’, cường điệu thái độ bản thân, vẻ mặt đau khổ, cũng chả biết là thật hay giả, khiến cho mấy vị Đảng Ủy viên khác cúi đầu cười trộm.
Nên biết rằng, Ngô Tín Minh treo cổ tự sát kia chính là thân tín của Chủ tịch huyện Ngư Dương Trương Tào Trung, mà Tần Chí Minh lại là cánh tay trái của Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương.
Năm ngoái Tần Chí Minh vừa mới phục viên, lúc đó huyện trưởng Trương Tào Trung nhét luôn lão vào chức Cục trưởng Cục Tôn giáo, còn lấy tiếng là ưu đãi cho quân nhân chuyển ngành, loáng cái liền trao cái chức Trưởng phòng cho lão, coi như cũng không tệ.
Thật ra, Cục Tôn giáo trong huyện tính cả cái bàn cũng chỉ có ba cái, cho nên Cục trưởng Tần Chí Minh này kì thực cũng chỉ quản lý có hai nhân viên dưới quyền mà thôi.
Mà hai nhân viên này, một người là Phó Cục trưởng, một người là Chủ nhiệm phòng, ngay cả một binh một tốt cũng không có. Hơn nữa người ta cũng ở huyện Ngư Dương này cũng không ít ngày rồi, đang ngán ngẩm bản thân xui xẻo, Phó Cục trưởng, Chủ nhiệm cái gì chứ, ngay cả lên phố ăn bữa cơm cũng phải tự mình móc hầu bao.
Bởi vì Cục tôn giáo này nhiều nhất thì cũng chỉ lượn lờ tới miếu hòa thượng, am ni cô gì gì đó. Tới những chỗ đó, người ta ngoài việc mời chút đồ ăn chay ra thì lấy đâu ra phong bì.
Người ta còn chưa hóa duyên lãnh đạo từ trên xuống đã tốt lắm rồi, thành ra hai vị này ai còn muốn nghe lời cái lão Cục trưởng Tần Chí Minh chứ? Dù sao Cục tôn giáo cũng đã được xếp cuối cùng trong mười mấy Cục ở huyện này, chả lẽ ông còn muốn chúng tôi đến miếu hòa thượng gì đó làm chủ trì sao?
May là sau đó Tần Chí Minh lại trúng mánh lớn, trong lúc nhàm chán vô vị ngày ngày ra sông câu cá, thế mà lại khiến lão câu được một con cá sộp, tình cờ cứu được một người thân của Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương chẳng may sảy chân ngã xuống sông.
Nhờ đó mà quen biết Lý Hồng Dương, không bao lâu liền nhậm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương. Đúng là chó ngáp phải ruồi.
Từ đó trở đi, Tần Chí Minh đương nhiên như tay sai chỉ đâu đánh đó của Bí thư huyện Lý Hồng Dương, đứng về phe đối đầu với Huyện trưởng Trương Tào Trung. Thành ra bình thường lúc mở các cuộc họp Đảng ủy, hai đầu sỏ của thị trấn Lâm Tuyền này luôn đấu đá nhau, nghe nói có lần suýt thì đập bàn đập ghế. Nhưng nói chung thì Bí thư Tần vẫn có thể trị được Chủ tịch Ngô vừa mới treo cổ kia. Có những vị Đảng Ủy viên còn độc mồm độc miệng nói chưa biết chừng Chủ tịch thị trấn Ngô do bị Bí thư Tần Chí Minh đè nén lâu quá thành ra tinh thần phân liệt mà thắt cổ!
- Khụ khụ!
Tần Chí Minh lại ho hai tiếng, tiếp tục biến đau thương thành sức mạnh, nói:
- Các đồng chí, Chủ tịch Ngô dù đã đi xa, nhưng sự chịu thương chịu khó, tinh thần toàn tâm toàn ý cho công việc thì không thể mất. Chủ tịch Ngô vừa đi thôn đập Thiên Thủy thì xảy ra chuyện như vậy, cho thấy thôn đập Thiên Thủy cũng rất khó khăn để chịu nỗi đau mất mát quá lớn này. Hôm nay, mấy người trong đảng ủy chúng ta ở đây chính là để thảo luận vấn đề triển khai công tác ở thôn đập Thiên Thủy sau này.
Nói xong, Tần Chí Minh liếc nhìn mọi người một lượt rồi bắt đầu nhắm mắt chờ những người khác lên tiếng.
- Tôi nói vài lời vậy, các đồng chí, Chủ tịch Ngô đi xa khiến cho công việc của chúng ta rơi vào thế vô cùng bị động.thôn đập Thiên Thủy này tổng cộng hơn mười nghìn người, bên dưới có 10 thôn với trên nghìn người. Mọi người cũng biết rõ, mười thôn này chia ra thành mấy phái, năm ngoái chọn trưởng thôn suýt chút nữa thì đánh nhau. Đồng chí Đồn trưởng Triệu Thiết Hải của đồn công an thị trấn Lâm Tuyền chúng ta bản lĩnh cứng rắn, nghe nói còn là chuyển từ bộ đội đặc chủng sang, dẫn theo năm công an tới để tiến hành hòa giải. Kết quả là trên mặt còn lưu lại một nhát dao chém thiếu chút nữa thì bị phá tướng mạo. Sau đó còn phải huy động cả cảnh sát vũ trang mới có thể làm cho sự việc lắng xuống. Cuối cùng tạm thời không chọn được trưởng thôn, đành phải cử Phó Chủ tịch Chu Xương Đồng tạm thời tới nhậm chức, bởi vì ông ta là người của thôn đập Thiên Thủy, người quen thì dễ bàn chuyện hơn. Nhưng mà mọi người cũng đều biết, gần đây sức khỏe ông Chu không được tốt cho lắm, bệnh cũ tái phát nên phải tới bệnh viện huyện dưỡng bệnh. Hôm qua đập nước Thiên Thủy lại bắt đầu loạn nên Chủ tịch Ngô mới phải đến đó. Ai ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy, việc của thôn đập Thiên Thủy không giải quyết tốt thì tôi e sẽ càng loạn hơn nữa.
Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thiết Thác đầy vẻ lo lắng.
- Không sai, Bí thư Thiết Thác nói có lý. Vẫn cần phải nhanh chóng chọn ra trưởng thôn của thôn đập Thiên Thủy này. Cứ để trống như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Lúc trước Bí thư huyện ủy Lý và Chủ tịch huyện Trương cũng nhiều lần thúc giục, hơn nữa hai người đứng đầu cũng đã hứa hẹn trước mặt mọi người rằng ai có thể giải quyết được vấn đề thôn đập Thiên Thủy nhức nhối này sẽ lập tức thăng chức, là nhân viên lên Phó phòng, là Phó phòng lên Trưởng phòng, là Trưởng phòng nói Phó Sở. Không thể nói Lãnh đạo không coi trọng. Bí thư Tần của chúng ta cũng lo lắng như ngồi trên đống lửa.
Phó chủ tịch công nghiệp, Uỷ viên tổ chức thị trấn Tống Ninh Giang tiếp lời.
- Ừ! Không sai! Đoán là bây giờ ông Chu cũng phải tĩnh dưỡng vài tháng, nhưng công tác thôn đập Thiên Thủy thì vẫn phải có người làm. Các vị, chúng ta được Đảng giáo dục, nhận tiền lương của dân, phải vì dân phục vụ. Các vị thấy ai có thể tiếp nhận công việc của ông Chu.
Tần Chí Minh lướt nhìn các Đảng Ủy viên một vòng, phát hiện tất cả mọi người lúc này cùng cúi gằm mặt như thể trong ngực có giấu gái đẹp vậy, không khỏi tức giận mắng thầm:
- Toàn là rùa rụt cổ! Bình thường có món hời thì kẻ nào kẻ nấy xớn xác gân cổ lên như gà chọi, giờ thì thờ ơ cả đám.
Quan Thuật Quan Thuật - Cẩu Bào Tử