If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: PhThao_CHH
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 81
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:47:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chap 2
ôm sau, đến lớp...
Gì thế này? Tên Hải Đăng hôm nay ấm trán à? Đến sớm thế?
Đã vậy cái tướng ngồi vênh váo trên ghế cũng rất khó ưa.
- Này, sớm thế? - Diệu Anh cũng chỉ là tiện miệng hỏi.
- Ừ, theo lịch hôm nay tôi và cậu trực lớp. - Hải Đăng đứng dậy cầm lấy cây chổi gần đó ném về phía nó.
Ừ ha, cậu không nhắc Diệu Anh cũng chẳng nhớ ra. Chậc, dạo này trí nhớ kém quá!
Diệu Anh thả cặp xuống bàn rồi cũng cầm chổi quét. Quét cẩn thận từng li từng tí là thế, mà sao chỗ nào cô quét, cũng ngày càng nhiều bụi, nhiều rác. Quái thật!
Ngẩng đầu lên, đập vào mắt là tên khốn nạn nào đó đang quét hết rác sang chỗ cô. Mịa nhà nó, dám chơi Diệu Anh này!
- Hải Đăng, lớp rộng thế này. Sao tôi và cậu lại quét cùng một chỗ?
- Hai người quét một chỗ như vậy sẽ nhanh sạch hơn.
Còn bày đặt...
- Nhưng cậu quét bên kia thì sẽ nhanh xong việc hơn.
- Vậy sẽ không sạch, mọi người học sẽ không có hiệu quả. Nghĩ xem, học trong môi trường bẩn thế tiếp thu sao nổi.
Vừa lúc định đốp chát lại, lũ quỷ lớp Diệu Anh ở đâu đi vào. Quái, hôm nay hâm cả lũ à? Đến sớm vậy?
- Đúng, bà nghe lời Hải Đăng đi.
- Phải đấy, Đăng nói đúng mà.
- Yes yes yes, bẩn quá tụi tui học không vô.
-...
Mịa, toàn lũ mê trai! Có cái kiểu quét lớp nào quái đản thế không? Một chữ Đăng, hai chữ Hải Đăng. Trong mắt tụi nó, lớp trưởng Diệu Anh này còn ra kí lô nào nữa chứ!
Thế là một người cật lực quét, một người nhởn nhơ hất hết rác sang người kia.
Có người ức lắm, nhưng đợi cơ hội trả thù.
Quét xong, Diệu Anh lên cầm giẻ lau bảng, " vô tình " ném trúng mặt ai đó, còn giả vờ:
- Ối, xin lỗi nhé! Tôi không cố ý đâu! Cậu đi giặt giẻ lau bảng đi!
Cầm lấy cái giẻ lau bảng, Hải Đăng lửa nóng hừng hực. Được, Diệu Anh, ăn miếng trả miếng! Chơi cô thật không dễ!
- Không sao, không sao! Để tôi giặt cho!
Hở? Cô cứ tưởng tên này phải trả đũa chứ? Mà không ngờ, cậu còn vui tươi cầm giẻ lau tung tăng đi giặt.
Cảm thấy sao hôm nay lắm đứa hâm quá! Suy đi nghĩ lại mỗi cô là bình thường!!!
~~
- Ê, Anh! - Hải Đăng ngồi phịch xuống ghế, tay vừa lau mồ hôi, miệng lại gọi tên cô.
- Hở? Sao cậu dám gọi Anh thôi vậy? Gọi là Diệu Anh, Diệu Anh, rõ chưa? - Diệu Anh dẩu môi gắt.
- Tôi thích? Cậu cấm à?
Lại là câu này, cô cực kì ghét cái câu này! Nghe xong muốn nhào tới bóp cổ tên trước mặt chết quách cho xong!!!
- Được được, tôi làm sao có khả năng cấm cậu.
- Nếu là cậu cấm, tôi sẽ làm theo. - Hải Đăng đột nhiên nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ đủ mình cậu nghe.
- Hở? Nói gì nói lớn lên nào! Lí nhí lí nhí thế ai nghe?
- TÔI NÓI LÀ CẬU XUỐNG PHÒNG ĐỘI HỌP LỚP TRƯỞNG KÌA!!! - Hải Đăng đột nhiên lớn tiếng làm cô xém thủng màng nhĩ.
- Làm gì nói lớn thế? - Diệu Anh đứng dậy nhăn mặt bịt tai.
- Thì cậu bảo tôi lí nhí còn gì? Nói lớn thế đủ nghe chưa? - Hải Đăng nhếch môi cười đắc ý, xem ra bộ dạng này cũng giống như nhím xù lông.
Diệu Anh hừ giọng một cái rồi đi mất.
~~
- Diệu Anh? Là Diệu Anh 11 Anh A1 phải không? - Tiếng nam sinh nào đó vang lên ở phía sau lưng, theo tự nhiên Diệu Anh xoay người lại nhìn.
- Phải, tôi là Diệu Anh. Cậu là?
- Tốt quá, tôi là Hoàng 11 Toán A1.
- À, chào cậu.
- Biết Diệu Anh lâu rồi mà tôi chưa có dịp làm quen.
- Thế...
- Anh! - Lại cái tiếng gọi này, không cần nhìn Diệu Anh cũng biết rõ là ai! Ngoài tên đáng đánh đó ra còn ai dám gọi tên cô thế chứ! - Sao cậu không lên phòng đội đi, ở đây nhiều chuyện với... ai đây? - Hải Đăng từ phía sau tiến lên bên cạnh cô, đối diện Mạnh Hoàng.
- Không cần biết, tôi đang đi đây. Cậu làm gì mà ra tận đây hối hối vậy hả?
- Kệ tôi! Cậu mau đi đi! Xem có thông báo mới không? - Hải Đăng lấy tay đẩy đẩy người Diệu Anh đi mất, cô còn chưa kịp quay lại chào Hoàng nữa.
Tới trước cửa phòng đội, Hải Đăng hất mặt vào bên trong bảo:
- Vào đi, tôi đợi ở đây!
Diệu Anh khẽ lắc đầu rồi đi vào trong, cứ như là bảo mẫu của cô không bằng.
Thật ra Hải Đăng cũng chẳng quan tâm đến thông báo gì sất. Chỉ là cái giây phút thấy Diệu Anh cười cười nói nói ngoài hành lang, máu nóng cứ dồn hết lên đỉnh đầu. Bất giác chân tự đi đến chỗ cô mà phá đám.
~~
Diệu Anh lát sau ngán ngẩm đi ra, Hải Đăng lấy làm lạ huých vai hỏi:
- Sao thế?
- Lại là " Tài năng trẻ ".
- Thi cái đó được gì?
- Một trai một gái, hai người thắng sẽ chụp hình cho tạp chí Teen.
- Ừ, cậu tham gia đi!
- Cậu điên à? Tôi không tham gia mấy cái đó đâu.
Hải Đăng im lặng hình như đang suy tính điều gì đó, trán còn nhăn lại đôi chút.
Hai người họ vừa bước vào lớp đã bị choáng bởi điều bất thường hôm nay. Sao ngoan ngoãn im lặng thế này? Mà thôi kệ, như vậy chẳng phải rất tốt cho Diệu Anh hay sao?
- Các cậu, sắp tới trường tổ chức cuộc thi " Tài năng trẻ ", ai tham gia báo cho tôi biết.
- Diệu Anh, cậu biết mà. Sắp tới lớp ta có bài kiểm tra loại, chúng ta không nên tham gia vào mấy cái hoạt động vớ vẩn này đâu! - À, thì ra là chuyện này nên mọi người mới trầm mặc như thế! Diệu Anh gật gù hiểu chuyện.
- Đúng đấy! - Theo sau lời của lớp phó học tập là hàng loạt ý kiến tán thành.
- Tụi tớ không chú tâm nổi vào mấy cuộc thi này đâu!
- Phải rồi, kiểm tra không được thì toi chứ mấy cái này cùng lắm là trừ điểm thi đua chứ gì.
- Cậu học tốt nhất nên cậu đi thi nhé Diệu Anh, cậu đâu cần lo về bài kiểm tra này! - My - Lớp phó văn thể mỹ đứng lên phát biểu làm Diệu Anh chết sốc.
Không phải chứ! Là cô sẽ đi thi sao?
Cô thì đang bực bội là thế.
Lại có kẻ đứng bên miệng cười tủm tỉm.
Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? Yêu Tôi, Sao Cậu Không Làm Được? - PhThao_CHH