Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 21
ái quái gì thế này?
Cái tên đáng chết này nặng như lợn í! Mà nghĩ cũng kì, khuya lắm rồi sang nhà người ta, bảo là muốn gặp người yêu. Bây giờ lại sang phòng Diệu Anh, nhớ nhớ thương thương cái gì mà lăn đùng ra ngủ thế này?
Rồi giờ làm sao đây?
Ngẫm nghĩ một hồi... hay là vác cái thân xác này sang phòng Quỳnh Giao nhỉ?
Nghĩ là làm, Diệu Anh cật lực khoác vai Hải Đăng lôi cậu đi. Cũng phải dặn lòng lắm mới không lôi xềnh xệch cậu ta như cái giẻ lau nhà mà đi đấy!
Mà lạ quá... sao cố mãi mà cái người đó chẳng lết cái thân một tí thế?
Làm sao đây?
Lại ngẫm nghĩ...
Mà Diệu Anh đâu biết, người nào đấy đang mỉm cười, rất gian luôn nhé!
Nghĩ mãi mà chẳng ra, nhìn đi nhìn lại phòng mình. Thôi thì để Hải Đăng ngủ ghế, Diệu Anh ngủ giường.
Một lần nữa cố gắng dùng hết sức của mình để kéo cái cục tạ kia, ủa mà sao lần này dễ dàng thế? Lạ quá chừng!
Thả cái phịch Hải Đăng lên ghế, Diệu Anh lấy tay quệt mồ hôi.
Tên này buồn ngủ đến thế sao? Còn không về nhà để có chỗ ngủ đàng hoàng, lại lết xác qua phòng cô để Diệu Anh khổ sở thế đấy?
Không nghĩ nhiều, Diệu Anh lên giường đắp chăn ngủ.
Nửa đêm, phần giường bên cạnh bị lún xuống, có kẻ tiểu nhân định bụng sẽ ngủ trên giường luôn cho thoải mái
Mà sao nhìn cái gương mặt " đáng ghét " kia lại cứ đắn đo mãi...
Tấm lòng quân tử không cho phép, như thế chắc khác nào lợi dụng lúc người ta đang ngủ làm bậy?
Lòng tiểu nhân lại nổi lên, là Diệu Anh câu dẫn trước mà. Không phải do cậu đâu!
Vậy là kẻ tiểu nhân cúi người xuống, hôn phớt qua cánh môi mềm mại của ai kia. Cười thầm về ghế ngủ.
~~
Từng tia nắng tinh nghịch xuyên qua khe cửa, rọi thẳng vào khuôn mặt đang ngái ngủ của Diệu Anh. Hải Đăng trong giây phút mỉm cười, khẽ khàng đi đến bên giường.
Định gọi người ta dậy mà ở ngoài đã có tiếng gõ cửa.
- Sao vậy?
Hải Đăng mở cửa hỏi liền, một tay che miệng ngáp, tay kia lại vò đầu.
Chẳng hiểu sao nhìn Hải Đăng làm vậy vẫn thấy đẹp trai ngời ngợi, Quỳnh Giao mặt đỏ lên. Nhưng lại nhớ đến đêm qua cậu từ chối cô thế nào? Một mực sang phòng Diệu Anh ra sao? Quỳnh Giao mặt tối sầm.
- Tớ sang gọi Diệu Anh dậy.
- Không cần đâu. Tôi gọi cũng được mà.
- À, cậu vẫn khoẻ chứ?
Quỳnh Giao không nhắc thì Hải Đăng cũng quên mất. Sao hôm qua đột nhiên lại buồn ngủ thế nhỉ? Đầu óc cứ mơ mơ màng màng, lúc ở bên cạnh Diệu Anh có lẽ là lúc cậu còn tỉnh táo được một tí, còn lại thì... chẳng biết gì. Đến nửa đêm cổ họng lại khô khốc, mới mò dậy uống cốc nước. Lại thấy người nào đó trên giường. Nghĩ đến mặt lại nóng ran, vô thức đưa tay lên sờ sờ môi.
Quỳnh Giao thấy mấy biểu hiện đó của Hải Đăng thật lạ. Liền xua xua tay trước mặt cậu.
- Tôi không sao. Chắc mệt quá thôi.
Hải Đăng lắc đầu cười cười. Nụ cười đó, toả sáng như nắng. Tim Quỳnh Giao lại một lần nữa lệch nhịp.
- Ừ, vậy tốt rồi. Tớ xuống nhà trước nhé, hai người cũng mau xuống đi.
Quỳnh Giao ôm mặt quay lưng đi.
Thật ra ban đầu Hải Đăng cũng có chút nghi ngờ là Quỳnh Giao làm. Nhưng mà, chẳng phải đêm qua Quỳnh Giao cũng uống nước đó sao? Không thể nào là cô được! Chắc thật là do Hải Đăng mệt quá rồi!
Trở lại trong phòng, Diệu Anh vẫn ngái ngủ chẳng hay biết gì.
Hải Đăng kéo ghế xoay đến ngoài đối diện giường, cằm tựa lên tay chăm chú nhìn người con gái đó.
" - Này, sao cậu xinh thế nhỉ!
- Vậy á? Ai cũng bảo thế?
- Diệu Anh, tớ quyết định rồi!
- Quyết định cái gì?
- Sau này cho dù chuyện gì có xảy ra, cậu có đồng ý hay không. Tớ nhất định sẽ cưới cậu làm vợ.
- Hở?
- Cả đời này vợ tớ chỉ có mình cậu thôi, Vũ Hoàng Diệu Anh. Hải Đăng này hứa đấy! Danh dự luôn! "
Thời gian trôi qua rất mau, tên tuổi, khuôn mặt, giọng nói,... Tất cả đều in sâu trong Hải Đăng. Duy chỉ có một điều cậu thất vọng, Diệu Anh chẳng nhớ gì cả!!! Chẳng nhớ cậu là ai? Xem như lần đầu hai người gặp nhau.
Mãi suy nghĩ chẳng biết Diệu Anh đã thức dậy từ bao giờ, chằm chằm nhìn Hải Đăng.
- Sao cậu còn ở đây?
Nghe cái giọng đáng ghét đó rõ là có ý muốn đuổi Hải Đăng về mà.
- Tôi không ở đây thì ở đâu được?
- Còn không về đi? Cho cậu tá túc đêm qua là may mắn lắm rồi!
- Tốt thì tốt cho trót. Cho tôi ăn sáng ở đây rồi về cũng đâu mất mát gì?
- Ừ.
Diệu Anh chỉ gật đầu rồi với tay lấy cái lược trên bàn, chải tóc.
Hải Đăng cảm thấy cô hình như còn buồn ngủ thì phải, động tác cứ sao sao ấy. Liền đứng dậy giật lấy lược từ tay Diệu Anh, tự nhiên mà ôn nhu chải tóc cho cô.
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH