Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 21:43:40 +0700
Chương 2: Sự Tồn Tại Mới
V
ị phu nhân xinh đẹp đó được vài nha hoàn đỡ ngồi trên ghế, còn người đàn ông trung niên thì cứ đi qua đi lại lo lắng nhìn cô, chốc chốc lại nóng lòng hỏi người thanh niên áo trắng đang bắt mạch cho cô
-"Viễn nhi, cuối cùng thì muội muội con bị làm sao? "
Người thanh niên mặc áo trắng có họa tiết lá trúc, mái tóc đen dài, vấn một nửa thành búi được cố định bằng một cây bạch trâm, nhìn cô xong thở dài giải thích
-"Tai nạn vừa rồi có lẽ đã làm tổn thương đầu của tam muội, khiến muội ấy không nhớ được chuyện trước đây "
Vị phu nhân đang ngồi nghe thế khóc càng dữ dội làm người đàn ông trung niên quýnh quáng hết cả lên lại an ủi vị phu nhân đó. Người thanh niên đang xem bệnh cho cô quay sang nhẹ giọng an ủi
-"Mẹ đừng khóc nữa, sẽ dọa muội muội sợ đấy. Con sẽ kê vài đơn thuốc đặc biệt, hi vọng sẽ nhanh chóng giúp tam muội bình phục "
Nhìn thấy vị phu nhân kia khóc đến thở không nổi, nghĩ đến mẹ mình trước đây cũng mấy lần khóc vì cô, bất giác mở miệng giọng hơi ấp úng nói
-"Mẹ... mẹ đừng khóc nữa...con không sao đâu "
Vị phu nhân đang khóc bỗng im bặc, đôi mắt còn vươn nước nhìn cô đầy kinh ngạc, ba người đàn ông kia cũng như bị hù dọa
-"Huyên nhi...Huyên nhi con hiểu mọi người đang nói gì sao? " Vị phu nhân chật vật đứng lên như muốn nhào về phía cô đầy kích động
-"Nhị đệ, đệ mau kiểm tra cho tam muội xem "
-"Viễn nhi, Mau, mau kiểm tra uội muội của con đi "
Hai người đàn ông một già một trẻ gương mặt không giấu nổi sự hân hoan, kích động đầy mong đợi. Người thanh niên áo trắng hơi ngạc nhiên một chút, nheo nheo đôi mắt đen tinh anh nhìn cô, rồi trầm giọng nói
-"Tam muội, nhị ca hỏi muội một vài vấn đề được chứ "
Cô nhìn mọi người, rồi lại nhìn người thanh niên áo trắng, khẽ gật đầu một cái. Hắn ta như phấn khích, gương mặt hớn hở hỏi:
-"con vật có thể bay trên trời là con gì muội biết không? "
Ặc... người thanh niên này nhìn đẹp trai vậy sao lại hỏi cô vấn đề ngu ngốc thế này đây? Bọn họ nghĩ cô bị thiểu năng sao? Nghĩ thì nghĩ vậy, như Vân Du vẫn trả lời câu hỏi ngu ngốc này
-"con chim phải không?"
-"Còn dưới nước? " Người thanh niên áo trắng càng kích động hơn
-"con cá "
-"Đúng rồi, tam muội thật giỏi, vậy huynh hỏi muội vấn đề khác khó hơn được không?
-"Đúng rồi,đùng rồi, đệ hỏi mấy vấn đề khó chơi chút thử xem " người thanh niên mặc một thân giáp đỏ đen vui sướng đề nghị
-"Muội biết con gì mỗi sáng sớm hay gáy không? "
Khóe môi cô co rút, trán đầy hắc tuyến... cái này là câu hỏi khó? Bọn họ đang sỉ nhục trí tuệ của cô sao? Nhìn bốn người bọn họ mang vẻ mặt chờ mong như muốn xem một kỳ tích gì đó, cô chỉ có thể cúi đầu thở dài rồi làu bàu
-"con gà... có thể đừng hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn như vậy được không? "
Hai người thanh niên trẻ kích động ôm chầm lấy cô. Vừa ôm vừa cười nói không nguôi. Vị phu nhân cũng vừa cười vừa khóc gục trên bả vai người đàn ông trung niên...nhìn một màn mình, Vân Du có thể đại khái hiểu được cái gì đó... cô trước đây...hay nên nói là chủ nhân thể xác này trước đây...không được "bình thường "
Bọn họ còn muốn ở lại hỏi han cô nhiều chuyện nữa, nhưng cô không thể nào chịu nổi những câu hỏi rất là " chấm hỏi " của họ nên đành nói khéo là muốn nghỉ ngơi, bọn họ mới tha cho cô. Người thanh niên được gọi là nhị ca của cô sau khi dặn dò nha hoàn những điều cần thiết rồi mới theo mọi người ra ngoài.
Cô giờ mới có thời gian nhìn lướt qua mọi thứ xung quanh. Căn phòng rất đẹp, đệm giường, màn, chăn gối bàn ghế có vẻ được trang hoàng rất cẩn thận...hmmm hẳn là con nhà quyền quý rồi, chắc là con nhà võ vì cô nhớ người xưng là cha kia mặc một thân võ trang. Nhìn tiểu cô nương đang đứng bên giường nhìn cô, cô ngoắc ngoắc tay bảo tiểu cô nương đó lại
-"Tiểu... tiểu thư? "
-"Lấy giùm ta cái gương lại đây đi "
Tiểu cô nương đó đưa cái gương đồng trên bàn cho cô, nhìn mình trong gương, Vân Du không khỏi cảm thán " Cái gì mà trẻ con thế này? " nhìn tầm 13 -14 tuổi. Đôi mắt to đen láy nổi bật trên làn da trắng noãn, trên da còn thấy bông sữa nữa... đôi mày lá liễu cân xứng trên hàng mi dày cong vuốt. Ông trời cũng thật ưu ái cho cô bé này, ít nhất bề ngoài cũng thật...oanh tạc, cô thở dài...
-"Ta là ai? "
Mặc dù nhị thiếu gia đã nói tiểu thư bị mất trí, nhưng tiểu nha hoàn vẫn cảm thấy hoang mang, mắt rưng rưng nói:
-"Tiểu thư cả mình là ai cũng không nhớ sao? Người tên là Mạc Tịnh Huyên, năm nay 16 tuổi, là tam tiểu thư của Mạc đại tướng quân và Vương Linh quận chúa, cháu ngoại của Định Quốc Công. Tiểu thư còn có 2 vị ca ca. Đại thiếu gia Mạc Huy đang làm thống lĩnh cấm vệ quân, nhị thiếu gia Mạc Viễn đang làm ở Thái y viện...."
Hmmm... gia thế hiển hách thế kia, nhà lại có mỗi một đứa con gái, hèn gì bọn họ lo thành cái dạng thế kia. Bỗng nhiên cô chợt nghĩ, chủ nhân thế xác " không bình thường " này tại sao lại chết? Là tai nạn hay....? Nhíu mi suy nghĩ một chút, cô lại ngẩng đầu hỏi tiểu nha hoàn kia
-"Cô tên gì "
-"Dạ...Tiểu Linh "
-"Cô theo ta lâu chưa? "
-"Tiểu Linh, Tiểu Nhu, Tiểu Hy, Tiểu Hoa được phân phó chăm sóc tiểu thư từ nhỏ...tiểu thư không nhớ sao "
Nhìn Tiểu Linh mắt đỏ hoe, ba cô nhóc đằng xa cũng thế. Cô khẽ lắc lắc đầu biểu tình là mình không nhớ. Lại nghe mấy cô bé đó thút thít nói
-"Xin..xin lỗi tiểu thư, đều là lỗi của của chúng em, nếu chúng em bên cạnh cô cẩn thận hơn thì... "
-"Không sao, ta không trách các em...trong họa được phúc...không sao cả "
Cô nhẹ nhàng an ủi. Vân Du nằm xuống nhắm mắt suy nghĩ. Nhìn một nhà như thế, nếu biết con gái / em gái mình đã chết không biết họ sẽ đau lòng đến dường nào...cô rất hiểu nổi đau đó. Quá khứ cô không thể vui vẻ bên gia đình, đó gần như là nỗi ân hận suốt cuộc đời cô đã sống. Giờ đây nếu ông trời đã cho cô một cơ hội, cô sẽ cố gắng để có thể cho họ một gia đình hạnh phúc, làm một người con gái, em gái tốt trong lòng những người đó.
Vân Du là con người, cô cũng biết đau nhưng cô càng không phải là người ôm nổi đau một cách bi lụy. Chuyện gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra, những người sống thì vẫn phải sống. Nếu ông trời đã cho chuyện này xảy ra để cô sống lại một cuộc đời khác thì cô sẽ cố gắng hoàn thành tốt cuộc đời này. Từ bây giờ, cô sẽ là Mạc Tịnh Huyên
"Cám ơn...Tịnh Huyên " Vừa nhắm mắt cô vừa thì thầm trong miệng rồi mỉm cười