A house without books is like a room without windows.

Heinrich Mann

 
 
 
 
 
Tác giả: Shellry
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nhân Hi
Số chương: 33 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 783 / 1
Cập nhật: 2017-11-25 04:46:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hật chán a~. Ngày nào cũng như ngày nào. Ta sắp không chịu nổi rồi. Trời ơi, mạng của ta, TV của ta, điện thoại của ta,…………... Đến thời cổ đại này, ta như bị cấm cung. Ta chống cằm, thở dài. Thiên a, ông để ta xuyên không thì cũng phải vứt cho ta cái Laptop hay cái máy tính bảng dùng năng lượng mặt trời có lắp sẵn wifi có kết nối với hiện tại chứ? Thật keo kiệt, vạn phần keo kiệt a. À, hay là.. dụ dỗ Vũ Mạn Nam? Ta cười gian, mặt đảm bảo giống hồ li ngàn năm. Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt đó. Sao? Cái gì mà đầu độc con nít sao? Vớ vẩn nào, đại tỉ đây ai thèm làm thế. Chỉ là… dụ dỗ một chút thôi mà. Xuy xuy, đừng có quan trọng hóa vấn đề như thế. Một chút sau, Vũ Mạn Nam đẩy cửa bước vào. - Tỉ Tỉ, ta mang cho tỉ cái này nè Vũ Mạn Nam tươi cười, hoàn toàn không biết mình sắp bị kéo vào một âm mưu lừa đảo =]. Cậu nhóc chìa ra một miếng ngọc bội màu lam trong suốt. Nhìn qua cũng biết chắc đồ quý. - Đẹp quá, cảm ơn đệ nha - Không có gì. Tỉ thích không? - Ta rất thích. Nhưng mà…… Tiểu Nam……… - Sao thế? - Ta muốn ra ngoài chơi – Ta chưng ra bộ mặt cún con, dễ thương vô đối. Đôi mắt giương lên long lanh khiến người ta muốn cưng nựng - Không được đâu, tỉ là đại tiểu thư, sao ra ngoài được. – Vũ Mạn Nam khó xử. Đại tỷ của hắn là thiên kim cành vàng lá ngọc. Thậm chí còn chưa thành thân. Sao có thể ra ngoài một cách tùy tiện được. - Đi mà, cho ta đi đi. Nhất định không xảy ra chuyện gì đâu. Nha
- Ta cố nằn nỉ mè nheo. A, nếu còn ở trong phòng nữa thì ta sẽ mốc lên mất. - Aizz…. Tỉ có thể đi, nhưng phải cẩn thận, không được gây chuyện. Cuối cùng Vũ Mạn Nam đành giơ cờ trắng đầu hàng vị đại ỷ của mình. Nhăn mặt đồng ý. Nhìn mặt cậu lúc này làm người ta có cảm tưởng như cậu vừa nuốt một con cóc sống vậy. - Thật hả? cảm ơn đệ nha – Ta nhảy cẫng lên ôm lấy Mạn Nam - Được rồi, giờ thì bỏ ta ra được chưa? – Mạn Nam đỏ mặt, hai má rần lên thành hai mảng đỏ ửng nhìn như quả cà chua. Ách, nam nhân cổ đại thật ngây thơ nha, mới ôm có chút xíu thôi mà…. ( Ngây thơ? Để xem ck tương lai của tỉ thế nào!) Cuối cùng cũng được ra ngoài. Ta kéo Tiểu Hương đi hết gian hàng này đến gian hàng khác. Nga, xem ra chợ cổ đại cũng k khác chợ hiện đại là mấy. Mấy bà bán cá réo gọi nhau í ới. Các chủ hàng buôn thì mời khách dẻo miệng phải gọi là. Cả chợ rực rỡ không khí nhộn nhịp ồn ào. - Tiểu Hương, lại chỗ kia đi Ta quay lại cười, túm tay Tiểu Hương kéo đi. Đang te te tởn tởn thì ta đụng trúng một bức tường thịt trước mặt. Oạch….. ta oai hùng đáp bàn tọa xuống mặt đường. Đau a. Tiểu Hương vội chạy lại đỡ ta dậy - Tiểu Thư, người không sao chứ? - Nha, tên nào bất lịcj sự đi mà không nhìn vậy hả? – Ta bực tức quát. Cmn, sao ta xui xẻo vậy chứ? Tiểu tử, hôm nay ta không xử ngươi không được mà. - Là cô đi đứng không cần thận còn nói ai. Một giọng nam bực bội vang lên. Ta nhìn. Mái tóc vàng óng, đôi mắt hổ phách sáng tinh anh. Sống mũi cao thẳng. Đôi môi mỏng quyến rũ. Hàng lông mày khẽ nhíu lại cũng rất nam tính ( tỉ biến thái _ ___ ). Qủa là….. một vẻ đẹp vô cùng yêu nghiệt. Tên này mà ở hiện đại chắc được săn đón dữ lắm. A, nhưng giờ không phải lúc ngắm zai. Ta xua đi đàn chim hóa sắc đang bay vòng vòng trên đầu, lấy lại bình tĩnh. - Anh không có mắt à? Đi đụng trúng người khác còn không xin lỗi nữa. Có biết lịch sự là gì không hả? Ta bức xúc tuôn 1 tràng. - Tiểu thư, người là tiểu thư đài các nha – Tiểu Hương khẽ nhắc Xí, tiểu thư cái con khỉ gì chứ? Bây giờ cái đó không quan trọng. Không quan trọng. - Con mắt nào của cô nương nhìn ra ta không có mắt vậy? – Tên nam nhân trước mặt nhíu mày. Ách, bật lại được sao? Mà nhà ngươi không biết nhường con gái hả? Đồ đáng chết. -_- - Công tử, người………. hộc………. có chuyện gì vậy? Một tên có vẻ là người của tên kia chạy lại thở không ra hơi hỏi, trên mặt hắn còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Lôi cả người đến? Nhà ngươi có phải là nam nhân không hả? -_- Ầy, thôi được rồi, ta không muốn bị cấm cung nữa đâu, không gây chuyện nữa…. Ta xua tay: - Không có gì đâu. Thôi, ta có việc đi trước đây. Nói rồi ta kéo tay Tiểu Hương đi. Nhưng đáng tiếc đi bị 1 bàn tay của ai đó kéo lại: - Cô nương, lúc nãy cô muốn ta xin lỗi cô mà - Không cần nữa. Nữ nhân không cầu nệ tiểu tiết – Ta cười khan. Thiếu gia à, cho tôi đi đi. Tôi hứa sẽ không gây chuyện với ngài nữa đâu. Thực sự tôi hối hận lắm rồi. Làm ơn đi mà…. - Sao lại không cần được chứ. Vậy thì có lỗi lắm – Hắn bóp cằm ra vẻ suy nghĩ rồi lôi tuột ta vào quán ăn ven đường………. …………….. Trên bàn ăn bày đẩy đủ các loại đồ ăn nhưng….. ta thật không tiêu hóa nổi khi có người nhìn chằm chằm như này và nhất là đó lại là một mĩ nam. Bạn thân yêu, đừng trách ta quá nhát gan, là tại đây là mĩ nam thôi. Bạn thân yêu, bạn tưởng tượng ra bạn như một con gà bị vỗ béo rồi bị trai đẹp đem ra soi để chọn như chọn hai miếng lòng lợn thì bạn có thoải mái nổi không cơ chứ? Ta khóc không ra nước mắt. Má ơi, có khi nào con cũng trở thành con gà tội nghiệp kia không vậy? Aizz…. Cơ mà trước mặt ta đang tồn tại một mĩ nam nha. Giống như từ trên trời rơi xuống một cốc kem vậy. Không ăn, thực phĩ a. Vì vậy, mĩ nam này không đem ra tận dụng thì thật lãng phí tài nguyên thiên nhiên quá đi, Ta cười thầm, đặt đũa xuống và…. - Công tử tên gì thế? – Ta nở nụ cười đảm bảo sát trai. Đúng như dự đoán, hắn đơ ra 5 giây. - À, ta tên Âu Dương Thần - Ồ, vậy tại sao cứ nhìn ta ăn mãi vậy? Công tử đói sao? - Không, là…… ta đang nghĩ xem cô làm sao trả tiền hết chỗ đồ ăn đó. - Ách, không phải là công tử trả tiền sao? – Ta tròn mắt…. Tên mắc dịch này, ta nghĩ là hắn trả nên lỡ…. ăn “hơi” nhiều rồi. Giờ lại bảo ta trả, đùa ta sao? - Ta lấy đâu ra nhiều tiền thế chứ? – Hắn nhún vai, ra chiều lãng tử. Cái bản mặt ung dung đó khiến ta chỉ muốn rút dép ra mà đập cho kì vụn mới thôi – Và… mặt cô nương còn dính cơm kìa. – Hắn nín cười chỉ chỉ. Dính cơm? Ta đưa tay lên miệng…. Đúng là…. Ặc, không có. Ta liếc mắt qua cái tên đang nhịn cười đến mức gần như sắp nội thương. Mụ nội nhà hắn, dám trêu đùa ta. Nói cho ngươi biết, ngươi tưởng bổn tiểu thư ta dễ chọc hả? Hắn cố nhịn, nói: - Cô nương ăn xông rồi sao? Vậy tiền cơm…. - Ây da, công tử à, một là anh trả tiền, không thì đừng trách ta. Hai là…. Vẫn là anh trả. - Cô định làm gì? – Hắn cười cười nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu. Trên mắt rõ ràng chỉ thiếu nước viết lên:" Ông đây thách cô, xem cô làm được gì?" Ta nhếch môi cười, bắt đầu diễn thôi…. Aizz nha, đừng trách ta, tuyệt đối đừng trách ta, là tại hắn. Hắn có thể chọc tức ai, chứ không phải ta. Nếu là ta, coi như hắn bất hạnh. Muahaha. Vậy nên, hắn gặp cảnh tượng nào đó thì là do ra ngoài không xem ngày mà thôi. Ta gục mặt vào lòng bàn tay, bù lu khóc. - Hức, tại sao lại bỏ rơi ta? Ta có gì thua kém nữ nhân đó? – Ta nỉ non như thiếu phụ bị chồng ruồng bỏ - Là chàng, là chàng phụ tình ta đi theo ả đó hay là tại ta không xứng với chàng?.... Hức… Tại sao? Ta đối xử tốt với chàng như thế…. Trao cả thân này cho chàng, nào có toan tính gì….. Hức…. cớ sao chàng nỡ lòng làm thế? Ta ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp đẽ đã trào ra hai dòng lệ nóng hổi trong suốt từ lúc nào. Vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân là gì? Là nước mắt, nhất là nước mắt mỹ nhân. Mà cái thân xác mới này, cũng quá đẹp đi. Vậy nên, có vũ khí bí mật phải tận dụng triệt để. Hắn hóa đá. Hoàn toàn hóa đá, mồm há hốc đến mức có thể nhét nguyên quả trứng ngỗng vào. Đôi mắt mở to như không tin chuyện gì đang diễn ra. Ấy, ta đã nói là đừng trách ta rồi mà. Điệp Điệp à, ta chỉ không muốn thành phá gia chi tử thôi… Xung quanh bắt đầu rộ lên những lời bàn tán… - Cô nương kia xinh đẹp quá. - Ừ, người tốt vốn chịu khổ mà. - Ôi, tội nghiệp quá. - Tên kia liệu còn có lương tâm không vậy? - Đúng vậy, thật ngu ngốc mà. - Cô nương về bên ta, ta nhất định không để cô chịu ủy khuất. - Nhìn mặt tên kia kìa. Thật không đáng tin mà. - …. ….. Khuôn mặt trong lòng bàn tay khẽ cười nhưng bên ngoài vẫn vờ khóc lóc. Nước mắt vẫn tuôn ra không kìm lại được như nước lũ vỡ bờ. Để tăng phần chân thực, thỉnh thoảng ta còn nấc lên vài tiếng khe khẽ, lại thỉnh thoảng nỉ non vài tiếng vô cùng bi thương. Tiểu Hương bên cạnh ta cũng hoảng cả lên. Nha đầu đó luống cuống đến run cả tay, mắt như cũng chực trào nước đến nơi. Thế nhưng, có ai biết đâu, trong lòng ta đang vang vọng câu nói: Oahaha. Mấy người thấy chưa? Hollywood mà không mời ta về diễn là một tổn thất lớn, cực kì lớn. …. Được một lúc, ta đứng bật lên, mắt nhòa lệ. Ta phất tay áo làm một động tác đầy tính biểu cảm mang trong đó ủy khuất nhưng vẫn đầy duyên dáng thục nữ: - Thôi được rồi, ta biết là ta không xứng với chàng…. Mong chàng và người hạnh phúc Nói xong, ta vụt chạy đi, bỏ theo ngàn vạn tiếng xì xào sau lưng. Tiểu Hương cũng chạy theo: - Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy? Chạy được một lúc, đến chỗ vắng người, ta quay lại, nhe răng cười, giơ tay chữ V. Hê hê, kế hoạch bùng tiền toàn thắng. - Ta không sao cả, về phủ thôi. ….. Về phần ai đó, sau khi hóa đá vì màn kịch của nàng thì dần bình tĩnh. Âu Dương Thần nói với người bên cạnh, trên môi nở nụ cười đầy hứng thú: - Kha Dương, điều tra về nữ nhân đó cho ta.
Hoàng Hậu Lắm Chiêu Hoàng Hậu Lắm Chiêu - Shellry Hoàng Hậu Lắm Chiêu