I divide all readers into two classes; those who read to remember and those who read to forget.

William Lyon Phelps

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 23
iệu Anh chậm chạp vịn tường đi ra ngoài, tay cứ ôm bụng suýt xoa. Cái đời con gái nó thật là khổ mà!
Mỗi tháng thì lại có gần một tuần bụng đau quằn quại, cái thời điểm này gặp ai khó chịu thật rất muốn chửi bậy nha!
Chẳng hạn như cái tên đáng chết lúc nãy kìa, thiếu chút nữa Diệu Anh đã xách đôi dép lên ném vào bản mặt nhiều chuyện đó rồi.
Diệu Anh dọn dẹp tất thảy đồ trên giường mà chẳng hề biết rằng, có người đã nhìn thấy chúng, đầu óc bây giờ cứ lâng lâng thế nào...
Hải Đăng sau khi rời xa Diệu Anh lúc nhỏ đã chuyển đến học ở một trường quốc tế. Ở đó, cậu được học rất nhiều, bao gồm cả... giáo dục giới tính...
Cho dù đã học rồi đấy, mà mặt mày nó cứ đỏ lựng lên. Cũng khổ, người ta cũng mới lớn, mới thấy lần đầu, xấu hổ bắt chết!
Mà đúng cái lúc ấy, con nhỏ Diệu Anh không không lại đi xuống, hại cậu nhìn thôi cũng không dám nhìn. Bèn nhanh tay cầm điều khiển trên bàn, bật tivi to ơi là to!
Diệu Anh hai tay bịt chặt tai, định giơ chân đá một phát vào cái tên đáng chết đó, mà sực nhớ lại, khoảng thời gian này phải thật thuỳ mị, nết na. Không được bạo lực!!!
Cố gắng nín nhịn lắm nhé, Diệu Anh mới thốt ra câu dịu dàng ơi là dịu dàng luôn:
- Bạn Đăng này, đây là nhà tớ nhé! Là tivi của tớ nhé! Cậu sang nhà tớ ăn chực rồi còn quậy phá nữa à? Âm lượng to như vậy, chẳng lẽ tai cậu điếc nặng đến thế sao? Hay tai lâu ngày chưa ngoáy, đóng cả cục trong đó rồi? Hỏng cả ti vi nhà tớ cậu ạ!
Cái giọng nói thì nhẹ nhàng thiết tha vậy đấy, mà từng chữ trong đó, nghe như muốn ăn tươi nuốt sống Hải Đăng vậy! Không hiểu tại sao cậu bất giác rùng mình, con gái trong thời kì nó khó chịu thế à? Kinh thật!
- Hahaa... làm gì nóng thế? Tôi tắt tivi là được chứ gì!
Hừm... tên này hôm nay cũng nghe lời ra phết? Có phải đói quá nên đâm ra hâm dở không nhỉ?
- Nghĩ gì thế? Ăn sáng thôi, đói quá!
Hải Đăng đứng dậy choàng vai Diệu Anh kéo đi, miệng cười rộng đến mang tai.
Cũng chỉ là choàng vai nhau thôi mà, bạn bè ai cũng thế cả. Vậy mà cớ sao tim Diệu Anh đập mạnh liên hồi, bất chấp cả nhịp điệu vốn có? Cớ sao bên cạnh người ta lại chẳng muốn rời, cái mùi hương đó quấn quýt quanh cánh mũi?
Hải Đăng thấy Diệu Anh cứ ngẩn tò te ra, chẳng hiểu đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa. Theo bản năng quan tâm ai đó, cậu đẩy dĩa ốp la Quỳnh Giao vừa mang cho mình sang Diệu Anh.
- Ăn đi! Ngẩn ngơ cái gì thế kia?
Chẳng biết rằng, Quỳnh Giao ngồi bên cạnh lại một lần nữa hụt hẫng. Giá rằng Hải Đăng cũng chú ý đến sự quan tâm của Quỳnh Giao một chút thì có phải tốt hơn không?
Diệu Anh từ đầu đến cuối không hề ngẩng mặt lên, cứ cắm cúi ăn. Hải Đăng nghĩ chắc cô đói bụng nên cũng không nói gì thêm. Không khí trong phòng ăn yên tĩnh đến lạ.
~~
Hải Đăng mấy ngày nay siêng năng cực luôn nhé! Vùi đầu vào sách, miệt mài ôn thi.
Cậu ta cứ làm quá lên ý! Cũng chỉ là kì thi chọn vào đội tuyển để qua Tết lại thi quận thôi mà. Sức của đối thủ Diệu Anh nắm thừa, vô phòng thi tên đó chỉ cần dùng một nửa chất xám là đậu rồi.
- Hey, chăm quá nhỉ!
Con nhỏ Diệu Anh này, đích thị là muốn phá rối mà.
Hải Đăng nghe bên tai rõ mồn một cái tiếng nheo nhéo của cô mà vẫn cứ không quan tâm. Ngẩng mặt lên nhìn ai đó cho có lệ rồi lại cúi xuống làm bài tiếp.
Mịa! Dám lơ Diệu Anh này hả? Được rồi, phá cho biết!
Cứ 5 phút một lần, Diệu Anh lại gọi " Đăng ơi, Đăng à... "
Cứ 5 phút một lần, lại có đứa mặt dày nằm xuống bàn, đầu đặt ngay vị trí vở Hải Đăng, chớp mắt đáng yêu lắm chứ lị!
Cứ 5 phút một lần, thở dài ảo não, than chán than nản, cũng chỉ là muốn kẻ bên cạnh để tâm, liếc liếc mắt sang nhìn.
Cứ 5 phút một lần, giả vờ vứt đồ sang bên người ta, mà mỗi lần như vậy không phải chỉ vứt đơn giản mỗi cây bút thôi đâu, cả cuốn tập, cuốn sách nhé! Quyết tâm che kín bài vở người ta, khỏi học.
Cứ 5 phút một lần, đem trái cây vào, xanh tươi lắm cơ! Đưa qua đưa lại trước mặt người ta, nhai nhồm nhoàm cái miệng chép chép nhìn ngon lắm.
Cơ số 5 phút nhiều không kể, cả buổi hôm đó Hải Đăng có học được chữ gì đâu. Mà thôi, ở bên cạnh con nhỏ nào đó cũng vui lắm rồi, cái miệng cứ nheo nhéo nói bên tai, lại thêm cái vẻ mặt trả vờ nai tơ đó nữa!
Thử hỏi trên đời còn ai đáng yêu hơn?
~~
Đêm trước khi thi, mong lắm cuộc gọi hay thậm chí một cái tin nhắn chúc thi tốt từ người nào đó. Mà chờ mãi, chờ hoài, vẫn chẳng thấy.
Chỉ thấy mỗi cái tin nhắn từ Quỳnh Giao: " Mai cậu thi tốt nhé! Tớ sẽ luôn ủng hộ cậu!!! "
Đến nửa đêm rồi, mà cái con nhỏ Diệu Anh đó cũng chẳng liên lạc gì. Có khi nào giờ này đã lăn tròn trong chăn ngủ rồi không?
Cứ bứt rứt, khó chịu trong người...
Phải nói là rất muốn nghe cái giọng nói đó nhé... Thôi thì mình đành mặt dày vậy, gọi điện bảo người kia chúc!
Kệ, trước mặt người thương thì mặt dày mấy chẳng được.
Chẳng cần vào danh bạ, tay nhanh thoăn thoắt bấm dãy số quen thuộc, chờ đợi đầu dây bên kia nhấc máy.
- Alô... - Bên kia có cái giọng ngái ngủ trả lời, nghe sao cứ dễ thương!
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH