Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 62 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 528 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:14:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 001 - 003
hương 1: Anh hai (1)
Cô tên gọi là Nguyễn Miên Miên, năm nay mười bảy tuổi. Người cũng như tên, thanh âm ôn nhu kéo dài, khuôn mặt tròn tròn, ngay cả dáng người cũng mềm mềm giống như gối ôm. Ở trên cổ có đeo một viên minh châu rất to. Từ nhỏ đến lớn mọi người đều khinh bỉ cô là thân hình như cái bị thịt, cho dù có cố gắng sờ tới sờ lui cũng không tìm thấy một cục xương.
Trước năm mười tuổi, cô cũng có một gia đình đầy đủ, một người cha mặc dù mặt ngoài cực kì sẵng giọng, hay gắt gỏng nhưng lại rất mực yêu thương cô, một người vốn là em gái của mẹ cô, nhưng cuối cùng cũng được gả cho cha cô - dì nhỏ. Còn có một người chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời cô-anh hai cô.
Anh hai, hiện tại là người giám hộ của cô, cũng là người thân duy nhất của cô, chúa tể của cô.
Anh hai cô khi mười tuổi tên là Hiệp Hiên Viên, hiện tại là tổng tài của tập đoàn Nguyễn Thị.
Về phần vì cái gì cô cùng anh hai không cùng họ, Lâm mẹ nói đó là bởi vì anh hai là con của người vợ trước của cha, vì để tưởng nhớ mẹ nên anh hai mới để theo họ mẹ. (họ Hiệp)
Bất quá điều này đối với cô cũng không quan trọng lắm, cô chỉ biết người cô tôn kính nhất, mộ luyến (hâm mộ luyến ái) nhất chính là anh hai của cô.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua nhưng trong kí ức của cô, côvẫn còn nhớ rõ ngày đầu tiên khi cô gặp được anh hai.
Ngày hôm đó, tuyết bay đầy trời, rõ ràng là một nơi mà thành thị không mấy thanh lương ở phương nam, thế nhưng năm ấy lại nổi lên một trận bão tuyết thật hiếm thấy.
Dì nhỏ nói cho cô biết, việc này nhất định là dấu hiệu của ông trời, muốn báo cho cô biết Người sẽ đem đến cho cô một người mà cô khó quên nhất trong đời- tựa như việc nhìn thấy tuyết bay đầy trời một cách bất bình thường vậy- trọn đời khó quên.
Và quả thật dì nhỏ đã nói đúng, cô thật sự vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó.
Ngày đó, cha cô đạp tuyết đi đến, bên tay phải dắt theo một thiếu niên anh tuấn nhưng lại cực kì lạnh lùng tiến vào.
“Miên Miên, đây là anh hai của con, Hiệp Hiên Viên.”
Cô ngẩng đầu nhìn người anh hai quá đỗi anh tuấn của cô, ngoan ngoãn ngọt ngào kêu “Anh hai, nhĩ hão, em là Miên Miên.”
Nếu như là bình thường, đổi lại đó là mấy chú mấy anh của cô thì họ sẽ đến ôm cô, hôn nhẹ cô cười kêu “Miên Miên”.
Nhưng Hiệp Hiên Viên chính là lạnh lùng nhìn cô liếc mắt một cái, tiếp theo đem ánh mắt dời về phía cây mai phía sau cô, tuyệt nhiên không hề nói một tiếng.
Cha cô cũng không có giống như bình thường nổi giận mà chỉ dùng ánh mắt hơi áy náy nhìn bóng dáng của thiếu niên kia, hơi hơi xuất thần.
Chính ngay lúc đó cô cũng không có ngờ được rằng người thiếu niên cao ngạo, lạnh lùng, tự cao tự đại ấy lại trở thành sinh mệnh duy nhất của cô, chúa tể của cô.
Năm ấy, cô năm tuổi. Hiệp Hiên Viên mười lăm tuổi, dì nhỏ Tần Xu Bối mười tám tuổi.
Liền mấy ngày sau đó, anh hai cũng vẫn không có nói chuyện, cho dù là ăn cơm cũng không nguyện ý cùng cô ngồi cũng bàn. Những lúc như thế đều là Lâm mẹ vẻ mặt từ ái bưng đồ ăn đến trước cửa phòng của anh hai.
Dì nhỏ nói, anh hai chính là một con báo cô độc, xinh đẹp lại càng xinh đẹp, nhưng là lòng phòng bị cũng rất mạnh, luôn dựng thẳng lên những cái vuốt sắc nhọn lợi hại, bài xích sự tiếp cận của bất kì ai.
Đối với lời của dì nhỏ nói, cô lúc năm tuổi năng lực lí giải dĩ nhiên hữu hạn.Cô cho rằng anh hai như vậy làm sao có thể là con báo được đâu?
Con báo, cô từng gặp qua trong sách, có đầy răng nanh cùng móng vuốt sắc nhọn, chạy trốn rất nhanh, luôn thích lăn lăn ở trong vũng bùn, có khi còn kêu ngao ngao giống như một con mèo nhỏ.
Nhưng mà anh hai cô đẹp trai như vậy, một chút cũng không giống con báo xấu xí dã man kia.
Bất quá, không vấn đề gì, những lời dì nhỏ nói không hề ảnh hưởng đến sự quan tâm tràn trề của cô đối với anh hai của mình.
Bắt đầu từ ngày đó, cô lúc nào cũng dùng phương thức đối thoại là tự lầm bầm lầu bầu độc thoại bên anh hai mình. Căn bản bởi vì anh hai cô vẫn không chịu nói chuyện với cô.
Ở hoa viên, cô cầm một đống tuyết nhìn anh hai dưới tàn mai, ngọt ngào kêu lên “Anh hai, chúng ta cùng nhau chơi người tuyết có được không?”
Anh hai không hề động, cũng không có nói chuyện, chỉ ngồi đó nhìn thân cây nâu trơ ra gốc đến phát ngốc.
Xuyên qua màn tuyết trắng cô nhìn thấy tấm lưng của anh hai, trông thật cô tịch, thật cô đơn, cả người giống như được bao phủ bởi một mảnh tuyết trắng xóa, cho ta cảm giác như đó chỉ là hư ảo, không thật.
Ngay tại khoảnh khắc đó, cô bỗng nhiên vô cùng sợ hãi, sợ hãi rằng người thiếu niên xinh đẹp cứ như vậy hóa thành gió bay đi, biến mất ngay trước mặt cô, thế là từ khoảnh khắc định mệnh đó, cô quyết định sẽ không từ thủ đoạn cố gắng lưu lại người anh hai ít nói này. (Đấy, bi kịch bắt đầu từ lúc chị quyết định chuyện này đấy!)
Cô chạy vào trong nhà, đưa ra những món đồ chơi mà cô yêu thích nhất, cục cưng bọt biển, con rối ếch lớn,….Dù sao hết thảy những thứ cô yêu thích cô đều ôm đi ra.
Cô nghĩ nếu đem những thứ mình thích đưa cho anh hai, anh hai chắc sẽ thích Miên Miên, sau đó sẽ ở lại cùng Miên Miên.
Tuyết rơi trên sân luôn mang theo hơi nước cùng độ ẩm. Cô ôm trên tay cả một đống lớn đồ chơi, chạy trên lớp tuyết mềm đọng, không may trượt chân thẳng tắp ngã sấp ngay trước mặt của anh hai.
Anh hai nhìn cô nằm trên tuyết, hơi hơi nhíu mày, ngay tại thời điểm cô nghĩ anh ấy cúi người sẽ bế cô lên, nhưng là anh chỉ đứng dậy lướt qua thân hình đô đô phì khởi của cô rồi quay trở về phòng.
Hoàn toàn không có để ý đến cô nằm sấp đến phát ngốc trên tuyết.
May mắn, cô là một đứa trẻ chưa có suy nghĩ, may mắn, là cô thật sự rất sợ lạnh, nhất là khi mùa đông tuyết rơi, ăn mặc giống như một viên cầu nhỏ, đương nhiên càng may mắn lúc đó tuyết chưa tan, cô ngã trên tuyết vì thế mà không có bị thương chỗ nào hết.
Vì thế, ngày hôm sau, cô lại nhảy chân sáo đi theo sau lưng anh hai, khuôn miệng vẫn luôn không ngừng kêu anh hai.
Suốt một năm đó, mọi người cơ hồ đều nhìn đến một cô bé mập mạp mũm mĩm giống như một viên cầu nhỏ chân ngắn lũn cũn đi theo sau lưng một thiếu niên cao gầy, lạnh lùng. Mọi người cũng thường xuyên nghe thấy dạng đối thoại một người kì lạ.
“Anh hai, Miên Miên mệt quá, đi chậm một chút.”
“…………”
“Anh hai, Miên Miên thấy rất đói, nghĩ muốn ăn bánh hoa mai cao.”
“………….”
“Anh hai, Miên Miên đau đau.”
Vẫn là tuyệt nhiên không một lần nghe thấy tiếng thiếu niên hồi đáp, sau đó khi cô thấy thân ảnh của anh hai dần dần biến mất trong phạm vi tầm mắt, “viên cầu nhỏ” lại rươm rướm nước mắt, đứng lên, từng bước một đuổi theo bóng dáng trước mặt.
“Anh hai,……đợi… đợi Miên Miên với”
“………….”
Lúc đó, cô vẫn nghĩ rằng, chỉ cần cho anh hai thấy cô kiên trì như vậy, thì anh sẽ mềm lòng mà nói chuyện với cô.
Ở bên cạnh nhà cô-cách một con sông nhỏ, có một một khu rừng nguyên sinh rất rậm rạp, kỳ thật cô từ nhỏ đối với mảnh rừng kia đã cực kỳ hứng thú cùng tò mò.
Trong sách có nói, công chúa Bạch Tuyết chính là ở trong rừng cây gặp được bạn tốt của nàng-bảy chú lùn- nói không chừng cô cũng có thể gặp được một đám bạn tốt của mình ở trong rừng giống như vậy.
Nhưng là Lâm mẹ đối với ý tưởng của cô thực kiên quyết phản đối, bởi vì trong rừng cây không có chú lùn, cũng không có bạn tốt, chỉ có sói lớn chuyên ăn thịt trẻ nhỏ.
Sói, cô biết.
Dì nhỏ có nói qua, sói cũng giống như con báo, đều có đầy răng nanh, còn có móng vuốt bén nhọn cùng với sở thích đều thích ăn thịt trẻ con mềm mại.
Sợ hãi điều đó, cô đối với khu rừng vẫn đều là kiên trì đứng từ xa để xem, nửa tin nửa ngờ vực về lời nói của dì nhỏ.
Cho đến một ngày….
Chương 2: Anh hai (2)
Vào một ngày, cha cô vẫn như mọi ngày đã đến công ty từ sớm, còn chưa có trở về, dì nhỏ đi họp lớp nên không có ở nhà, còn Lâm mẹ cũng xin phép vắng nhà đi thăm con ốm. Cuối cùng, trong căn biệt tự rộng lớn cũng chỉ còn lại mỗi mình cô và anh hai.
Nguyên cả buổi chiều, cô thực buồn chán, không có ai chơi cùng cô đành ngồi xếp những khối gỗ đủ màu sắc, xếp rồi lại đổ, đổ rồi lại xếp lại.
Đột nhiên, Miên Miên nghe có tiếng mở cửa ở phòng bên cạnh, a. anh hai đã về.
Cô nhanh nhảu đứng lên, lao thẳng ra cửa, quả nhiên thấy anh hai tay cầm một cái túi đứng ở trước cửa.
“Anh hai”- cô nhảy lên hôn nhẹ lên má anh.
Anh hiển nhiên cảm thấy hơi sửng sốt, giống như không ngờ tới Miên Miên lại xuất hiện và thân thiết với anh như vậy. Nhưng ngay sau đó anh liền khôi phục bộ dáng lãnh đạm thản nhiên như không có việc gì, bước vào trong phòng.
Miên Miên đứng ở ngoài cửa phòng, lẳng lặng nhìn anh bỏ túi xuống, cởi áo khoác, không dám bước vào trong. Bởi vì anh hai là một người rất ưa sạch sẽ, bình thường đều không thích ai tiến vào phòng của mình.
Anh làm xong hết thảy, cũng không có đóng cửa, chỉ đứng lặng yên nhìn ra khung cửa sổ, một lát sau. lúc quay đầu lại nhìn thấy cô vẫn còn đứng đó, thân thể anh có hơi chút khựng lại, sau đó đi ra khỏi phòng.
Cô dẫn theo tiểu Thất (con cún cỡ lớn đấy ạ) làm ngựa cưỡi, đi theo anh.
Kì quái, cô có cảm giác lần này anh đi rất chậm. giống như là đang đợi cô. Loại cảm giác này làm cho cô cảm thấy hưng phấn, chân thúc vào tiểu Thất càng mạnh, đi sát ngay sau anh.
Hiên Viên đi xuyên qua phòng khách, lướt qua hoa viên, mở khóa cửa sắt, lập tức hướng phía rừng cây đi đến.
Cô thấy anh chuẩn bị cước bộ đến chỗ lối vào rừng cây, tâm đột nhiên hoảng hốt, cũng bất chấp việc anh chán ghét người khác chạm vào mình, gấp gáp chạy nhanh đến níu lấy áo anh: “Anh hai, đừng vào trong đó, bên trong có sói dữ ăn thịt người a~”
Anh hai thấy bàn tay cô lôi kéo góc áo anh, trong đáy mắt lập tức hiện lên một tia chán ghét, bàn tay to của anh ngay lập tức gạt tay cô ra, bước nhanh vào sâu trong rừng cây.
“Anh hai…”
Cô quay đầu lại nhìn căn biệt thự cách đó không xa, rồi lại nhìn đến bóng dáng sắp mất hút của anh, cắn cắn môi làm liều chạy vào trong rừng.
Bây giờ đang là ban ngày, hẳn là sói dữ không có xuất hiện đâu.
“Anh hai…đợi…đợi Miên Miên với”
Rừng cây rất lớn, có rất nhiều loại cây cô không biết tên vươn thân cao lớn, cành lá chi chít che mất ánh sáng ban ngày, chỉ có một vài tia nắng lọt qua kẽ lá rọi xuống mặt đất tạo thành những bóng sáng lốm đốm rất đẹp.
Trong rừng cây thật yên tĩnh, thật giống như là tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài kia, không khí tràn ngập hơi thở thần bí.(chắc là hơi thở của thần rừng *cười*). Đi trong rừng cây, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân vững vàng của anh vang lên êm nhẹ hoặc tiếng gãy của những cành cây khô.
Tiếng bước chân của anh tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại lọt vào trong tai cô rất rõ ràng. Cái loại cảm giác này giống như là cô đang đi lạc vào một tầng sương mù, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, mang cô ra khỏi khốn cảnh. Cũng giống như một loại thuốc an thần cho tâm trạng của cô lúc này.
Cô vừa đi vừa miên man suy nghĩ như thế, khóe môi bất giác cong lên lúc nào không hay.
Đi khoảng được độ mười phút, rừng cây càng ngày càng tĩnh lặng, ánh nắng mặt trời chiếu qua tầng lá cây cũng càng ngày càng nhạt đi.
Hiệp Hiên Viên không biết từ đâu bỗng nhiên dừng lại ngay phía sau cô.
Nhìn khung cảnh lạnh lẽo xung quanh, Miên Miên dâng lên nỗi sợ hãi, cánh tay cũng nổi cả da gà, cô hướng về phía anh chậm rãi nép vào: “Anh hai, Miên Miên sợ quá…chúng ta về nhà có được không?”
Giống như bị những lời của cô kích thích, anh cúi đầu hung hăng trừng mắt với cô: “Đó là nhà của nhóc, không phải của ta”
Cô bị bộ dáng giống như hung thần đang muốn giết người đến nơi của anh dọa cho sợ tới mức thân thể nhanh chóng rụt về, trong lòng dâng lên cảm giác ủy khuất, mắt nóng lên, nước mắt vòng quanh chực trào.
Anh dường như cũng cảm giác được ủy khuất cùng sợ hãi của cô, thanh âm trở nên ôn nhu hơn: ” Nhóc không phải vẫn thích đi theo ta sao? Hảo, ta sẽ cho nhóc đi cùng. Có điều bây giờ nhóc phải ở đây chờ ta, không được chạy loạn lung tung, sau này ta đi đâu liền sẽ cho nhóc theo cùng”
“Thật sự?” Cô mở to đôi mắt tròn “Anh hai về sau đều sẽ chú ý đến Miên Miên?”
“n”
Cô vươn ngón tay út ra. giống như ngày thường vẫn hay hứa hẹn với dì nhỏ, ngoắc ngoắc ngón tay: “Ngoéo tay, hứa một trăm năm sau cũng không được thay đổi”
Anh có chút không kiên nhẫn vươn tay ngoéo một cái: “Nhớ kĩ, khi ta còn chưa đến tìm nhóc, nhất định không được chạy loạn”
Ngay tại thời điểm đó, vì mải chìm sâu trong lời nói ôn nhu của anh, cô đã hoàn toàn quên mất mình đang đứng ở đâu.
Đến một hồi lâu sau, khi anh đã sớm rời khỏi đó, thần trí của cô mới bị một âm thanh kì quái làm cho thức tỉnh.
Lúc đó, mặt trời đã xuống núi, sắc trời đã dần tối. Nhìn về phía trước không thấy bóng dáng anh đâu.
Vuốt đôi tay đã rét run, cô bắt đầu sợ hãi, khóc to thành tiếng, lớn tiếng gọi anh hai không ngừng.
“Anh hai…Miên Miên sợ…”
“Anh hai…”
Không nghe được tiếng đáp trả của anh, cô chỉ nghe thấy tiếng của chính mình vang vọng lại.
Trời đã tối đen như mực. cô lại nhớ đến chuyện sói dữ ăn thịt mà Lâm mẹ nói.
Cô che miệng lại, không dám khóc thành tiếng, dì nhỏ nói, sói dữ chính là nghe được tiếng khóc của con nít mới mò đến ăn thịt trẻ con.
Cứ như vậy, cô không dám khóc to nữa, cũng không dám chạy loạn, đành phải cắn môi khóc thầm dò dẫm đi về hướng lúc nãy anh đi.
Anh hai. Miên Miên sợ hãi, chừng nào anh mới quay về.
Ban đêm, rừng cây nhiệt độ rất thấp, cô vừa lạnh lại vừa đói,bên tai không ngừng truyền đến những âm thanh quái dị. Là sói hoang sao? Sói dữ đã tới ăn thịt Miên Miên sao?
Cô cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau, thân thể trở nên rất nặng nề, sau đó mí mắt dần dần sụp xuống, bên tai nghe thấy âm thanh mơ hồ vang lên của anh: “Viên cầu nhỏ…Viên cầu nhỏ…nhóc ở đâu?”
Chính là thanh âm của anh hai. Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì đã rơi vào hôn mê sâu.
Chương 3: Anh hai (3)
Theo như lời của Lâm mẹ kể lại, lúc ấy đã là mười giờ tối, khi bà từ bệnh viện thăm con trở về, không nhìn thấy cô, nên cuống quít đi tìm cô khắp nơi trong biệt thự. Vừa lúc đó Hiên Viên trở về trong bộ dáng kinh hách, vào đến cổng nghe Lâm mẹ nói không nhìn thấy cô ở đâu, anh đã gấp gáp không nói một lời lao ngay ra cửa.
Qua một lúc lâu, mới thấy anh quay trở về, trên tay ôm cô đang hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, thân thể lại lạnh như băng.
Lâm mẹ nói, cả đời bà, cũng chưa từng có thấy qua bộ dáng của Hiên Viên như lúc đó. Có ảo não, có áy náy, có đau lòng, và nhiều nhất vẫn là lo lắng cùng sốt ruột…
Anh hai là có lo lắng cho cô sao? Lúc đó cô vừa vui mừng vừa nghi hoặc về điều này.
Sau khi được mang về từ rừng rậm, đêm đó cô sốt rất cao, cha cô liền bỏ cả chuyến công tác quan trọng vội vàng trở về nhà, dì nhỏ cũng từ nhà của bạn học chạy xe suốt đêm trở về, ngay cả ông ngoại cũng bị kinh động đi ngay trong đêm đến thăm cô.
Đêm đó thật là một đêm hỗn loạn, lo lắng cùng mất ngủ.
Cô mê man đúng ba ngày ba đêm, lúc tỉnh lại, cô liền nhìn thấy khuôn mặt vui mừng của mọi người, khoa trương nhất có lẽ là dì nhỏ, dì nhỏ nhào đến ôm cô khóc một trận rất to.
Cô nhìn chung quanh một vòng, thấy gương mặt mệt mỏi vì mất ngủ của cha, cũng thấy gương mặt đầy nước mắt nước mũi của dì nhỏ, còn có gương mặt bi thương lặng lẽ lau nước mắt của Lâm mẹ…Chỉ có duy nhất một người là cô không thấy đâu.
Gắng cử động thân thể còn bủn rủn vô lực, cô mở miệng nói, thanh âm khàn khàn rất khó nghe: “Anh hai đâu?”
Cha cô vừa nghe thấy, lập tức chửi ầm lên: “Con còn dám hỏi đến nó? Nó đã thừa nhận, chính nó cố tình mang con để một mình ở rừng cây”.
Thật sao? Cô có chút ảm đạm khép hờ đôi mắt, thì ra anh hai vẫn là chán ghét cô như trước, chán ghét đến nỗi muốn mang cô vứt đi.
Nhưng cho dù là có như thế, cô vẫn như cũ yêu thích anh hai nhất. Cô cho rằng có lẽ chính mình thật sự không đủ đáng yêu, không thể làm cho người khác thích, nên anh hai mới chán ghét cô.
Vì thế cô tròn mắt nói: “Không liên quan đến anh hai a! Là do Miên Miên không ngoan, không nghe lời anh hai, muốn đi vào rừng cây nên mới bị lạc.”
Cha cô rõ ràng là không tin lời cô nói, đây chẳng qua chỉ là lí do vụng về mà cô bịa ra để bao che cho anh, ai cũng có thể nhìn ra được, nhưng cha cô chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái, rồi mới thở dài nói: “Cha đã biết. Miên Miên. Con nghỉ ngơi cho tốt đi.” Nói xong liền lắc lắc đầu đi ra ngoài.
Lần sinh bệnh này, cô phải nằm ở trên giường đúng nửa tháng, Lâm mẹ nói thể chất của cô là di truyền từ mẹ cô nên rất yếu, lần này bị nhiễm lạnh, thân thể đã không còn tròn tròn như trước nữa. Cho dù là cô có khỏi bệnh hẳn, thì vẫn thường bị ho, ngực có chút đau.
Cô bị bệnh đã non nửa tháng, vẫn không hề thấy bóng dáng Hiên Viên đâu. Anh giống như là cùng với thế giới bên ngoài kia biến mất khỏi tầm mắt cô.
Trong lòng cô có chút thất vọng. Cô nghĩ có lẽ mình quả thực là một đứa bé béo tròn xấu xí làm cho người ta không thích, không giống như những đứa trẻ xinh đẹp đáng yêu khác.
Nhưng là, cứ mỗi đêm khuya, khi cô đang mê man trong giấc ngủ, cô cảm giác được có một bàn tay to lớn rất ấm áp dịu dàng sờ sờ trán cô, vuốt ve hai má của cô…một lần lại một lần… Có điều cô ngủ quá sâu, lại cộng thêm thân thể sinh bệnh nên không cách nào tỉnh lại để xem người đó là ai được.
Nửa tháng sau, bệnh của cô đã khỏi hẳn.
Dì nhỏ nói, cô đã trở lại là một cô bé hoạt bát hiếu động như trước kia, còn anh hai thì đối với cô vẫn lạnh lùng, hờ hững như cũ.
Mà cô lại càng bướng bỉnh, mặt dày hằng ngày luôn đi theo anh hai không chịu rời.
Tuy là như vậy, nhưng cô vẫn thấy anh hai có chút thay đổi, ví dụ như lúc cô theo không kịp anh, chuẩn bị vấp ngã đến nơi, ngoài miệng thì nói rằng sẽ không đợi cô nhưng thực chất bước chân của anh vẫn là chậm lại vài phần. Hay như có những lúc tâm trạng anh tốt, anh cũng cho cô vào phòng anh chơi, chỉ cần cô không lên giường của anh phá là được. Những lúc cô cảm thấy buồn chán, anh còn làm cho cô những con châu chấu bằng cỏ, tuy anh chỉ cho cô con châu chấu cỏ nhỏ nhất và xấu nhất trong số những con anh làm, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho cô vui vẻ suốt cả ngày. (Anh Viên keo thế)
Cứ như vậy, những tháng ngày có anh hai sống cùng nhà trôi qua thật yên bình, mà cô cũng đã ném cái ý nghĩ giảm cân lên tận mây xanh, bởi vì Lâm mẹ luôn nấu những món ngon dụ hoặc cô ăn nên thân thể cô vẫn hoàn mập mạp tròn ủm.
Đối với cuộc sống hiện tại, cô rất vừa lòng, không trông mong gì hơn.
Cô có một người cha luôn luôn bận rộn, nhưng từ sau chuyện cô bị ốm nặng, cho dù bận thế nào ông cũng gắng về sớm để còn hôn lên trán chúc cô ngủ ngon.
Cô còn có một dì nhỏ càng ngày càng xinh đẹp.
Điều quan trọng nhất là cô có một người anh tuy ngoài mặt vẫn lạnh lùng nhưng cũng đã chịu chơi cùng cô.
Cuối cùng vẫn là Lâm mẹ, người coi cô như cháu gái, hằng ngày luôn nấu những món ăn ngon cho cô, làm cho cô muốn ngừng ăn mà không được.
Tất cả những điều đó tạo nên một gia đình hoàn mĩ. Cuộc sống của cô vẫn yên bình vui vẻ như thế cho đến năm cô tám tuổi.
Rất nhiều năm sau, khi nhớ lại, cô vẫn luôn nghĩ nếu như năm đó không có phát sinh chuyện bất ngờ, có phải hay không tất cả mọi chuyện về sau cũng sẽ không có xảy ra?
Thế nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, muốn vãn hồi cũng không được.
Cấm Kỵ Chi Luyến Cấm Kỵ Chi Luyến - Phó Tráng Tráng