Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 33
ược vài ngày thảnh thơi ở nhà vậy thôi chứ sau khi quay lại trường Diệu Anh phải bù đầu vào đống sách vở, cộng thêm tập đề đội tuyển Anh phải làm để chuẩn bị qua Tết là thi học sinh giỏi cấp quận.
- Não nề thật!
Diệu Anh nằm luôn ra bàn, tay cầm tờ đề nhíu mày suy nghĩ. Lần này cô nhất định phải đem giải Nhất về, để không phụ lòng ba mẹ, thầy cô và cả bản thân nữa.
- Làm được tới đâu rồi?
Hải Đăng là thành viên mới của đội tuyển Toán, vì vào sau nên có chút thiệt thòi. Vậy nên phải cố gắng gấp nhiều lần so với những bạn đã ở trong đội tuyển từ năm lớp 10. Ôn bài với cả làm đề thi các năm trước cũng đủ chiếm hết thời gian của Hải Đăng rồi, dạo này cậu thừa nhận cũng có chút vô tâm với Diệu Anh.
- 1/3 tập đề này.
- Trong 2 ngày?
Siêu phết! Nhìn sơ qua cũng biết tập đề đó cũng khoảng hai ba trăm trang, hai ngày mà làm được 1/3 có nhanh quá không?
- Ừ, thức đến gần sáng mới ngủ mà.
- Ôm giải khuyến khích về mà cũng cố gắng dữ vậy à?
Hải Đăng vì muốn thay đổi không khí nên châm chọc Diệu Anh vậy thôi, chẳng ngờ lại bị cô liếc đến cháy mắt, xong lại lạnh lùng đáp.
- Tôi muốn giải Nhất.
Xem ra Diệu Anh rất quyết tâm ôn tập, cậu cũng không thể thua kém được! Phải cố gắng được giải cao.
- Cậu xem, thức khuya như vậy mắt bây giờ đã chẳng khác gì gấu trúc rồi.
Hải Đăng cười cợt làm trò, trả vờ đưa hai ngón tay lên hai mắt mình, vuốt vuốt lo sợ.
- Thật vậy sao?
Diệu Anh há hốc, nhan sắc cô đã xuống cấp đến mức độ đó rồi à?
- Uống gì không?
- Thèm sữa. - Diệu Anh vừa đáp vừa cười.
Hải Đăng bảo Diệu Anh đợi cậu xuống căn tin mua sữa, mà Diệu Anh lại nghĩ, dù gì trước đó cô và Hải Đăng cũng từng là kẻ thù. Ngộ nhỡ cậu ta bỏ thuốc vào hộp sữa thì toi! Thôi thì đi theo một tí cũng chẳng mất mát gì.
Ngôi trường này thật là chật hẹp quá mà, đi đâu cũng chạm phải người mình không muốn gặp. Điển hình chính là con nhỏ trước mặt đang bu bám cánh tay của Hải Đăng không rời.
- Chị Diệu Anh, lâu quá rồi không gặp nhỉ?
Ôi! Nghe giọng nói ẻo lả đó thật là phát buồn nôn mà. Diệu Anh nghĩ cả đời không gặp Minh Trang mới là tốt đấy.
- Cũng không lâu gì mấy.
Diệu Anh lại quay sang Hải Đăng.
- Đăng, chẳng phải cậu muốn mua sữa cho tôi sao? Định không mua à?
Hải Đăng thấy rõ sự khó chịu trong câu nói của Diệu Anh, chỉ khẽ chau mày, rút cánh tay của mình ra khỏi hai bàn tay bám riết không rời của Minh Trang, hỏi.
- Em muốn uống gì không?
- Gì cũng được ạ.
Phải nói là Hải Đăng chúa ghét kiểu nói chuyện này, " gì cũng được ", " sao cũng được ", nói huỵch toẹt ra có phải khỏe hơn không.
- Em nói thẳng ra đi. Anh chẳng phải thánh mà biết em thích gì!
- À... vậy em uống dâu ép.
Hải Đăng gật đầu rồi đi mua thức uống. Cả hai người con gái ngồi chung một bàn vẫn không hé miệng nói nửa lời. Diệu Anh tay chống cằm ánh mắt lơ đễnh nhìn về hướng khác, dù vậy vẫn cảm nhận được cái nhìn tóe lửa từ Minh Trang ở phía đối diện.
- Của cậu, Diệu Anh!
Đưa hộp sữa về phía Diệu Anh Hải Đăng còn khuyến mãi thêm một cái cười mỉm. Chẳng thể hiểu nổi dạo này Hải Đăng cứ tốt bất thường với cô? Không biết là có định nhờ vả gì không nữa.
- Nước của em, Minh Trang.
Cứ nghĩ khi đưa nước cho Minh Trang cậu cũng sẽ mỉm cười như vậy, thế mà, đến một cái nhếch môi trên khóe miệng kia cũng chẳng có.
Điều bất ngờ hơn là thay vì kéo ghế ngồi bên cạnh Minh Trang Hải Đăng lại kéo ghế ngồi ngay bên Diệu Anh, thản nhiên bật nắp lon nước giải khát mà uống.
- Em dạo này học hành thế nào?
Cảm thấy không khí có vẻ yên ắng, ngột ngạt. Hải Đăng gợi chuyện.
- Cũng bình thường thôi anh.
- Anh và... chị Diệu Anh cũng thế chứ ạ? - Minh Trang hỏi tiếp.
- Vẫn ổn. Chỉ là dạo này hơi mệt vì kì thi học sinh giỏi sắp tới thôi.
Minh Trang liếc mắt sang Diệu Anh, lúc này cô đã uống xong hộp sữa, hai tay khoanh lại trước ngực, lưng tựa ra ghế vẻ không quan tâm lắm, dành không gian cho hai người nào đó nói chuyện.
- Còn chị Diệu Anh thế nào?
Không trả lời. Diệu Anh một chút để tâm cũng không có.
Hải Đăng nhìn sang cũng chịu, đành trả lời giúp.
- Diệu Anh cũng giống anh thôi.
Minh Trang gật đầu, thầm nghĩ Diệu Anh như vậy là quá khinh thường cô rồi! Nhất định, có ngày chị ta sẽ phải hối hận.
Trống đánh hết giờ giải lao, Diệu Anh rời ghế đi về lớp, một lời chào cũng không có. Hải Đăng đi bên cạnh bất bình lên tiếng.
- Sao thái độ của cậu lại như vậy?
- Tôi thế nào?
Diệu Anh hơi liếc sang nhìn Hải Đăng một tí rồi lại thôi, trả lời.
- Đến nói chuyện với Minh Trang cũng khó khăn lắm sao? Em ấy đã quan tâm hỏi chuyện cậu còn gì.
- Đối với những người tôi không thích, thì ngay cả trò chuyện cũng khiến tôi phát ghét.
~~
Quỳnh Giao ngờ vực nhìn người trước mặt, sao con bé này lại đến tìm cô? Là có việc gì nhờ vả?
- Chị Quỳnh Giao, em là Minh Trang. Chắc chị có nghe anh Đăng nhắc đến em.
Anh Đăng? Gọi thân thiết quá nhỉ?
- Chị không nghe Hải Đăng nói, nhưng lại nghe Diệu Anh kể.
- À, vâng.
- Còn nữa, em không biết Hải Đăng rất ghét ai gọi mình bằng tên trống không à? Chỉ được gọi cậu ấy là Hải Đăng thôi.
Trước đây Quỳnh Giao đã từng bị Hải Đăng nhắc nhở, đương nhiên nhớ rõ. Nhưng đối với Minh Trang điều này thật sự lạ lẫm, cô chưa từng nghe Hải Đăng nói về cách xưng hô bao giờ.
- Nhưng mà, chẳng phải chị Diệu Anh cũng gọi tên thôi sao?
Nhắc đến Diệu Anh lại khiến Quỳnh Giao vạn lần ghen tức, vì lẽ gì Diệu Anh luôn là ngoại lệ của Hải Đăng?
- Bỏ đi. Tóm lại là em tìm chị có việc gì?
Minh Trang nghe hỏi mới sực nhớ ra lý do cô đến tìm Quỳnh Giao.
- Chị à, em biết chị là bạn thân của Diệu Anh. Vậy rốt cuộc Diệu Anh có tình cảm với anh Hải Đăng không vậy?
Vấn đề này, ngay cả Quỳnh Giao cũng đau đầu nhức óc hằng đêm nghĩ suy.
Diệu Anh đến tận cùng đối với Hải Đăng là loại tình cảm gì?
Quỳnh Giao cũng chẳng hề biết.
- Chị không biết.
Minh Trang ngạc nhiên.
- Sao cơ? Chị đùa à?
Quỳnh Giao lắc đầu. Gì chứ chuyện này cô chịu!
Xem ra Minh Trang đã quá đề cao Quỳnh Giao rồi, chị ta cũng chẳng giúp ích được gì.
~~
- Anh Đăng, đi mà! Đi với em đi!!!
Minh Trang lại tiếp tục giở cái chiêu cũ mèm " mè nheo " đó ra, cứ bám riết lấy tay Hải Đăng khiến cậu chẳng tập trung học được gì cả.
Diệu Anh ngồi bên cạnh đã phát mệt huống hồ Hải Đăng là người hứng chịu.
Quỳnh Giao ngồi phía dưới cũng thấy thật ngứa mắt!
- Dạo này anh bận lắm!
- Anh Đăng, chỉ một ngày thôi!
-...
- Anh Đăng!
-...
- Em năn nỉ đó, chẳng phải anh bảo rất quý em sao? Đi chơi với em cũng khó khăn vậy sao?
- Không phải vậy nhưng anh thật không đi được.
- Anh Đăng! Sao anh lại khó tính vậy chứ???
Cứ " Anh Đăng, anh Đăng " thật là phát bực mà! Đời cậu cực ghét ai gọi tên mình, gần gũi nhất cũng phải là " Hải Đăng ". Ngay từ buổi đầu tiếp xúc cậu đã định nói Minh Trang bỏ cách xưng hô đó rồi. Khổ cái ai kia lại đang ở ngay đó! Nên Hải Đăng mới quyết tâm phải thật thân mật để Diệu Anh tức chơi!
Nào ngờ...
Diệu Anh chẳng thèm để tâm!
Nào ngờ...
Nạn nhân bị chọc tức lại chính là Hải Đăng!
Hải Đăng chốc chốc lại liếc sang Diệu Anh, biết rõ cô cũng chẳng thể học vô chữ nào giống cậu thôi. Vậy mà vẫn giả vờ chăm chú học bài.
Giả sử cậu đồng ý đi thì sao nhỉ? Diệu Anh sẽ có thái độ như thế nào?
- Được rồi, em về lớp đi. Để anh suy nghĩ lại.
Đối với Minh Trang câu " suy nghĩ lại " có nghĩa là hơn 80% sẽ đồng ý. Cô mừng huýnh.
- Được được. Em về lớp, anh nhất định phải trả lời nhanh cho em đấy!
Từ nãy đến giờ Minh Trang mới chịu buông cánh tay Hải Đăng ra, tay cậu cũng đã mỏi lắm rồi.
- Em về lớp nhé, chị Diệu Anh.
Vẫn là thái độ đó, Diệu Anh chẳng thèm đoái hoài đến một tí.
Ngồi được một lát không chịu được Hải Đăng lại quay sang hỏi ý kiến.
- Cậu thấy sao, Anh?
Hở? Tự nhiên lại không đầu không đuôi mà hỏi Diệu Anh " thấy sao "? Tên này bị dở à?
- Sao giờ này chưa có đâu, tối cơ.
Ngược lại với thái độ nôn nóng của Hải Đăng. Diệu Anh lại thản nhiên đáp.
Gì thế không biết? Diệu Anh hôm nay khùng à? Cậu hỏi một đằng, lại trả lời một nẻo.
- Tôi hỏi là cậu thấy sao nếu tôi đồng ý đi chơi với Minh Trang.
- À, thì ra là chuyện đó. - Diệu Anh bây giờ mới hiểu, gật gù.
Cuối cùng cái con người ngu như con bò đội nón ấy cũng đã hiểu vấn đề.
- Ý kiến cậu như thế nào?
- Thích thì đi thôi, làm gì phải hỏi ý kiến thế!
Hải Đăng lại giả vờ tiếc nuối.
- Nhưng tôi phải ôn bài, làm sao đi được bây giờ?
- Ôn bài thì ôn bài, nghỉ một buổi xả stress có chết ai.
Gật gù tán thành, Hải Đăng quyết định.
- Cũng đúng, vậy thì tôi đi.
Diệu Anh gật đầu, lại tiếp tục học bài.
Phía đối diện lại thấy cô im im, nóng ruột nóng gan. Đáng ra phải ngăn cản chứ nhỉ? Sao lại khuyên cậu đi thế kia?
Chốc chốc lại quay sang, bảo.
- Tôi đi đấy!
Diệu Anh khó hiểu nhưng cũng gật đầu. Chẳng phải cô cũng nghe Hải Đăng nói sẽ đi rồi sao?
Hải Đăng thấy Diệu Anh gật đầu rồi, lại như không thấy. Tầm vài phút sau lại quay sang, bảo tiếp.
- Chủ nhật tuần nay tôi đi đấy.
Quái! Tai Diệu Anh đâu có điếc? Sao cứ nhắc lại mãi thế không biết?
Diệu Anh kiên nhẫn gật đầu.
Vẫn là không hài lòng, ít phút Hải Đăng gấp hết sách vở lại, nằm luôn xuống bàn, lay nhẹ người Diệu Anh.
- Này... tôi sẽ đi đấy! Sẽ đi, sẽ đi đấy!
Lần này Hải Đăng cố tình nhấn mạnh từng từ, nhằm xem phía đối diện phản ứng ra sao. Ai ngờ người ta nổi đóa luôn!
- TÔI NÓI CẬU NGHE NHÉ! CẬU CÓ ĐI ĐÂU, ĐI VỚI AI TÔI CŨNG MẶC XÁC CẬU!!! LÀM GÌ MÀ CỨ NHẮC LẠI MÃI THẾ HẢ? TÔI CÓ PHẢI ĐIẾC ĐÂU MÀ KHÔNG NGHE CẬU NÓI! ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN TÔI HỌC BÀI NỮA NGHE CHƯA? CÒN LẦN NỮA TÔI TÁT CHO VỠ MỒM ĐẤY NHÉ!
Hải Đăng im bặt luôn, bất ngờ quá!
Chẳng biết tên Hải Đăng này hôm nay ăn trúng cái bả gì mà nói mãi không dứt!
Diệu Anh cáu kỉnh ôm sách ôm vở lên bàn Phúc " cận " ngồi luôn nhé!
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH