Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 12
ếu cậu vẫn cứ ngoan cố không hiểu ra, thì đến cả cơ hội nói chuyện với Diệu Anh cũng như đến gần tôi, có mơ cũng đừng mơ đến! " "... cả cơ hội nói chuyện với Diệu Anh cũng như đến gần tôi, có mơ cũng đừng mơ đến! " " đến gần tôi, có mơ cũng đừng mơ đến! "...
Chỉ là một người con gái. Chỉ là một Diệu Anh ngu xuẩn tin tưởng vào người khác thôi mà! Chỉ vì thế mà Hải Đăng lại có thể nhẫn tâm nói những lời đó với Quỳnh Giao ư? Phải chăng là Quỳnh Giao đã quá xem nhẹ sự quan trọng của Diệu Anh trong lòng Hải Đăng?
Chỉ là khác nhau người đến trước kẻ đến sau thôi mà. Thời gian đó có đáng kể không khi Quỳnh Giao chỉ gặp Hải Đăng sau Diệu Anh tầm một tháng?
Nếu chỉ là một tháng ít ỏi kia, sao Hải Đăng có thể đối xử đặc biệt quá mức với Diệu Anh đến vậy?
Phải chăng, phải chăng... bọn họ là quen nhau từ trước!?
~~
Tối hôm đó, Quỳnh Giao xót xa qua hỏi thăm bạn thân.
- Diệu Anh, mày đỡ đau chưa?
Diệu Anh căn bản là không nghe vì còn bận giải đề đội tuyển Anh nên không trả lời.
Chuông điện thoại reo. Diệu Anh vẫn không có dấu hiệu gì là biết có điện thoại. Quỳnh Giao lấm lét bắt máy, giọng nói dịu dàng hết mức có thể:
- Ai thế ạ!?
- Anh!? Sao hôm nay giọng cậu lạ vậy?
Đầu dây bên kia vừa trả lời, lòng Quỳnh Giao quặn thắt. Là Hải Đăng!
Tại sao vậy chứ? Tại sao Hải Đăng luôn như thế? Trong mắt cậu chỉ có mỗi Vũ Hoàng Diệu Anh thôi hay sao? Ngoài ra Mai Quỳnh Giao này chỉ như không khí xung quanh cậu ấy? Đến cả giọng nói của Quỳnh Giao Hải Đăng còn không biết.
Dù trong lòng rất tức tối nhưng Quỳnh Giao vẫn nhẹ nhàng trả lời:
- Là tớ, Quỳnh Giao!
Hải Đăng vừa nghe xong liền khó chịu ra mặt, giọng nói chợt lạnh như đá:
- Mai Quỳnh Giao, sao cậu lại nghe điện thoại của Diệu Anh? Diệu Anh đâu?
- Cậu ấy đang bận học, không tiện nghe điện thoại nên tớ nghe giúp.
- Học sao?
- Ừ.
- Sao cậu không giống Anh một chút nhỉ? Cứ rảnh rỗi sang phòng cậu ấy rồi nghe " giúp " điện thoại vậy à?
- Cậu... ý của cậu là?
- Cậu không hiểu hay cố tình không hiểu? Cần tôi giải thích rõ không?
-... - Quỳnh Giao nín bặt không nói nên lời, bàn tay nắm chặt như muốn bóp vỡ điện thoại trong tay.
- Tốt nhất cậu đừng lo chuyện bao đồng nữa! Dành thời gian học có phải tốt hơn không?
Hải Đăng định cúp máy nhưng chợt nhớ ra một chuyện nên để lại một câu nhắn nhủ: " Nói lại với Diệu Anh lát gọi điện thoại cho tôi. Tôi có chuyện muốn nói! ". Chưa đợi Quỳnh Giao trả lời Hải Đăng đã thẳng tay cúp máy cái rụp.
Quỳnh Giao thất thần đặt điện thoại xuống bàn. Người con trai này, vạn lần đều dửng dưng với nó, sao nó có thể si tình đến vậy? Sao không từ bỏ quách cho xong?
Thật nực cười! Nói vậy chứ Quỳnh Giao nào làm được?
Khẽ vỗ vai Diệu Anh nãy giờ vẫn mải tập trung, Quỳnh Giao e dè hỏi:
- Diệu Anh, tao...
Diệu Anh hơi giật mình, ngẩng đầu lên thắc mắc:
- Sao đấy?
- Tao... tối nay ngủ với mày được chứ?
- Ôi dào! Mấy cái chuyện đó bình thường thôi, mày làm gì có vẻ sợ sợ thế? Thích thì ôm gối qua đây.
- Thật sao? Được được, tao về phòng lấy gối rồi qua đây liền!
Diệu Anh gật đầu rồi tiếp tục làm nốt câu cuối, cũng chẳng để ý điện thoại của mình vô tình đã ở ngay trên bàn mặc dù trước đó được đặt trên kệ sách.
Ngủ với Diệu Anh thì có gì hay ho chứ. Sở dĩ Quỳnh Giao làm như vậy vì có vài chuyện muốn " tâm sự " cho bạn thân nghe thôi.
- Diệu Anh này, trước đến giờ mày đã từng yêu ai chưa?
Quỳnh Giao nghịch nghịch mấy con gấu bông trên giường của Diệu Anh vừa gợi chuyện.
Diệu Anh căn bản không nghĩ nó sẽ hỏi đến chuyện này, công việc dọn dẹp sách vở bỗng dừng lại.
- Yêu ai sao? Mày hỏi làm gì vậy?
- Thì cứ trả lời đi, tao hỏi trước mà.
- Chưa.
Diệu Anh khẽ cười tiếp tục thu dọn vở, dứt khoát trả lời.
Nhưng một từ " chưa " đó đến tai Quỳnh Giao liền bị cho là nói dối. Nó thực không tin là Diệu Anh chưa bao giờ có tình cảm với ai.
- Ừ, lạ lắm sao?
- Phải, đáng nhẽ ra mỗi người đến tuổi 17 như tao với mày đều phải có ít nhất một lần từng yêu người nào đấy chứ?
- Không hẳn ai cũng giống nhau.
- Vậy nếu có người nào đó yêu mày, có đồng ý không?
Bỗng nhiên Diệu Anh cảm thấy Quỳnh Giao nghiêm túc hẳn lên.
- Không biết, còn tùy người nữa.
- Ừ, chúng ta là bạn thân phải không?
- Chuyện đó mày còn phải hỏi hả?
- Diệu Anh, vậy sau này, nếu tao với mày cùng thích một thứ gì đó... mày có thể nhường nó lại cho tao không?
- Ừ, nếu có thể. Nhưng dễ gì có chuyện đó?
Quỳnh Giao trong lòng như mở cờ, ngoài miệng cười trừ trả lời:
- Thì tao bảo là nếu còn gì. Chỉ là ví dụ thôi!
- Ừ ừ, tao sẽ nhường mày tất! Nhưng mà... nếu đó là... người quan trọng thì chúng ta có thể thương lượng, được chứ? - Diệu Anh ngập ngừng đôi lúc rồi mới nói hết câu.
Quỳnh Giao bỗng chốc mặt tối sầm. Rõ ràng Diệu Anh muốn ám chỉ đến một ai đó, có lẽ nào... Diệu Anh cũng...? Có lẽ nào... người quan trọng... là Hải Đăng?
- Được thôi. Nhưng mà người quan trọng... không lẽ mày yêu ai rồi?
Diệu Anh ngây ngốc giây lát rồi bật cười ha hả
- Mày điên à? Chẳng phải tao nói rồi còn gì, chưa yêu ai cả. Tao chỉ nói vậy thôi, vì sau này ai cũng có người quan trọng của đời mình mà!
Thở phào một cái. Nhìn cách cư xử của Diệu Anh thì đúng là cô đang nói thật rồi.
Vậy tạm thời Quỳnh Giao không cần lo việc Diệu Anh có tình cảm với Hải Đăng hay không nữa. Việc lớn nhất cũng như khó nhất đó là ở Hải Đăng!
~~
Mới sáng sớm đến lớp đã bắt gặp ngay cái bản mặt hầm hầm của tên Hải Đăng quái gở kia, dự là cả ngày hôm nay của Diệu Anh một tia may mắn cũng không có.
- Này, mới sáng sớm mặt mũi gì ghê thế?
Diệu Anh vừa nói xong Quỳnh Giao cũng từ cửa lớp đi vào. Hải Đăng liền bực bội hỏi:
- Sao hôm qua cậu không điện thoại cho tôi?
Chết! Bây giờ Quỳnh Giao mới nhớ ra chuyện đó. Nó đã quên nói Diệu Anh điện lại cho Hải Đăng mất!
Mặc dù nhìn vào là Hải Đăng đang hỏi Diệu Anh nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Quỳnh Giao ở phía sau chờ một lời giải thích.
- Cậu bị hâm hả? Mắc mớ gì tôi phải điện thoại cho cậu chứ?
- Cậu không biết hôm qua tôi đã gọi cho cậu sao?
- Có hả? Tôi có biết gì đâu!
Diệu Anh mở to mắt gãi đầu, sao cô không biết nhỉ?
- Diệu Anh, tao xin lỗi.
Hở? Cô không nghe nhầm chứ nhỉ? Sao Quỳnh Giao lại xin lỗi?
- Gì vậy?
- Hôm qua Hải Đăng có điện thoại cho mày, nhưng lúc đó mày đang bận học, tao đã nghe giúp. Cậu ấy có nhờ tao nhắn với mày điện thoại lại... nhưng tao quên.
Diệu Anh im lặng không trả lời. Trên đời này, điều mà Diệu Anh ghét nhất là ai đó xâm phạm vào đời sống riêng tư của cô. Đồ của Diệu Anh, đã chưa cho phép, còn đụng vào, thật bất lịch sự!
Nhưng có một điều, chuyện này Quỳnh Giao tất nhiên biết rõ. Vậy tại sao, còn phạm sai lầm?
Quỳnh Giao cắn cắn môi nhìn Diệu Anh. Nó biết rõ, Diệu Anh cực ghét người khác tự tiện đụng vào đồ dùng của cô.
Có lẽ cả Diệu Anh và Quỳnh Giao đều không nhận ra. Hải Đăng cũng biết tính cách đó của Diệu Anh. Đó là lý do mà cậu lại khơi chuyện này ra ngay tại đây, đầy đủ cả ba người.
- Tao nghĩ mày hiểu tao ghét điều gì?
Diệu Anh bây giờ mới lên tiếng, thanh âm thấy rõ chẳng hề có sự vui vẻ nào.
- X... xin lỗi! Tao quên mất!
Quên? Lời biện minh này nghe chẳng lọt tai chút nào. Diệu Anh hiển nhiên không tin nhưng vẫn gật đầu cho qua chuyện.
- Thôi được, cho qua lần này, nhưng tao không muốn có lần sau! Nếu còn, kể cả bạn thân, tao cũng không bỏ qua.
Quỳnh Giao thở phào nhẹ nhõm gật đầu rồi ôm cặp về chỗ.
Dù có hơi xấu tính khi phải lợi dụng điều mà Diệu Anh ghét nhất. Nhưng Hải Đăng cũng đôi chút thỏa mãn.
" Diệu Anh, xin lỗi cậu! Nhưng có đứa bạn thân như vậy, thực không đáng có! "
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH