We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 6
ải Đăng hiện tại đang nhởn nhơ " tham quan " phòng riêng của Diệu Anh, nụ cười trên môi đểu không thể tả.
Chà, phòng của Diệu Anh cũng gọn gàng, sạch sẽ quá chứ! Để xem, laptop vẫn còn bật. Đập vào mắt Hải Đăng là những khung inbox làm quen cả tá. Cái gì mà...:
- Bạn là Diệu Anh 11 Anh A1 phải không? Chúng ta làm quen nhé!
- Diệu Anh này, bạn xinh quá đi mất! Lại học giỏi nữa!
- Cậu accept lời mời kết bạn của tớ đi, tớ muốn làm quen với Diệu Anh!
-...
Khổ một cái, con gái đâu không thấy. Toàn là lũ trai hám gái vào inbox là thế quái nào?
Không được, phải diệt trừ, diệt trừ tận gốc loại sâu bọ này! Tránh rắc rối về sau thì khổ!
Vậy là Hải Đăng nhanh tay click chuột xóa hết tin nhắn, xóa cả mấy lời mời kết bạn.
Trong lúc có kẻ ung dung tự tại lượn qua lượn lại trong phòng người khác thì Diệu Anh phải lăn xuống bếp mà rửa bát. Hải Đăng chết bầm, nhà của cô mà cứ như là của mình vậy à? Hãy đợi đấy, Diệu Anh này không trả thù thì... thì... thì gì đó tạm thời chưa nghĩ ra!
- Ê Diệu Anh! - Là tiếng của Quỳnh Giao.
Diệu Anh thả nhẹ bát đang cầm trên tay xuống, quay mặt lại cười tươi hỏi:
- Ừ, sao hả mày?
- Cho tao mượn cuốn vở văn của mày nhé!
- Ok, trên kệ sách đấy.
- Ừ.
Quỳnh Giao gật đầu rồi xoay người lên lầu. Diệu Anh cũng quay trở lại công việc rửa bát đĩa.
Mỗi lần vào phòng Diệu Anh, Quỳnh Giao đều không gõ cửa, lần này cũng chẳng phải ngoại lệ.
Nhưng khác một điểm, cửa vừa mở ra, cái mà Quỳnh Giao thấy đầu tiên, là một cảnh tượng khiến cô ngàn lần tưởng tượng không nên.
Hải Đăng sao có thể tự nhiên đến thế? Tự do ôm laptop của Diệu Anh nằm trên giường như không có gì xảy ra? Hải Đăng, đến tận cùng đối với Diệu Anh là bạn bè thôi sao? Quỳnh Giao đã suy nghĩ việc này rất nhiều lần, mỗi đêm đều trằn trọc suy nghĩ, nhưng mãi vẫn nghĩ không thông. Dù rất muốn, nhưng cô liệu có thể tin lời Diệu Anh không?
Hải Đăng nghe tiếng động ngoài cửa không nhanh không chậm liếc mắt về phía cửa, không hề có biểu hiện gì giống bị bắt khi làm việc xấu. Sau khi đã xác định đối phương không phải người mình chờ nãy giờ, liền có chút không vui hỏi:
- Gì vậy? Mặt tôi dính gì sao?
- A... không có. Tớ chỉ vào đây mượn vở của Diệu Anh thôi.
Hải Đăng đối với chuyện này cũng không để ý là mấy, tầm mắt lại trở về trên màn hình laptop:
- Vở à? Lấy đi, trên kệ sách.
- Ừ, được.
Quỳnh Giao trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng ngay sau đó lấy lại tinh thần. Nói ra thật đau lòng nhưng từ trước đến bây giờ, nó chưa bao giờ nói chuyện với Hải Đăng quá 10 câu. Quỳnh Giao nhẹ nhàng đến bên giường, ngồi xuống đối diện Hải Đăng bắt chuyện:
- Ừm... Đăng này!
- Gọi tôi là Hải Đăng! - Chữ " Đăng " dịu dàng vừa đến tai Hải Đăng hiển nhiên trở nên rất khó nghe.
- Không thể gọi Đăng bình thường được thôi sao?
- Không được. Tôi đã bảo gọi Hải Đăng.
- Nhưng Diệu Anh...
- Anh thì làm sao?
Một chữ " Anh " đó, khiến Quỳnh Giao vạn lần ganh tị biết bao! Là do cô tưởng tượng hay sự thật mỗi lần nhắc đến Diệu Anh, Hải Đăng đều rất tha thiết, gần gũi. Chẳng lạnh lùng, xa cách như đối với Quỳnh Giao.
- Không, không có gì.
Hải Đăng dường như cảm thấy gì đó không ổn lắm, liền gập màn hình laptop lại, di chuyển đến bàn học của Diệu Anh mà ngồi xuống.
Quỳnh Giao biết rõ, cậu là không muốn ngồi gần cô. Có phải người cô rất bẩn không? Sao Hải Đăng cứ tránh cô như tránh tà vậy?
Hải Đăng mấp máy môi định nói gì đó nhưng Diệu Anh đã lên đến nơi, đứng trước cửa khó chịu hỏi:
- Sao cậu ở trong phòng tôi?
- Thế cậu muốn tôi ở đâu?
- Xuống phòng khách mà ngồi.
- Cậu không nhớ là tôi đang đau à? Lên đây nghỉ ngơi.
Diệu Anh mặc dù biết Hải Đăng là đang giả nai nhưng vẫn im lặng, có Quỳnh Giao ở đây, cô chẳng thể tự do chửi bới tên đáng chết này.
- Ủa, mày lấy vở chưa mà còn ngồi đây? - Diệu Anh đến bên chỗ Quỳnh Giao đang ngồi thừ ra, thắc mắc hỏi.
- Ừ, lấy rồi. Tao chỉ... ừm - Vừa nói Quỳnh Giao vừa lấm lét liếc nhìn Hải Đăng đang mải mê nhìn Diệu Anh -... muốn nói chuyện với Hải Đăng chút thôi.
Hải Đăng có đôi chút giật mình khi nghe đến tên mình, nhưng cũng ngay sau đó trở về trạng thái bình thường như ban đầu.
- Ừ, vậy mày nói đi. Tao xuống nhà.
Quỳnh Giao chưa kịp gật đầu thì Hải Đăng đã khó chịu lên tiếng:
- Cậu đi đâu? Chẳng phải đến đây để tập luyện sao? Định để tôi tập với ma à?
Hơ... tên này, hâm hâm dở dở! Diệu Anh đến phải chóng mặt với Hải Đăng. Mới nãy đang ăn còn bảo mệt nên nghỉ hôm nay, giờ lại dở chứng bảo tập là thế quái nào?
- Chẳng phải lúc nãy cậu nói hôm nay không tập sao?
- Bây giờ tôi khỏe rồi.
- Được được.
Diệu Anh đáp mà chẳng thèm nhìn Hải Đăng lấy một lần, một mực áy náy nhìn về phía Quỳnh Giao.
Quỳnh Giao dù khó chịu bao nhiêu vẫn mỉm cười vui vẻ nói:
- Không sao, chuyện đó... nói sau cũng được. Tao về phòng trước đây.
- Ừ.
Cửa vừa đóng lại là lúc Hải Đăng mỉm cười thỏa mãn, Quỳnh Giao thật chẳng khác nào kì đà cản mũi nếu cứ mãi ở đây.
- Giờ thì tập được chưa? - Diệu Anh mệt mỏi ngồi lên giường, mắt liếc về cuốn tập trên giường.
Quỳnh Giao để quên vở ở đây rồi. Nếu nói Diệu Anh đãng trí thì đó là chuyện rất rất bình thường, nhưng Quỳnh Giao lại khác, trước giờ đều rất cẩn thận, không hay quên như cô. Có phải vì thái độ của Hải Đăng hay không? Nghĩ lại thì Diệu Anh cũng thấy Hải Đăng có gì đó khó chịu với Quỳnh Giao thì phải?
- Tập thì được, nhưng... chỗ này chật quá, tập không thoải mái lắm.
- Cậu bị cái quái gì vậy hả? Điên điên khùng khùng vậy!?
Cái tên này...? Lúc nói tập, lúc lại không tập. Lần nào cũng viện cớ này nọ.
- Chứ không phải sao? Cậu thử tập ở đây tôi xem.
Cái lý do nào được bịa ra từ Hải Đăng cũng hợp lý, Diệu Anh im bặt không trả lời nữa.
Hải Đăng thấy Diệu Anh im lặng liền nghĩ chắc chắn đã bịa lý do thành công, ung dung ngồi huýt sáo.
- Hải Đăng này...
- Ừ? - Hải Đăng thắc mắc nhìn Diệu Anh.
- Cậu có thể đối xử tốt với Quỳnh Giao được không vậy?
- Hửm... cậu muốn thế sao?
- Ừ, không được hả?
- Được, tôi sẽ đối tốt với Mai Quỳnh Giao.
- Thật chứ? - Nghe được câu này, Diệu Anh như mở cờ trong bụng, miệng cười toe toét.
- Ừ, cậu muốn thế mà.
- Chỉ cần tôi muốn, thì cậu sẽ làm sao?
- Ừ.
- Vậy... cậu có thể gọi Quỳnh Giao thân thiết hơn được không?
- Thân thiết hơn? Cụ thể?
- Chẳng hạn giống như cậu gọi tôi là Anh vậy nè.
- Không được, tôi không thể gọi cậu ta là Giao được.
Hải Đăng đối với chuyện này một mực phản đối. Trên đời này, chỉ mỗi Diệu Anh được cậu gọi như vậy, cũng mỗi cậu có quyền gọi Diệu Anh như vậy!
- Vậy sao? Nếu vậy gọi Quỳnh Giao cũng được.
- Ừ, tôi sẽ gọi thế.
- Cảm ơn cậu.
Bây giờ cũng đã trễ rồi, đến giờ Diệu Anh phải học bài. Cô liền lựa lời nói khéo " đuổi " Hải Đăng về:
- À, cậu mệt lắm phải không?
- Ừ, mệt lắm, rất mệt!
Hải Đăng cứ lầm tưởng Diệu Anh đang quan tâm đến mình, gật đầu lia lịa.
- Vậy cậu về đi!
Thật không ngờ, Diệu Anh lại phũ phàng đến thế! Nói ra câu đó không chút luyến tiếc.
Hải Đăng thật rất ghét cái con nhỏ này, cái bộ mặt đó, cậu thật muốn đè ra mà bóp méo nó.
- Cậu thật độc ác! Sao có thể đuổi tôi như vậy?
- Sao lại không thể?
- Cậu không hiểu tâm lí người bệnh gì cả, người bệnh thường rất dễ bị tổn thương.
- Chỉ là đau bụng, có phải bị ung thư gì đâu?
- Gì thì cũng là bệnh chứ!
- Được được, vậy mời bạn Hải Đăng về giúp cho tôi còn học bài.
- Như vậy phải được hơn không?
Diệu Anh không nói gì, chỉ lườm nguýt thẳng chân đá Hải Đăng ra khỏi phòng:
- Về đi!
Ơ, nhỏ này! Dám đá cậu thế à? Đợi đấy, Hải Đăng này có thù phải trả!
Trong lúc có kẻ tiu nghỉu ra về, lại có người trong phòng cười hả hê. Đây cũng là nhà của Diệu Anh, cô phải có quyền chứ! Haha...!
Ở phòng đối diện, có người con gái, vùi đầu vào chăn, nước mắt lặng lẽ rơi...
" Yêu một người vô tâm...
Giống như dao đâm vào ngực
Rút ra thì đau...
Mà để lâu thì chảy máu "
Trước đây Quỳnh Giao từng đọc qua câu này, nhưng chưa bao giờ hiểu hết ý nghĩa của nó, hiện tại thì khác, Quỳnh Giao đang phải trải qua chuyện này. Quỳnh Giao tự thừa nhận mình rất ngu ngốc! Như Diệu Anh từng nói, trên đời này thiếu gì đàn ông. Sao cô lại chọn Hải Đăng, lại trở thành kẻ thứ ba? Nhưng trong tình yêu, nhu nhược là kẻ ngu. Cô không thể bao dung mà nhìn người mình yêu rơi vào tay kẻ khác, bất kể đó là ai, dù có là... đứa bạn thân từ nhỏ đến lớn, dù có là... Diệu Anh!
" Diệu Anh, xin lỗi mày nhé! Tao ích kỷ lắm, chẳng thể nhìn Hải Đăng bên cạnh mày mãi như thế được! "
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH