Khi những suy nghĩ của bạn có mục đích, bạn đã được xếp vào nhóm người mạnh mẽ. Những người này xem thất bại là một trong những con đường dẫn đến thành công.

James Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 19
iệu Anh, giúp tôi lần này!
-...
- Diệu Anh, xem như tôi năn nỉ cậu, giúp tôi đi!
-...
- Năn nỉ đấy, giúp tôi nhé! Cậu muốn gì cũng được!!!
- Ừ...
Cả một vài tuần sau đó, trường THPT chuyên A rộn rạo tin sốt dẻo, hót hòn họt luôn nhé!
Khắp các forum, confession của trường học sinh, giáo viên gì đều bàn luận.
Sở dĩ như vậy cũng do Diệu Anh chuyên Anh A1 và Mạnh Hoàng chuyên Toán A1 công khai hẹn hò với nhau. Đấy, không hót mới lạ ấy chứ lị!
Kẻ tiếc nuối, người ủng hộ. Bàn luận sôi nổi, đủ các thể loại.
Các thầy cô thấy hai học trò cưng của mình như vậy cũng ủng hộ lắm chứ. Toàn con cưng, giỏi như vậy lại một cặp còn gì bằng...
Chỉ tiếc rằng trong đám người nhao nhao bàn luận đó, lại có một người. Ngày đêm đứng ngồi không yên, trong lòng như có ngọn lửa, nóng hừng hực. Luôn nhìn Diệu Anh với con mắt tức tối. Sau bao lâu cậu không thể để Diệu Anh bị một tên lạ nào đó cướp mất! Khốn khiếp! Dám hớt tay trên của cậu!
- Nói đi! Tại sao lại vậy? Yêu nhau? CẬU ĐANG LÀM CÁI TRÒ QUÁI GÌ THẾ HẢ???
Hải Đăng kích động nắm chặt vai Diệu Anh, đẩy cô vào tường. Cả người bị va chạm mạnh, từng cơn đau nhói truyền đến. Diệu Anh nhăn mặt:
- Tên đáng ghét! Tôi mới là người phải hỏi cậu câu đó? Tôi làm gì cậu mà lại nổi nóng với tôi? Nóng quá hoá điên à?
- Nóng đến mấy cũng không làm tôi điên bằng cậu đâu, Vũ Hoàng Diệu Anh!!!
Chết, Diệu Anh làm gì sai à? Bình thường tên này gọi cô dễ nghe lắm mà? Toàn " Anh " với " Diệu Anh " thôi, cớ sao hôm nay lại gọi cả họ lẫn tên?
- Buông tôi ra. Có gì từ từ nói!
- Không được, nói cho rõ. Cậu và tên Mạnh Hoàng đó, là thế nào?
- Thì như cậu thấy, chúng tôi yêu nhau.
Lời Diệu Anh vừa nói ra, bình thản đến lạ kì. Hải Đăng đầu như nổ tung, cô vừa nói cái gì?
Yêu nhau?
Cô nói từ đó dễ như vậy sao?
Cái miệng đó, nói ra câu nào đều vô cùng nhẫn tâm. Lúc này cậu chỉ muốn cái miệng đó chẳng thể nói được câu nào khiến cậu đau lòng nữa.
Trong phút chốc, mặt của Hải Đăng càng ngày càng thu hẹp khoảng cách với khuôn mặt quá đỗi kinh ngạc của Hải Đăng.
Một chút nữa thôi, chỉ còn một chút nữa, môi chạm môi...
- D... Diệu Anh!
Câu nói vừa rồi, khiến cả hai đều ngạc nhiên nhìn về phía cửa.
Là Mạnh Hoàng...
Rất tiếc Diệu Anh chưa kịp phân bua Mạnh Hoàng đã bỏ ra ngoài.
Dùng tất cả sức lực của mình, Diệu Anh đẩy mạnh Hải Đăng ra, tát mạnh vào mặt cậu, lại chạy nhanh theo Mạnh Hoàng.
Hải Đăng bị đẩy ngã xuống nền đất lạnh, nhưng sao lạnh bằng tim cậu? Chẳng những không vui khi bị Mạnh Hoàng nhìn thấy, ngược lại còn đau nhói tới tận tim. Chỉ vì để cậu ta nhìn thấy, Diệu Anh lại có thể giáng một cái tát vào mặt cậu như vậy sao? Cứ vậy mà chạy theo cậu ta? Ánh mắt tối sầm, Hải Đăng đứng dậy tìm một người.
Vậy là sau ngày hôm đó, forum trường lại một phen loạn. " Hotboy Hải Đăng công bố hẹn hò với Quỳnh Giao chung lớp chuyên Anh A1 ".
Tin đó vừa lan ra, biết bao trái tim nữ sinh tan nát. Hotboy lòng họ, chàng trai trong tim họ, giờ đã có bạn gái rồi. Mà nghĩ cũng kì, trước giờ chẳng ai thấy Hải Đăng thân với Quỳnh Giao, lâu lâu mới nói chuyện một tí, vậy mà đùng một cái bảo hẹn hò? Lại thêm Quỳnh Giao còn chẳng có gì nổi bật, học hành cũng vừa tầm đứng thứ 5,6 trong lớp chuyên.
Đâu ai biết rằng, đằng sau câu chuyện đó.
" - Mai Quỳnh Giao, làm bạn gái của tôi, nhé?
- Cậu... vừa nói gì?
- Tôi nói cậu hãy làm bạn gái của tôi!
- Sao đột nhiên lại...?
- Sao nào? Không muốn? Vậy tôi nhờ người khác!
- Được, tớ đồng ý. "
Lúc đầu khi nghe Hải Đăng ngỏ lời, Quỳnh Giao thiếu điều nhảy cẫng lên vì vui mừng. Nhưng ngay sau đó cảm giác lại như rơi từ 9 tầng mây. Hoá ra, người ta chỉ muốn dùng cô để chọc giận người khác. Hải Đăng thật ác, lại lợi dụng tình cảm của cô để trả đũa người đó. Đau tới tận tim, nhưng Quỳnh Giao vẫn chấp nhận, chỉ cần ở bên cạnh Hải Đăng, rồi cậu sẽ là của cô thôi!
Cứ tưởng đến lớp con nhỏ nào đó sẽ chạy đến hỏi này hỏi nọ như những gì hôm trước cậu đã kích động mà làm. Nào ngờ nó chỉ nhởn nhơ chạy đến tay bắt mặt mừng.
- Hey! Cậu là người yêu của Quỳnh Giao hả? Chúc mừng nha!!!
Diệu Anh như vậy cũng vì cả ngày hôm qua đến giờ đã được chứng kiến sự hạnh phúc đến tột cùng của Quỳnh Giao. Bạn thân mà, tất nhiên cô cũng vui lây.
- Ừ.
Thấy Hải Đăng lạnh nhạt như vậy, thầm nghĩ cậu đã có Quỳnh Giao rồi. Tất nhiên đối xử như vậy đối với Diệu Anh là bình thường. Định bụng tiếp tục đọc bài trước khi vào lớp nhưng vô tình lại liếc mắt qua má trái của Hải Đăng rồi lại nhìn bàn tay phải của mình, tự nhiên người nào đó đâm ra có lỗi.
- Hải Đăng...!
- Gì?
- Hôm qua... tôi xin lỗi!
Ồ, thì ra là còn nhớ đến chuyện đó! Cứ tưởng quên rồi chứ, bày đặt giả vờ xin với chả lỗi.
- Dỗ ngọt người yêu xong rồi đấy à?
-...
- Phải rồi, người yêu làm sao bằng bạn được. Phải ưu tiên quan tâm người yêu hơn chứ!
- Đồ ngốc, người yêu cái gì chứ? Xoay mặt lại đây tôi xem.
Ai đó vẫn cứ ngoan cố, lơ lơ đi, đếch chịu quay cái bản mặt thối đó lại. Diệu Anh đành phải dùng đến hành động, ôm mặt của Hải Đăng xoay về phía mình, một chút nhúc nhích cũng không được, làm Diệu Anh tưởng mình mạnh lắm. Nào ngờ ai đó đang sướng lâng, ngu gì cựa quậy. Để mặc cô làm gì thì làm.
Nhìn kĩ bên má phải hình như có vết xước thì phải? Chậc, cũng cái tội Diệu Anh nuôi móng tay! Bây giờ lại quả báo.
Hải Đăng nhìn Diệu Anh săm soi mặt cậu mà buồn cười. Đúng là do cô, nhưng chỉ là vết xước bình thường. Mà cô kìa, cái mặt ăn năn hối lỗi đến thương.
- X... xin lỗi nhé! Có đau không?
Đúng như người ta nói " Được đằng chân lân đằng đầu ", Hải Đăng nhân cơ hội suýt xoa:
- Nhức lắm, cả đêm qua tôi khó ngủ chết đi được.
- Tội thế! Giờ đỡ chưa?
- Còn đau lắm!
- Làm sao bây giờ?
- Gớm, sao trăng cái gì? Cậu còn lo cho tôi đấy à?
- Tên đáng ghét nhà cậu, tôi đếch thèm quan tâm làm gì!!!
Diệu Anh giận dỗi hất mặt Hải Đăng ra, quay sang tiếp tục ôn bài.
Hải Đăng biết là con gái giỏi lắm giận hờn vu vơ, nhưng có bao giờ để ý đâu. Bây giờ Diệu Anh trước mặt trưng ra vẻ mặt giận dỗi đó lại đáng yêu vô cùng.
Áp mặt xuống mặt bàn, nhìn nhìn vẻ mặt của Diệu Anh. Ai đó bị người khác nhìn chằm chằm khó chịu lắm, mà không nói.
- Diệu Anh ơi...
- Anh dễ thương ơi...
- Đừng giận tôi mà! Anh rộng lượng lắm, tha cho tôi đi!
- Anh à, cậu người lớn lắm mà! Chấp nhặt con nít như tôi làm gì!!!
-...
Cứ thế có kẻ năn nỉ ỉ ôi mãi, người kia cũng thấy vui vui trong lòng, mà ứ chịu tha đâu!
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH