Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 5
ả buổi học hôm đó, Quỳnh Giao cứ như người mất hồn, chẳng thể tập trung nổi vào bài giảng của giáo viên. Quỳnh Giao không phải là một học sinh xuất sắc như Diệu Anh, nhưng học lực của cô cũng tốt, không đến nỗi nào.
Bây giờ thì nhìn xem, tiết này là tiết tự học. Thế quái nào Diệu Anh và Hải Đăng lại ngồi gần sát nhau cứ như là tình nhân ấy! Chỉ là một bài toán, tự giải cũng được mà. Đồng ý là... bài toán đó cũng khá là khó, nhưng mà... chứng kiến cảnh đó, Quỳnh Giao chịu sao nổi đây?
Phải rồi, là bài toán khó! Xin lỗi mày nhé, Diệu Anh, nhưng tao phải giành cộng sự của mày rồi.
Diệu Anh đang chăm chú nghe phương hướng chứng minh của Hải Đăng thì phía sau có cái gì nhột nhột cứ chọt chọt vào lưng cô.
Diệu Anh ra hiệu cho Hải Đăng dừng một lát rồi quay lại phía sau, khó hiểu nhìn Quỳnh Giao:
- Mày làm sao thế?
- Tao... tao không biết làm bài này. - Quỳnh Giao chìa sách ra trước mặt Diệu Anh, mắt long lanh cún con, ý là nhờ chỉ bài đây mà!
Diệu Anh khẽ liếc mắt nhìn vào sách, là bài cô và Hải Đăng đang giải đây mà. Cô quên mất, trong tất cả các môn học, Quỳnh Giao dở nhất môn toán. Ngày trước lúc nào cũng là Diệu Anh làm bài tập giúp.
- Hải Đăng biết làm bài này, tao nhờ Hải Đăng giúp mày nhé!
Quỳnh Giao mắt sáng lên, gật đầu lia lịa.
Diệu Anh thấy thế cũng chỉ thầm lắc đầu, quay lên khẽ huých vai Hải Đăng:
- Này, cậu giúp Quỳnh Giao giải bài này nhé?
Hải Đăng nãy giờ không phải là không nghe thấy gì. Ngồi ngay sau lưng như vậy có không muốn thì âm thanh cũng tự động lọt vào tai. Lại thêm Diệu Anh mở miệng bảo cậu giúp đỡ Quỳnh Giao, đâm ra có phần bực bội:
- Tại sao tôi phải giúp? Cậu ta cũng tự giải được mà.
- Cậu xem, bài này chúng ta chỉ giải được hơn 2 phần. Huống chi Quỳnh Giao lại học kém toán như vậy, cậu không muốn cũng nể tôi giúp chứ?
Kệ chứ, Quỳnh Giao học giỏi hay dở toán thì cũng liên quan gì đến Hải Đăng? Nhưng là Diệu Anh đã mở miệng, tại sao không lợi dụng điều này?
Nghĩ vậy, có kẻ ôm bụng mưu tính quay sang cười nham hiểm hỏi:
- Nếu giúp Mai Quỳnh Giao thì tôi được gì?
Diệu Anh suýt sốc vì lời vừa thốt ra từ miệng Hải Đăng. Tên này, định làm gì nữa đây? Nhìn cái bản mặt xem, nguy hiểm đến thế là cùng. Nếu không phải vì Quỳnh Giao, cô đâu phải chịu cảnh này?
- Vậy cậu muốn gì?
- Cậu nghĩ xem, có thể làm gì cho tôi?
- Tôi mời cậu đi ăn, thế được chưa?
- Ăn ngoài? Tôi không thích ăn ngoài.
Hải Đăng chết bầm, được bổn cô nương đây mời đi ăn còn bày đặt kén cá chọn canh.
- Cậu kén chọn vừa thôi! Thế muốn sao hả?
- Nấu cho tôi ăn.
4 từ, 11 chữ kia vừa bay ra là lúc Diệu Anh xém té ghế. Hải Đăng, hôm nay cậu ta ăn trúng cái bả gì thế? Sao cái gì nói ra cũng đều quái gở?
Nhưng nhìn lại Quỳnh Giao xem. Vẻ mặt mong chờ, ánh mắt long lanh như thế, Diệu Anh nỡ lòng nào phũ phàng?
- Được.
- OK, thỏa thuận xong.
Hải Đăng mừng thầm trong bụng, vừa định quay xuống bàn dưới thì để ý, cậu vẫn chưa chỉ nốt bài đó cho Diệu Anh, liền ngỏ lời:
- Hay cậu học chung với tôi và Quỳnh Giao luôn?
Diệu Anh không phải là không biết mục đích sâu xa của Quỳnh Giao, cô liền từ chối:
- Không cần đâu, tôi đã hiểu cách cậu làm rồi. Tôi sẽ tự làm nốt phần còn lại.
Hải Đăng mấp máy môi định nói gì đó nhưng nhìn vẻ kiên định của Diệu Anh nên thôi, chỉ gật đầu. Di chuyển xuống bàn Quỳnh Giao ngồi.
Thế rồi, kẻ bàn dưới ghét con ngồi cạnh cứ " Tớ không hiểu, cậu chỉ lại nhé! ". Đúng lắm chuyện, Diệu Anh đâu có ngu ngốc thế, bày một cái là hiểu ngay. Nhìn xem, giờ Diệu Anh đã làm xong, đi chơi oẳn tù tì búng trán với tụi con trai kìa. Thật, nhìn cái trán đo đỏ thấy mà thương. Mà thương bao nhiêu càng ghét bấy nhiêu, giao cho cậu của nợ này rồi thoải mái đi chơi vậy à?
Hải Đăng nhếch môi cười gian, bày kế lừa Diệu Anh.
Quỳnh Giao ngồi bên thực rất bực. Ngồi chung một bàn, tại vì cớ gì mà ngồi xa như hai cực của Trái Đất vậy? Nghĩ lại Diệu Anh, Hải Đăng ban nãy ngồi rất gần, nhìn cứ như dính sát vào nhau! Đã vậy tâm trí của Hải Đăng cứ treo ngược cành cây, mắt có nhìn cô bao giờ?
- Hải Đăng, cậu sao vậy? - Đột nhiên bên cạnh Hải Đăng ôm bụng rên rỉ, mặt mày nhăn nhó hại Quỳnh Giao sợ muốn chết.
- Tôi... đau bụng quá!
- Sao... sao thế? Để tớ đưa cậu đến phòng y tế.
- Không, không cần đâu. Để tôi... nhờ người khác được rồi.
- Vậy sao được? Để tớ giúp cậu.
- Cậu còn chưa giải xong bài toán, cứ ở đây... tôi nhờ người khác.
Hải Đăng nói đúng, cô cãi lại gì bây giờ? Thôi để người khác giúp cậu vậy.
Mà người khác đó, là người Quỳnh Giao không ngờ tới nhất! Tại sao lại là người đó, lớp ba mươi mấy học sinh sao phải là người đó?
- Anh...!
Tiếng Hải Đăng dịu dàng gọi Diệu Anh làm tim gan Quỳnh Giao như bị cào xé, đau thật! Sao cô chưa bao giờ được cậu gọi một tiếng " Giao " nhẹ nhàng vậy nhỉ? Phải chăng là hai người quá khác biệt?
Diệu Anh ngồi cách đó ba bàn nhưng vẫn nghe tiếng gọi của Hải Đăng, dù nó có phần yếu ớt của " người bệnh ".
- Hả?
- Cậu mau tới đây... giúp tôi!
Hải Đăng cố tỏ ra tội nghiệp, đánh động tới tâm lí của cô bạn bàn trên. Y như rằng, Diệu Anh bị mắc bẫy.
- Cậu bị cái quái gì vậy? Tôi giúp như nào?
- Tôi bị đau bụng. Cậu giúp tôi lên phòng... y tế.
Diệu Anh muốn giúp lắm, nhưng vẫn còn đắn đo suy nghĩ. Liệu Quỳnh Giao...? Diệu Anh khẽ liếc mắt sang nhìn cô bạn, Quỳnh Giao biết ý liền cười tươi, nói:
- Mày giúp tao đưa Hải Đăng lên phòng y tế. Tao còn phải làm bài tập. - Quỳnh Giao cố ý nhấn mạnh ba từ " Mày giúp tao ", mục đích muốn cho Diệu Anh biết Quỳnh Giao mới là người giúp Hải Đăng, không phải Diệu Anh.
- Được.
Diệu Anh gật đầu rồi cúi người xuống đỡ một tay Hải Đăng khoác qua vai mình, dìu bạn lên phòng y tế.
Quỳnh Giao nhìn theo mà lòng chua xót. Lần đầu tiên cô cảm thấy ghét bản thân mình biết bao!
Phải chi, cô học xuất sắc như Diệu Anh!
Phải chi, cô gặp Hải Đăng trước Diệu Anh!
Phải chi, người bên cạnh giúp đỡ Hải Đăng lúc này là cô, không phải là Diệu Anh!
Phải chi, Hải Đăng quan tâm đến cô một chút...!
Quỳnh Giao biết rõ, Hải Đăng giúp cô học là vì Diệu Anh lên tiếng nhờ vả. Nhưng còn cách nào khác, Quỳnh Giao đành phải lợi dụng đứa bạn thân duy nhất để được gần gũi người mình yêu.
Hải Đăng vui như mở cờ trong bụng." Đăng à, mày làm tốt lắm! Diễn rất hay! " Cũng đúng thôi, ngu ngơ như Diệu Anh làm sao có thể không dính bẫy của cậu.
Khổ cái thân, phòng y tế thì nằm ở đầu dãy tầng một, lớp của Diệu Anh lại ở cuối dãy tầng 3. Đi thôi cũng rã rời tay chân. Huống chi, phải dìu thêm của nợ! Tên này... ăn cái giống gì mà Diệu Anh dìu thôi cũng không nổi? Mà cũng không trách Hải Đăng được, cô yếu thể lực quá mà!
Lên đến phòng y tế, Diệu Anh liền thẳng tay vứt luôn cục tạ mang tên " Hải Đăng " xuống giường. Cậu biết là Diệu Anh mệt nhưng vẫn trẻ con muốn trêu:
- Cậu làm thế với người bệnh à?
Diệu Anh vừa nghe thấy lời chỉ trích của Hải Đăng liền liếc mắt đáp lại:
- Còn nói nữa? Hộc... Được tôi dìu xuống tận đây là niềm vinh hạnh của cậu đấy... hộc...!
- Được rồi, uống nước đi. Vừa thở vừa nói chả ra làm sao cả! - Thấy vẻ mặt của Diệu Anh mà thương, mặt mũi cứ đỏ lên, mồ hôi tùm lum tà la.
Diệu Anh gật đầu rồi lấy cốc rót mấy ly uống liền một hơi. Trời nóng quá đi mất, nếu là bình thường thì cô không mệt như vầy. Nhưng hôm nay nhiệt độ là bao nhiêu? Gần ba mươi tám độ đấy! Diệu Anh chịu sao nổi?
- Xong rồi, tôi về!
Hải Đăng thấy Diệu Anh là có ý định đi thật liền tìm cách níu kéo:
- Ế, cậu định bỏ tôi ở đây thật đấy à?
- Chứ không lẽ tôi giỡn?
- Sao cậu có thể ngược đãi người bệnh như thế nhỉ?
- Chỉ là đau bụng, làm gì to tát!
- Tôi không cần biết. Cậu phải ở đây!
- Tại sao tôi phải nghe theo cậu?
- Nhìn đi, ở đây giáo viên trực phòng y tế không có. Tôi ở đây xảy ra chuyện gì biết nhờ ai?
- Vớ vẩn, chuyện gì mới được chứ?
- Biết đâu bất ngờ.
- Cậu lôi thôi thật! Tôi ở đây là được chứ gì?
Diệu Anh bực bội kéo ghế đến ngồi cạnh giường Hải Đăng đang ngồi. Cậu không nói gì, chỉ gật đầu rồi tủm tỉm cười.
Diệu Anh nhìn thấy mà thầm lắc đầu, nghĩ: " Đau quá hóa điên! "
Mà cô nào biết, chính mình mới là đang bị lừa.
~~
Diệu Anh thả phịch người xuống giường, mệt mỏi lăn lộn qua lại. Giờ cô phải làm sao, xuống nấu ăn cho tên chết bầm kia á? Nố nô nồ!
Nhưng mà cũng không được, cô lỡ hứa mất rồi, làm sao có thể thất hứa?
" Cạch " - Tiếng cửa phòng mở ra, Diệu Anh nhìn về phía cửa hỏi.
- Quỳnh Giao à?
- Ừ, tao đây! - Quỳnh Giao đứng ở cửa tươi cười gật đầu.
- Có chuyện gì thế?
- Hải Đăng bảo mày xuống nấu cơm ấy!
Chết tiệt! Tên này, rõ ràng là nhà của Diệu Anh, sao có thể ngang nhiên ra lệnh cho cô như vậy? Nhưng Diệu Anh phải làm sao, cô nào có thể phản kháng?
- Được rồi, tao xuống ngay!
Quỳnh Giao gật đầu " Ừ " một tiếng rồi về phòng. Cô đứng trước gương ngắm đi ngắm lại toàn thân. Quỳnh Giao có gì không đẹp, tại sao cái gì Diệu Anh cũng hơn cô? Có thể vì trí thông minh, Quỳnh Giao thua Diệu Anh. Nhưng Quỳnh Giao sẽ cố gắng, phải rồi! Quỳnh Giao sẽ cố gắng học giỏi hơn Diệu Anh, để nhận được sự chú ý... của Hải Đăng, dù chỉ một chút!
Mở cửa phòng, Quỳnh Giao nhẹ nhàng xuống nhà. Cô nghe thấy có tiếng nói trong bếp, rón rén đi vào.
Bên trong, là một cảnh tượng khiến nó ngàn lần chua xót. Diệu Anh thì cắt cắt tỉa tỉa bên bếp, đôi khi bốp chát vài câu với... người ngồi ở bàn ăn ngắm cô.
- Sao cậu cứ nhìn tôi chòng chọc thế hả? - Diệu Anh khó chịu lên tiếng.
Hải Đăng nhếch mép nham hiểm đáp:
- Nhỡ cậu ghét tôi bỏ độc vào đồ ăn thì sao?
- Tôi mà có đã đổ hết vào thức ăn cho cậu!
- Cứ thử xem, tôi thách!
-...
-...
Có thể đối với Diệu Anh, đó là sự phiền toái khi có người cứ nhìn chằm chằm mình.
Nhưng trong mắt Quỳnh Giao mà nói, đó là sự quan tâm của Hải Đăng dành cho Diệu Anh. Quỳnh Giao đã ước được như thế bao nhiêu? Cũng ước được một lần Hải Đăng chú ý đến cô nhiều như vậy! Nhưng nào có thành sự thật?
" Diệu Anh, sao mày lại được Hải Đăng chú ý? Còn tao lại không? "
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH